"Ta biết rồi."
Hồ Hạnh Nhi tỉnh ngộ, nói:
"Âu Dương ngươi muốn đến biên thùy."
Đến biên thùy mà chỉ mang theo ngư phù quan bằng, sẽ có phiền phức như cũ. Bắt buộc phải có giấy thông hành đặc biệt của châu cấp một, nói rõ Âu Dương đến biên thùy là vì công vụ mới được.
Âu Dương nói:
"Nếu ngươi có thể đem cái... đen xì trước mặt ngươi......"
Triển Minh nhắc nhở:
"Cá chép."
"Uhm, ăn hết con cá chép đen xì này, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Âu Dương lấy đôi đũa gắp mấy miếng, nói:
"Có thể chiên con cá chép thành ra như vậy, cũng cần phải có một tài năng thiên phú hơn người đấy."
Vợ Cam Tín nói:
"Thịt bên trong vẫn trắng một chút, đừng có lãng phí."
"Không, những thứ cháy khét như vậy không thể ăn, sẽ sinh bệnh, hơn nữa còn là bệnh không có thuốc chữa."
Hồ Hạnh Nhi nói:
"Âu Dương ngươi đến biên thùy làm gì thế? Đến chỗ nào của biên thùy, quân lộ Hà Bắc, hay là quân lộ Vĩnh Hưng?"
Vương Bảo Phúc trả lời:
"Đi Lai Châu."
"Lai Châu?"
Hồ Hạnh Nhi hỏi:
"Để làm gì?"
Âu Dương nói:
"Chơi."
"Ta biết, nhất đinh là mật chỉ."
Hồ Hạnh Nhi đắc ý kẹp đôi đũa giữa hai ngón tay xoay vòng vòng.
Âu Dương hỏi Dương Bình:
"Con nha đầu này thường ăn cơm rề rà, còn dùng nó để chơi bi - a, có cho tiền sao?"
"Keo kiệt."
Hồ Hạnh Nhi không thèm để ý đến Âu Dương.
Âu Dương đương nhiên không có thánh chỉ gì, mà là từ sau khi từ chức chủ tịch, Dương Bình lại không có chuyện gì để làm, cho nên hắn muốn đi đâu đó cho thong thả. Đi đâu chơi ư? Tuy Lai Châu không phải là nơi tốt để vui chơi, nhưng vợ mình thì đang ở cảng khẩu của Lai Châu nha. Chỉ có điều, năm nay Trương Tam, Lý Tứ không đi được nữa, tháng giệng này họ sẽ bàn hôn sự. Lần này là Triển Minh đi cùng, xưởng quân sự sẽ do Trương Tam, Lý Tứ quản lý. Ngược lại, không phải Âu Dương không cần Triển Minh đi, mà là Triển Minh cũng muốn đi ra ngoài xem xem. Đừng thấy Triển Minh trầm ổn, nhưng vẫn ngưỡng mộ Trương Tam - Lý Tứ vì họ được rong ruổi khắp Đại Tống.
Sáu tháng cuối năm nay, Âu Bình cũng sẽ thành thân với Chu Bình. Sau chuyến viễn hành, tính cách Chu Bình có chuyển biến rất lớn. Thấy sự sống chết của con người chỉ trong gang tấc, Chu Bình càng thêm quý trọng những thứ ở bên cạnh mình hơn. Âu Dương cũng khá yên tâm. Hơn nữa cũng bàn bạc đâu vào đấy cả rồi, về sau Chu Bình sẽ thay mặt Chu An trú đóng lâu dài ở Dương Bình, đồng thời thành lập công ty đầu tư hiệp hội thương nghiệp Đông Nam, Âu Bình tiếp tục làm quản gia.
Qua ngày mười lăm, Âu Dương và Triển Minh sẽ lên đường. Lúc họ đến phủ Chân Định, cuộc bỏ phiếu triều hội có quy tắc của Đại Tống lần thứ nhất chính thức cử hành.
Lễ Bộ Thượng Thư thay mặt phía ủng hộ hào phóng phân trần trước, liệt kê từng triều đại, hắn cho rằng lập Chữ Quân có lợi ích ổn định, giảm bớt tranh đoạt. Cũng là vì muốn nghĩ cho tương lai của Đại Tống. Theo tổ chế và thông lệ đều hết sức hợp lý.
Đại diện cho phía phản đối là Lý Cương bày tỏ, Hoàng Đế tuổi còn trẻ, căn bản không cần phải lập Vương Trữ. Hơn nữa, nếu bây giờ mà lập Vương Trữ, Vương Trữ rất có khả năng sẽ trở thành vật hi sinh cho cuộc đua tranh. Hơn nữa, theo phiếu điểm mà đại học hoàng gia Đông Kinh phát ra, cho thấy trong số các thế tử của Vương Gia, không chọn được ai đủ tư cách làm Trữ. Hoặc là phẩm hạnh không tốt, hoặc là nhu nhược, bất tài. Tóm lại là không thể làm Trữ Quân.
Một nhóm Vương Gia trong triều nghe Lý Cương nói con trai mình là thùng cơm thì giận dữ, xông đến đánh cho Lý Cương một trận, vừa đánh vừa mắng:
"Con cháu nhà Triệu gia ta đều là cốt nhục của Thái Tổ Hoàng Đế, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói xấu hả?"
"Người đâu."
Triệu Ngọc giọng nói và sắc mặt bất đồng, nói:
"Tách họ ra."
Hai tên nội thị vệ lập tức bước lên kéo người ở hai bên ra, Lý Cương hết sức thảm hại. Nhưng nhanh chóng quay trở về vị trí của mình, cúi thấp đầu, không nói lời nào. Triệu Ngọc nói:
"Lập ai làm Trữ Quân là chuyện của nhà họ Triệu, nhưng lập hay không lập Trữ Quân lại là chuyện của triều đình. Ẩu đả quan đại thần nhất phẩm, không hiểu phép nước, nói lời ngông cuồng, không rõ thị phi. Giao Vương Gia cho Đại Nội xử lý."
"Vâng!"
Đây chính là uy tín của Triệu Ngọc, Vương Gia không dám nói câu nào liền rời đi, bá quan và Vương Gia còn lại cũng không dám cầu xin Bệ hạ thương tình.
Triệu Ngọc nói:
"Nếu đã nói quy tắc thì phải tuân thủ quy tắc. Lý Cương không có vu hãm, đều có chứng cứ rõ ràng. Nếu không phải con cái các khanh không hăng hái tranh giành, thì có bị người ta đến đây nói ra nói vào không? Lý Cương, khanh nói hết rồi chứ?"
"Bẩm Bệ hạ, vẫn chưa ạ."
Lý Cương tiếp tục nói, bản thân hắn không phản đối việc lập Trữ Quân, nhưng phải lập một người có đức, có tài. Ít nhất là hiện nay, trong số các học trò tốt nghiệp đại học lần này, không có một ai có đủ tư cách cả. Cho nên hắn hi vọng để cho một con cháu hoàng gia vào đại học hai năm, thực tập một năm rồi nói tiếp. Cho nên tạm thời không lập Trữ Quân.