Nhưng Hạ Hiểu Thi có liên quan gì đến bữa tiệc đó chứ?
Giang Mộ Tuyết nghĩ kỹ lại, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó. Cô nhìn Hạ Hiểu Thi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: “Hiểu Thi, em chính là cô bé đó à?”
Hạ Hiểu Thi thấy cuối cùng cô cũng nhớ ra bèn gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, đúng đó, chính là em đó đàn chị!”
Với Giang Mộ Tuyết, bữa tiệc từ thiện năm đó chỉ là một bữa tiệc bình thường, nhưng với Hạ Hiểu Thi thì lại là lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc chính thức và trang trọng đến thế.
Năm đó cô bay từ thành phố Vân đến thành phố Cẩm để nghỉ hè, cậu của cô chỉ có một đứa cháu gái là cô mà thôi nên cực kỳ chiều chuộng cô, trong bữa tiệc từ thiện của Tập đoàn Lăng Không hôm đó, cậu của cô không đưa con gái mình đi cùng mà đã dắt theo Hạ Hiểu Thi.
Hạ Hiểu Thi mặc chiếc váy lễ phục tinh tế ngồi ngay ngắn một chỗ, bởi vì là lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc như thế này nên cô cực kỳ cẩn thận.
Vì chuyện làm ăn nên cậu của Hạ Hiểu Thi không thể không rời chỗ ngồi, để cô lại một mình.
Trong thời gian diễn ra bữa tiệc, vì căng thẳng nên Hạ Hiểu Thi đã uống rất nhiều nước nên đã nhanh chóng cảm thấy buồn đi vệ sinh. Nhưng cô chẳng quen ai, cũng không biết nhà vệ sinh ở chỗ nào. Đợi mãi mà cậu chẳng quay lại, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà nhảy xuống ghế, kéo một nhân viên phục vụ lại để hỏi hướng đi đến nhà vệ sinh.
Hạ Hiểu Thi vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh nhưng do váy lễ phục quá lớn, cô tự giẫm phải váy của mình nên ngã sõng soài dưới đất. Ngã thì cũng thôi đi nhưng cô lại cứ đâm sầm vào tháp rượu vang bên cạnh, những ly rượu vang đầy tràn vì sự cố va chạm ngoài ý muốn nên cũng đổ hết lên người Hạ Hiểu Thi.
May là tháp rượu vang không cao, Hạ Hiểu Thi không bị thương, nhưng do bị đổ hết rượu vang lên người nên trông thảm hại đến cực điểm.
Hạ Hiểu Thi ngồi dưới đất thẫn thờ, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể bất lực nhìn những người xung quanh, hy vọng có ai đó sẽ giúp đỡ mình.
Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Hạ Hiểu Thi, không ít thiên kim của thành phố Cẩm không những không đưa tay giúp đỡ mà ngược lại còn không hẹn mà cũng cất tiếng cười chế giễu, giống như có người mất mặt trong bữa tiệc mới càng khiến bản thân mình trở nên xuất sắc hơn vậy, thậm chí trên mặt còn có thêm mấy phần đắc ý.
Không biết qua bao lâu, một cánh tay thon dài trắng nõn bất ngờ đưa về phía Hạ Hiểu Thi, cô ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa thì tưởng rằng mình nhìn thấy tiên nữ.
Đó là Giang Mộ Tuyết của năm mười bảy tuổi, đó là Giang Mộ Tuyết kiêu ngạo mà tỏa sáng nhất.
Hạ Hiểu Thi mãi mãi không bao giờ quên buổi tối hôm đó, Giang Mộ Tuyết không chỉ giúp cô trách mắng những người có mặt đã cười nhạo cô mà còn đưa cô đến khách sạn thay một bộ váy khác còn đẹp hơn cả bộ lúc trước.
Sau đó, việc thu thập các thông tin về Giang Mộ Tuyết chính là thú vui duy nhất của Hạ Hiểu Thi trong kỳ nghỉ hè đó ở thành phố Cẩm, vốn là cô còn muốn cậu đưa mình đến nhà họ Giang để cảm ơn nhưng sau đó bà Giang đột ngột qua đời, Giang Mộ Tuyết cũng dần biến mất trong các cuộc gặp gỡ lớn của thành phố Cẩm. Người ta đều nói Giang Mộ Tuyết đã hoàn toàn gục ngã rồi, cái tên từng nổi như cồn trong giới thiên kim thượng lưu cuối cùng cũng chìm xuống.
Mãi cho đến khi vào Đại học A của thành phố Vân, Hạ Hiểu Thi mới gặp lại Giang Mộ Tuyết, Giang Mộ Tuyết trở thành đàn chị của cô. Giang Mộ Tuyết không còn tỏa sáng như năm mười bảy tuổi ấy nữa nhưng không hiểu tại sao Hạ Hiểu Thi vẫn cảm thấy Giang Mộ Tuyết vẫn giống như trước đây, vậy nên Hạ Hiểu Thi lại bắt đầu lặng lẽ quan tâm đến Giang Mộ Tuyết, cô biết Giang Mộ Tuyết yêu đơn phương một đàn anh tên Trịnh Kỳ mấy năm, biết Giang Mộ Tuyết vào Tập đoàn Lục Đạt sau khi tốt nghiệp.
Sau khi Hạ Hiểu Thi tốt nghiệp, vốn là định về làm ở công ty của nhà mình nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lựa chọn Tập đoàn Lục Đạt, vì mượn danh nghĩa vào thực tập nên cô cũng không bị ngăn cản quá nhiều. Cuối cùng, cô thuận lợi gia nhập bộ phận chăm sóc khách hàng, bất ngờ vào tổ của Giang Mộ Tuyết, làm việc với Giang Mộ Tuyết hơn một năm, có rất nhiều lần cô muốn nói cô chính là cô gái thảm hại được Giang Mộ Tuyết giúp đỡ trong bữa tiệc đó, nhưng cuối cùng nhìn vẻ mặt bình thản của Giang Mộ Tuyết, cô lại nuốt những lời đó vào trong bụng.
Sau đó xảy ra chuyện video, ngày hôm đó Tần Phong xuất hiện. cô tưởng rằng Giang Mộ Tuyết sẽ không cần phải nghỉ việc, nhưng không ngờ đợi hơn một tuần lại đợi được tin tức Giang Mộ Tuyết nghỉ việc.
Ban đầu cô cũng cảm thấy đau lòng, nhưng hiện giờ nghe thấy Giang Mộ Tuyết nói là muốn về tiếp quản quỹ của mẹ, Hạ Hiểu Thi lại vui vẻ trở lại, bởi vì bộ phận chăm sóc khách hàng bây giờ, tổ A đã hoàn toàn bị tổ B chèn ép, cứ tiếp tục như thế, tính cách của con người cũng sẽ sớm được mài giũa đi thôi.
“Thật ra em luôn muốn nói với đàn chị là, em thật sự rất thích rất thích đàn chị!” Hạ Hiểu Thi bất ngờ lên tiếng.
Giang Mộ Tuyết ở to hai mắt nhìn Hạ Hiểu Thi với vẻ kih hãi, cô không dám tin vào tai mình nữa, chuyện gì thế này?
“Hiểu Thi, em đừng kích động…” Giang Mộ Tuyết vô thức lùi về sau mấy bước.
Hạ Hiểu Thi thấy Giang Mộ Tuyết như thế thì biết cô đang suy nghĩ lệch lạc bèn vội vàng xua tay giải thích: “Không phải, không phải, đàn chị, không phải như chị nghĩ đâu, ý của em là em rất thích đàn chị, cảm thấy đàn chị rất giỏi…”
Hạ Hiểu Thi càng nói càng loạn, cuối cùng chỉ đành hít sâu một hơi: “Đàn chị là nữ thần của em, nhưng em tuyệt đối là thẳng!”
“…”
Giang Mộ Tuyết nhìn cô nàng như đã hiểu ra ý của cô ấy là gì rồi, có thể là do cô đã đưa tay giúp đỡ cô ấy trong bữa tiệc năm đó cho nên ánh mắt của cô bé này lúc nhìn cô mới lấp lánh như thế.
Cô nhìn đồng hồ: “Được rồi, chị hiểu ý em rồi, bây giờ chị phải đi đây, nếu không lát nữa người của tổ B sẽ quay lại…”
Giang Mộ Tuyết cho cô ấy một ánh mắt “em cũng biết đó”.
Đương nhiên Hạ Hiểu Thi cũng hiểu ý của Giang Mộ Tuyết, nếu lát nữa chạm mặt với người phụ nữ tên Tô Lạc kia thì không biết sẽ còn ầm ĩ đến mức nào.
“Vậy, vậy em tiễn chị.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com
Giang Mộ Tuyết xua tay: “Không cần đâu, em chuẩn bị để vào giờ làm buổi chiều đi.”
Mới đi đến cửa, Hạ Hiểu Thi lại gọi cô lại: “Đàn chị.”
Giang Mộ Tuyết ôm cái hộp quay đầu lại: “Đàn chị, chị có thể trở về giống như trước đây không?”
Hạ Hiểu Thi thầm nghĩ tại sao lại thích Giang Mộ Tuyết như thế, có thể là bởi vì Giang Mộ Tuyết là hình mẫu mà cô muốn trở thành nhất.
Giang Mộ Tuyết ngẩn ra mấy giây rồi mỉm cười: “Chị sẽ cố gắng.”
Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Hiểu Thi, chị đánh giá cao về em.”
Hạ Hiểu Thi lập tức sững người, cô âm thầm cảm thấy một Giang Mộ Tuyết từng giống như sao sáng lấp lánh trên bầu trời sắp quay trở lại rồi.
Nhưng nói đến lấp lánh, sao cô lại cảm thấy hình như trong một khoảnh khắc nào đó đã bị thứ gì đó trên tay Giang Mộ Tuyết làm cho hoa mắt nhỉ?
Giang Mộ Tuyết ôm chiếc hộp đi vào thang máy rồi đi ra khỏi Tập đoàn Lục Đạt. Vốn là cô định bắt xe về tiểu khu Ngân Hà nhưng mới ra đến ven đường thì lại thấy một chiếc xe dừng ngay trước mặt mình.
Cô híp mắt nhìn cửa kính xe ở vị trí ghế lái bị hạ xuống, lộ ra khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ của Tiết Thái Vi.
“Giang Mộ Tuyết, chúng ta nói chuyện đi.”