Thiên Tống

chương 278-2: tấn công hoàng long (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Huy Tông mặc dù đang ở Đông Kinh hai ngày, nhưng không đi gặp Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cũng chẳng có dự định đi gặp hắn. Âu Dương giao thánh chỉ, Triệu Ngọc hỏi chuyện đã trải qua, bởi vì Âu Dương cầu tình, mấy người nội vệ cũng chỉ bị giáo huấn khiển trách mà thôi. Có điều Triệu Ngọc một lần nữa đổi nội vệ cho Tống Huy Tông, hơn nữa dặn dò, không cho phép Tống Huy Tông tiến vào nước giao chiến. Âu Dương liền thuận tay báo lên phí dụng.

Lý Hán cũng bị Trương Huyền Minh làm cho trở về, vốn định muốn đi, nghe nói Âu Dương ở Đông Kinh, bèn giữ lại. Đợi Âu Dương sau khi xong xuôi mọi sự, phải đi dịch quán bái phỏng.

Lý Hán tinh thần không được tốt lắm, có hơi ho khan, chân còn có chút khập khiễng. Âu Dương thấy thở dài, sau khi căn dặn Trương Tam chuẩn bị trà bánh nói:

" Lão ca, ngươi rảnh rỗi thì không thể ở thành thị kinh tế phát đạt mà mở trường à? Lần này là vận khí tốt, lần sau vận khí không tốt, mạng nhỏ cũng khó bảo vệ."

Lý Hán cười khổ:

" Nói như thế nào ta cũng là khâm sai Đại Tống, đi nơi nào người ta cho dù không thích để ý đến, cũng không ngờ rằng có người dám làm loạn đến mức này."

Trương Tam tiến vào nói:

" Lý đại nhân, bộ dáng của ngươi có nửa điểm giống khâm sai sao? Nếu bọn họ biết ngươi là khâm sai, ta nghĩ cũng không dám động tới ngươi."

Lý Hán không vui nói:

" Bây giờ người ta động rồi, còn làm được gì chứ?"

" Ta đã nói với hoàng thượng rồi."

Âu Dương nói:

" Hoàng thượng quyết định đợi sau khi phía bắc có kết quả, cũng sẽ không để cho bọn họ có thêm điểm tập trung lần nữa. Còn phải cảm ơn lão ca, nếu không hoàng thượng cũng không dám hạ quyết định này."

Lý Hán vừa nghe, lập tức phản đối:

" Tuyệt đối không được, một khi động đao thương..."

" Không động? Rồi sau đó bọn họ muốn dùng cái gì đổi bất cứ thứ nào của Đại Tống ta chúng ta đều phải đổi sao?"

Âu Dương nói:

" Lão ca nhìn Nữ Chân, nếu như trước khi Hoàn Nhan A Cốt Đả xuất thế, người Liêu diệt Nữ Chân, có phải là cũng sẽ không chật vật như ngày hôm nay không. Nói quân lực, người Liêu cao chúng ta không phải là nhỏ bé. Những địa phương này cũng là địa phương dưỡng hổ vi họa... Lão ca ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm ngươi, Châu đại chưởng quỹ hiệp hội thương nghiệp Đông Nam xin lão nhân gia ngươi đi qua bên kia mở trường."

" Đông Nam vốn là giàu có và đông đúc..."

" Ngươi trước tiên làm được ở địa phương giàu có và đông đúc này rồi hãy nói."

Âu Dương nói:

" Nếu ngươi không phải muốn đến biên thùy mạo hiểm, ta chỉ có thể bãi bỏ tấm vẻ giáo dục này."

" Lão đệ nói thật?"

" Nói thật."

Âu Dương gật đầu rất chăm chú nói:

" Chỉ cần hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không cung ứng vé số cho ngươi, ngươi một tờ vé số cũng không dám bán, hơn nữa bên phía Đông Nam rất tôn trọng tiên sinh, tuyệt đối sẽ không giống như khâm sai ngươi thêm thân phận tiên sinh, còn bị người bắt cóc ngược đãi."

" Được rồi."

Lý Hán gật đầu:

" Ngươi so với hoàng thượng còn độc ác hơn. Hoàng thượng thuyết phục không được, thì liền bỏ mặc ta. Ngươi trực tiếp là uy hiếp ta."

" Vì muốn tốt cho ngươi, lão ca."

Âu Dương nâng chén uống một ngụm nói:

" Ngươi ở Thành Đô phủ lăn lộn mấy năm, một chút khởi sắc cũng không có. Ngươi đi Đông Nam xem thử, không cần ngươi phụ trách ăn phụ trách ở, chỉ cần có thể miễn phí học phí, tất cả mọi người đều sẽ tranh nhau thôi."

Tại sao gọi là giáo dục bắt buộc, bởi vì có nhiều nơi tư tưởng quan niệm không muốn đi học. Nhưng có những chỗ vắt óc, tiêu phí toàn bộ dành dụm cũng chỉ vì để con cái có thể vào trường học tốt hơn chút. Khu vực khác biệt, nhận thức khác biệt."

" Không nói ta nữa, nói ngươi đi."

" Nói ta?"

Âu Dương cười:

" Ngoại trừ đẹp trai ra, không có gì hay để nói."

" Khâm sai ta đây quả thật là mọi người đều xem như không tồn tại, nhưng không tồn tại cũng có chỗ tốt của không tồn tại."

Lý Hán nhỏ giọng nói:

" Cho nên ta không cẩn thận nghe thấy mấy câu nói, tống hợp lại phân tích tựa hồ là đại nội đang bí mật điều tra ngươi."

Âu Dương cả kinh đè giọng nói:

" Nguyên nhân gì?"

" Không biết."

Lý Hán nói:

" Tiểu tử ngươi bản thân cẩn thận. Ta cáo từ."

Thái Hư Tử lắc đầu:

" Không biết, không có bất kỳ tin đồn nào. Lão nhân kia có thể nghễnh ngãng hay không? Ta bảo đảm ít nhất Lý tướng không biết chuyện, nếu không hắn chắc chắn không thể gạt được ta."

Âu Dương nói:

" Ta bây giờ cũng rất buồn bực, ta có chuyện gì khiến Hoàng thượng phải điều tra?"

" Trừ phi..."

Thái Hư Tử nói:

" Có người gài tang vật vu cáo. Muốn cho Hoàng thượng cũng bán tin bán nghi, hoặc là người có thân phận phi thường, nhưng Đại Tống hình như không có ai có thân phận hơn ngươi cả. Cho nên chỉ có một khả năng, có người liên hợp lại phá ngươi."

" Liên hợp? Không thể nào."

Âu Dương nói:

" Tai mắt ta mặc dù không nhiều, nhưng tai mắt hiệp hội thương nghiệp rất nhiều, hai đại hiệp hội thương nghiệp không có khả năng không nghe được phong phanh gì cả."

" Vậy chỉ có một khả năng bết bát nhất."

Thái Hư Tử nói:

" Hoàng thượng bởi vì chuyện gì đó mà có hoài nghi với ngươi, nhưng lại không dám khẳng định, cho nên bảo nội vệ điều tra. Nếu không đã sớm là chuyện của Hình bộ, Đại Lý Tự, một quan nhỏ như ngươi sao có thể làm phiền đến nội vệ chứ."

Âu Dương trầm tư:

"..."

Thái Hư Tử đột nhiên hỏi:

" Có thể nào người Nữ Chân dùng kế phản gián hay không? Chẳng hạn như ngươi cấu kết với người Nữ Chân gì đó."

"Chắc không đâu, khai chiến với Nữ Chân ta là tích cực nhất."

Thái Hư Tử thống khổ, sau khi suy nghĩ kỹ nói:

" Vậy thì có một khả năng, Hoàng thượng kiêng kị ngươi."

" Hmm..."

" Đừng cười, xưa nay có rất nhiều ví dụ. Hoặc là một đồng dao, hoặc là một dị tượng, một thầy bói nói nhảm gì đó, thậm chí là một giấc mộng của Hoàng thượng cũng có thể sẽ hoài nghi với bất kỳ thần tử nào, mà còn lực ảnh hưởng của ngươi cũng không nhỏ, cho nên Hoàng thượng vì loại bỏ hoài nghi liền thầm phái người điều tra ngươi."

Thái Hư Tử nói:

" Bất kể nói thế nào, ít nhất trước mắt, cho dù Lý Hán không phải là nghễnh ngãng. Hoàng thượng cũng chỉ có thể hoài nghi ngươi. Cũng có thể thấy được, Hoàng thượng ít nhất cũng là không muốn hoài nghi ngươi."

Nói như vậy Âu Dương cứ yên tâm:

" Quân tử bình thản, trừ bỏ tác phong cuộc sống, bổn quan không sợ tra gì cả. Ta nghĩ, có thể là chuyện do năm ngoái đi Cao Ly dẫn đến..."

Âu Dương hỏi:

" Tướng quân Lưu Kỹ có phải là điều nhiệm?"

Truyện Chữ Hay