Do vậy mà Âu Dương bị ngươi ta bán đi, đến Đông Kinh với dáng vẻ đầy bực dọc. Trương Tuấn đang ở trong doanh trại của cấm vệ quân, hắn cũng biết được tình hình trước mắt. Đánh cược cả tính mạng ở Lai Châu, sau đó lại mạo hiểm dùng tất cả những gì mình có đánh một trận lớn, chính là muốn lấy công chuộc tội. Cũng không phải không được coi mạng người như có rác, nhưng đừng chừa lại thóp cho người ta nắm, sự việc đừng quá ầm ĩ. Cũng không phải chưa từng có chuyện tương tự, nhưng trước khi sự việc ầm ĩ, khổ chủ và người bị hại sẽ cùng tới một thỏa thuận nhất định. Hoặc mượn quyền thế để làm sự việc lắng xuống.
Đối diện với sự mong đợi của Triệu Ngọc, Âu Dương thở dài, nói:
"Bệ hạ, vi thần chỉ là một tri huyện, Bệ hạ không thể cùng lúc bảo vi thần làm Khâm Sai, làm Giám Quân, làm Sứ giả điều tra tình trạng đường xá, làm..."
Triệu Ngọc phớt lờ những gì hắn nói, hỏi:
"Có thể xử lý không?"
"Có thể, nhưng phải tốn rất nhều thời gian và tinh lực."
Âu Dương nói:
"Bệ hạ đã lôi vi thần đến đây rồi, vi thần có thể không làm sao? Nhung theo như những gì vi thần được biết, Trương Tuấn biết đánh trận nhưng cũng rất tham lam. Thôn tính đất đai ở Hà Bắc. Vi thần thấy sớm muộn gì hắn cũng sẽ là một tham quan, chi bằng để hắn làm quan tham sớm hơn một chút vậy."
Triệu Ngọc nói:
"Bảo khanh đến giúp một tay chứ không bảo khanh đến phá. Khanh sẽ giúp thế nào đây?"
"Chỉ có một cách duy nhất, xóa sạch vụ kiện cáo này, chứng minh Trương Tuấn không cần phải chịu trách nhiệm với cái chết của hai người kia, hoặc là không cần phải chịu trách nhiệm chính. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận nói hắn lấy công chuộc tội, còn có thể chứng tỏ Đại Tống ta trọng hình ngục, hình ngục trọng chứng cứ.”
"Xóa sạch vụ kiện cáo này?"
Triệu Ngọc chỉ về phía trước, nói:
"Trên hồ sơ đã có chứng cứ rành rành, chất cao như núi rồi."
"Thế mới nói phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực."
Âu Dương cười khổ:
"Về phần hồ sơ mà Bệ hạ vừa nói, vi thần thấy có tới trăm nghìn chỗ hở."
"Đây đúng là một cách hay."
Triệu Ngọc thì tính toán được mất, căn bản không thèm quan tâm Âu Dương cần phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực, dù sao cũng rất nhàn rỗi. Triệu Ngọc nói:
"Thời gian một tháng đã đủ chưa?"
"Đủ rồi, có điều, bất luận kết quả có ra làm sao, vi thần cũng muốn nhận được một khoản phí."
Âu Dương tính toán một chút rồi nói:
"Ít nhất là một vạn quan, xóa kiện tụng mà, luôn luôn phải tốn tiền, dù sao cũng không thể làm ăn lỗ vốn được."
"Được thôi."
Triệu Ngọc cười và nói:
"Dù sao thì số tiền này không phải Trẫm muốn cho là xong."
……..
Vì vậy mà học trò, giáo sư của khoa luật đại học Dương Bình, tổ thầy cãi của thương hội Dương Bình đều được mời đến Đông Kinh. Theo như thủ tục, phu nhân của Trương Tuấn đến kêu oan, nói Trương Tuấn bị người ta hãm hại. Trương Tuấn chỉ thừa nhận việc mình thôn tính đất đai, không thừa nhận chuyện liên quan đến mạng người. Do vậy mà bản án này càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn.
Đừng có xem thường đoàn luật sư của Âu Dương, có mấy người từng là Đề Hình thâm niên nay đã về hưu, còn có khả năng thuộc nằm lòng pháp luật Đại Tống. Năm ngoái, có một giáo sư còn chỉ ra ba mươi mấy điểm sơ hở đang tồn tại trong pháp luật Đại Tống, Hình Bộ và Đại Lý Tự đều rất xem trọng, hiện nay đang tiến hành phác thảo bản chỉnh sửa, bổ sung. Các bản án hình sự liên quan - điểm được coi là quan trọng nhất trong pháp luật Đại Tống mà cũng có tới mười mấy lỗ hổng.
Điều Đại Tống tự hào nhất là nghiêm chỉnh hoàn thiện luật kinh tế, kiêu ngạo suốt năm nhìn năm.
Một bộ phận luật sư được cử đến Hà Bắc để điều tra mấy điểm đáng ngờ mà mọi người tìm ra lúc thảo luận, bộ phận còn lại thì xem hồ sơ, hội kiến Trương Tuấn. Vì khổ chủ kêu oan nên căn cứ theo trình tự của vụ án thì phải đẩy đi, Đại Lý Tự lại tiếp tục thẩm tra xử lý. Trước khi Âu Dương đến Đại Tống, kiện tụng của Đại Tống khá thông suốt, nhưng phần lớn đều là thầy cãi kinh tế, ở phương diện hình sự chỉ có viết cáo trạng, hầu như không có chuyện bào chữa. Nhưng danh tiếng thầy cãi thì lại không tốt. Tham lam, cay nghiệt, giảo hoạt, gian trá, rành nhất về chuyện giở trò thị phi, đổi trắng thay đen, niết từ biện sức, ngư ông đắc lợi là những định kiến về họ khi đó. Vào thời Xuân Thu có một người tên là Đặng Tích - người khơi dòng cho chuyện biện luận trong luật pháp. Lịch sử đã ghi chép lại lần phối hợp với quan tòa vô liêm sỉ nhất của người này.
Một lần lũ lụt, một người giàu có của Trịnh quốc bị chết đuối, người nghèo vớt được thi thể của người này lên. Người nhà của người giàu có đã thương lượng với người này nhưng không có kết quả vì giá cả quá cao. Mời Đặng Tích, Đặng Tích nói, hắn không bán ngươi, thì bán ai bây giờ? Người nghèo lo lắng, thi thể không thể cứ nằm mãi trong tay mình được, nên cũng đến tìm Đặng Tích. Đặng Tích đáp: Hắn không tìm ngươi để mua, thì có thể tìm ai mua bây giờ? Cùng một sự thật, Đặng Tích đã dùng những góc độ khác nhau, tạo ra hai kết quả khác nhau. Mỗi cái đều phối hợp ăn khớp với nhau, nhưng khi hợp lại một chỗ mà nói thì không khác gì đang nói hươu nói vượn. Từ đó cũng có thể biết được người sáng lập ra cái gọi là "biện luận" này là kẻ rất không có nguyên tắc. Đương nhiên, người làm thầy cãi mà có nguyên tắc cũng không nhiều. Hài hước hơn ở chỗ: Đặng Tích cũng thu phí thầy cãi, án lớn thì lấy một bộ quần áo may sẵn, án nhỏ thì hoặc áo khoác, hoặc quần dài. Theo "Lữ Thị Xuân Thu" viết: "Trịnh quốc đại loạn, miệng dân huyên náo", vấn đề không giải quyết thì không được, bèn đem Đặng Tích ra xử trảm. Tội danh... không có tội danh.
......
Đoàn luật sư tuy lớn, nhưng người ra sân chỉ có một. Người này chính là Lưu Lãng - giáo sư của đại học Dương Bình, thầy cãi của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình. Từ nhỏ, tên tiểu tử này đã là một đứa trẻ ngỗ nghịch, không chỉ đặt ra câu hỏi khiến thầy giáo đau đầu, mà còn xỉa xói chính sách của quan phủ. Năm hắn mười tuổi, ở thôn Mai Điền xảy ra một vụ cướp. Người cướp là cô cô của hắn, hắn liền viết một bản cáo trạng gửi đến quan phủ, nói cô cô của mình trong sạch. Quan phủ không để ý đến, hắn gửi bản cáo trạng đến tận Ty Đề Hình. Trên bản cáo trạng viết, cô cô hắn không có khả năng lấy trộm ngọc trai trong nhà của chủ nhân được, vì ngọc trai rất khó tiêu tán, cô cô hắn lại không lấy vàng bạc, đây là điều không hợp lẽ thường chút nào. Còn nữa, tuy ngọc trai được tìm thấy trong phòng của cô cô hắn, nhưng thử hỏi làm gì có ai lại ngu ngốc bỏ đồ trộm cắp ở trên giường - nơi mới liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy cơ chứ. Đề Hình thấy hắn nói rất có lý, do vậy mà đích thân đến điều tra, sau đó chứng thực cô cô của hắn trong sạch.