Thẩm Thiên Trường im lặng, cô không hiểu Tạ Yến, anh ta thuộc kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên hay là yêu thầm nhiều năm vậy?
Nhưng có một điểm cô có thể chắc chắn đó là Trần Tử Nhiễm không hề thích Tạ Yến, thậm chí còn cực kỳ ghét, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không đến nỗi mới chỉ phát giác ra anh ta có suy nghĩ quá giới hạn đã thẳng tay cho một cái tát như thế.
Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Yến: “Tổng Giám đốc Tạ, trở thành bên đại diện của Tông Húc đúng là rất quan trọng đối với Tài chính Thiên Nhiên.”
Tạ Yến nhìn Thẩm Thiên Trường, hiển nhiên là rất mong chờ câu nói tiếp theo của cô.
“Nhưng tôi không thể dùng việc hy sinh mong muốn cá nhân của bạn tôi để trao đổi được.”
Không nghe được đáp án mình mong muốn, sắc mặt của Tạ Yến lập tức lạnh đi: “Cô Thẩm, tôi chỉ muốn mời Trần Tử Nhiễm đi ăn tối cùng tôi chứ không phải muốn làm gì cô ấy. Cô phải biết rằng hiện giờ có rất nhiều bên đang tranh giành nhau để trở thành đại diện ủy quyền của Tông Húc.”
Thẩm Thiên Trường ghét nhất là bị người khác đe dọa, cô cười nhạt: “Đúng vậy, có thể với nhiều người, yêu cầu anh đưa ra không quá đáng chút nào, nhưng Tài chính Thiên Nhiên vốn coi thường cách làm dùng sự ấm ức của bản thân để đạt được như thế này.”
Đáy mắt của Tạ Yến vụt qua một tia chế giễu, thật không hiểu người phụ nữ Thẩm Thiên Trường này lấy đâu ra sự tự tin đó nữa.
Thẩm Thiên Trường liếc nhìn anh ta: “Hơn nữa, bước ra khỏi Tài chính Thiên Nhiên, cô ấy lại là cô chủ nhà họ Trần của thành phố Vân, sao cô ấy phải ép mình làm theo ý của người khác?”
Nếu sớm biết Trần Tử Nhiễm phản cảm Tạ Yến này như thế thì chắc chắn cô sẽ không để cô ấy tới đây một mình.
“Cô Thẩm, đây là thái độ mà cô dùng để bàn chuyện hợp tác đấy à?”’
Mấy năm nay Tạ Yến đã trải nghiệm qua không ít chuyện trên thương trường, cũng đã gặp các loại người khác nhau nhưng rõ ràng kiểu đi nhờ vả người khác nhưng lại vênh váo kiêu ngạo này của Thẩm Thiên Trường thì anh ta mới gặp lần đầu tiên.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày cười: “Để Trần Tử Nhiễm một mình đến đây bàn chuyện đã tỏ rõ thái độ của tôi rồi, nhưng rõ ràng hiện giờ Tổng Giám đốc Tạ mới là người không đủ chân thành.”
Hơn nữa, ngay từ ban đầu Thẩm Thiên Trường đã không có ý định tìm Tạ Yến để bàn chuyện đại diện ủy quyền cho Dầu khí Tông Húc.
Thẩm Thiên Trường đưa tay vào trong túi áo tắt nguồn chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên, không cần nghĩ cũng biết là Lục Chi Vũ gọi điện thoại đến giục.
“Lát nữa tôi với Tiểu Nhiễm còn có việc, hơn nữa tôi thấy Tổng Giám đốc Tạ cũng khá bận, vậy tôi với Tiểu Nhiễm xin phép về trước.”
Thẩm Thiên Trường nói xong bèn đứng dậy khỏi ghế, trước khi quay người đi lại đột nhiên nhớ ra gì đó: “À, đúng rồi, Tổng Giám đốc Tạ đừng hiểu lầm, những lời tôi nói ban nãy không hề thể hiện rằng Tài chính Thiên Nhiên sẽ từ bỏ quyền trở thành đại diện của Tông Húc đâu.”
Sắc mặt của Tạ Yến đã lạnh đến mức đóng băng, bàn tay cũng bất giác nắm chặt thành nắm đấm: “Cô Thẩm, tôi phát hiện con người cô rất tự phụ.”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta với vẻ đồng tình: “Người tự phụ là Tổng Giám đốc Tạ. Tổng Giám đốc Tạ dùng chiêu bàn chuyện hợp tác để theo đuổi phụ nữ, có thể những người phụ nữ khác sẽ chấp nhận nhưng Trần Tử Nhiễm thì không. Bao nhiêu năm nay anh vẫn không hiểu ra được điều này thì chỉ có thể chứng tỏ rằng anh thật sự…”
Thẩm Thiên Trường ngừng lại mấy giây rồi cuối cùng vẫn lựa chọn cách nói uyển chuyển: “… Không hợp với cô ấy.”
Thật ra cô muốn nói là “không xứng với cô ấy”.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng làm việc của Tạ Yến rồi đi thẳng đến phòng tiếp khách.
Tạ Lan Doãn thấy cô đi ra bèn vội vàng bước lên phía trước hỏi: “Bàn bạc thế nào rồi?”
Thẩm Thiên Trường nhún vai rồi nở nụ cười đầy sâu xa với Tạ Lan Doãn: “Nói một cách đơn giản thì chính là tuyết thêm sương.”
Tạ Lan Doãn sững người, vói năng lực của Thẩm Thiên Trường, cô không tin là Thẩm Thiên Trường không thỏa thuận được với Tạ Yến. Vậy thì chỉ có một khả năng đó, chính là Thẩm Thiên Trường không muốn lãng phí công sức và thời gian với Tạ Yến.
Nghe Thẩm Thiên Trường nói xong, Trần Tử Nhiễm càng muốn khóc hơn, nhớ lại thời gian qua đúng là cô đã làm không ít “việc lớn” với Thẩm Thiên Trường, khó khăn lắm cô mới có được lần đầu tiên tự đi làm nhiệm vụ, không ngờ vừa mới bắt đầu đã đạp đổ rồi.
Nhưng Thẩm Thiên Trường lại cười rất thoải mái: “Lời hẹn trước đây giữa tôi với cô Tạ, tôi tin rằng cô Tạ nhất định có thể tuân thủ, hơn nữa tôi muốn thêm vào một điều kiện nữa, tôi muốn biết giá cả mỗi lần giao dịch giữa Tông Húc và Viễn Thông, không cần phải quá chính xác, giá bình quân mỗi tháng là được rồi.”
Sắc mặt của Tạ Lan Doãn hơi khó coi: “Cô Thẩm, e là…”
Vốn dĩ Tạ Lan Doãn nghĩ là Trần Tử Nhiễm có thể qua đàm phán với Tạ Yến thì có thể khiến chuyện này càng dễ dàng thành công, nhưng không ngờ mối quan hệ giữa hai người lại trở nên hoàn toàn bế tắc.
Thẩm Thiên Trường lạnh nhạt nói thêm một câu: “Vốn dĩ chuyện để một mình Tiểu Nhiễm đến bàn chuyện hợp tác là sự thất trách của cô Tạ, cô Tạ cũng nên bồi thường chút gì mới được chứ?”
Vẻ mặt của Tạ Lan Doãn đột nhiên cứng đờ, không ngờ dự định của cô ta lại bị Thẩm Thiên Trường dễ dàng nhìn thấu.
Trần Tử Nhiễm nghe hai người nói chuyện mà chẳng hiểu gì, cô nghĩ mãi cũng không thể xác định được là đã lấy được quyền đại diện của Tông Húc hay chưa.
Thẩm Thiên Trường đi đến bên cạnh Trần Tử Nhiễm vỗ nhẹ vào đầu cô ấy rồi cất giọng dịu dàng: “Tiểu Nhiễm, đi thôi.”
Trần Tử Nhiễm đứng lên, Tạ Lan Doãn thấy hai người chuẩn bị về chỉ đành thở dài: “Vậy khi nào phía cô Thẩm chuẩn bị xong?”
Thẩm Thiên Trường mỉm cười: “Lúc nào cũng được.”’
Mãi cho đến khi ra khỏi trụ sở của Dầu khí Tông Húc, Trần Tử Nhiễm mới kéo tay Thẩm Thiên Trường rồi lên tiếng: “Thiên Trường, có phải chúng ta mất quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc rồi không? Nếu thật sự không được thì tớ sẽ…”
Giọng nói của Trần Tử Nhiễm ngày càng nhỏ lại.
Thẩm Thiên Trường buồn cười nhìn cô ấy: “Cậu sẽ thế nào?”
Trần Tử Nhiễm hít sâu, gương mặt tràn đầy vẻ anh dũng hy sinh vì đại nghĩa: “Thì tớ sẽ đồng ý yêu cầu của Tạ Yến thôi.”
Chết thì chết thôi, có thách thì Tạ Yến đó cũng không dám làm gì cô.
Thẩm Thiên Trường không nhịn được đưa tay véo vào eo của Trần Tử Nhiễm: “Yên tâm, hiện giờ vẫn chưa đến lúc cậu phải hy sinh nhan sắc đâu.”
Trần Tử Nhiễm mở lớn hai mắt: “Cậu nói thế là có ý gì?”
Vậy lúc nào cô mới có thể hy sinh nhan sắc đây?
“Ý của tớ chính là chuyện đại diện ủy quyền cho Tông Húc không có vấn đề gì cả, cậu cũng không cần phải đi nương nhờ Tạ Yến nữa.”
Vừa nghe thấy chuyện đại diện với Tông Húc không gặp vấn đề gì, vẻ âm u trên mặt Trần Tử Nhiễm hoàn toàn tan biến, nhưng câu “nương nhờ Tạ Yến” là kiểu miêu tả gì thế?
“Tiểu Nhiễm, cậu có coi Tạ Lan Doãn là bạn không?” Thẩm Thiên Trường hỏi.
Trần Tử Nhiễm cũng không suy nghĩ kỹ ý trong lời của Thẩm Thiên Trường mà lắc đầu ngay: “Cũng chưa đến mức là bạn bè, cùng lắm là bạn cũ thôi.”
Thẩm Thiên Trường thở phào: “Sau khi về công ty, tớ sẽ bảo Hà Tịch phái người qua đó tiếp nhận, cậu không cần quan tâm nữa.”
Vừa dứt lời, Trần Tử Nhiễm còn chưa kịp hỏi tại sao thì hai người đã đi đến cạnh xe của Thẩm Thiên Trường rồi.
Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Nhiễm ới vẻ kì lại rồi hỏi: “Cậu không lái xe đến đây à?”
Trần Tử Nhiễm nhìn trời: “A Tống đưa tớ đến.”
Thẩm Thiên Trường sầm mặt, sao cô lại có cảm giác thật ra tuyển Tống Ngưng Y về là để làm tài xế riêng cho Trần Tử Nhiễm vậy nhỉ?
Hai người vào xe, Trần Tử Nhiễm lại hỏi tiếp: “Tại sao lại không cho tớ đi tiếp xúc với bên Tông Húc vậy?”
Mãi cho đến khi ra khỏi hầm để xe, Thẩm Thiên Trường mới trả lời: “Trừ việc vì Tạ Lan Doãn mà ra tay làm việc nghĩa ra, có phải giữa cậu với Tạ Yến còn có chuyện gì đó khác hay không?”
Trần Tử Nhiễm kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Trường, sao cô ấy có thể nhận ra được vậy?