Triệu Ngọc không phải kẻ đần, một chữ "Mời" mà cũng phiên dịch nhiều lời như thế, nhỏ giọng hỏi:
"Khanh khi quân."
"Vi thần không muốn để Bệ hạ mất mặt."
Âu Dương rất thẳng thắn.
Mặt Triệu Ngọc đỏ lên, sau khi uống cạn chén rượu thì liền ngồi xuống, nàng hiểu ý của Âu Dương. Âu Dương muốn nói nàng không hiểu lễ nghi của đám thương nhân này.
Tiếp theo là ngồi bồi rượu các quan đại thần, tuy quan Văn có chút phóng khoáng, nhưng chuyện bồi rượu là không bao giờ làm, khua chân múa tay cả nửa ngày trời, nói bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải là điều đáng để vui mừng hay sao, chuẩn bị thuyết phục đối phương.
Võ tướng thì không khách khí, nói hai lần nghe không hiểu thì liền cầm thẳng chén lên. Vẫn không hiểu thì cầm luôn vò rượu, mỗi người cầm một vò rượu mà rót. Cứ như vậy một hồi, người nước ngoài nhìn đều hiểu cả, người có râu ria tỉa tót và hướng xuống dưới là người tốt.
Người có râu ria rậm rạp là người xấu. Nếu râu ria đã rậm rạp mà còn vểnh lên trên chính là người xấu trong những người xấu. Họ không biết rằng, chuẩn mực hiếu khách của Trung Quốc chính là có thể khiến khách nhân uống tới mức nằm la liệt hay không.
Với người nước ngoài mà nói, rượu trắng của Trung Quốc hương thơm mát, nhưng khó uống. Do vậy đều ào ạt đổi thành rượu gạo. Không ngờ thứ rượu này uống vào lại giống như nước đường, cứ từ từ mà ngấm.
Chưa tới nửa canh giờ, các võ tướng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Người nước ngoài cũng không hiểu một tạp kỹ của Trung Quốc. Tạp kỹ này chính là chén rượu không được bỏ trống, tuần hoàn ác tính, ngôn ngữ có bất đồng cũng không thể lấy tay che chén rượu một cách thiếu lịch sự được. Không say mới gọi là có quỷ đấy. Triệu Ngọc thấy Âu Dương cười trộm, hỏi:
"Vui cái gì chứ?"
Âu Dương vui vẻ nói:
"Nghe nói khi còn ở Địa Trung Hải, Lý Bảo tướng quân bị người ta ép cho uống gục lên gục xuống tới bốn lần. Đến địa bàn của chúng ta thì sẽ do chúng ta làm chủ. Báo thù rửa hận a."
"Khanh đùa thế này thì đúng là nhỏ mọn mà. Nghe nói Da Luật Đại Thạch về phủ Lâm Hoàng báo cáo công tác, còn bị giam lỏng nữa."
Triệu Ngọc nói:
"Không ngờ chiêu của khanh lại có tác dụng nhanh như thế."
Âu Dương đáp với vẻ khiêm tốn:
"Thần chỉ là kẻ kê minh cấu đạo, cho người mang chút tiền mua chuộc quan hệ mà thôi. Đây cũng do Hoàng Đế của người ta ngu ngốc."
Kê minh cấu đạo: Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm. Hiện nay, Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ "Kê minh cẩu đạo" để ví với kỹ xảo hoặc hành vi thấp hèn.
"Vậy ngươi vẫn còn cách khác sao?"
"Năm đó Kim quốc tạo nên một trận uy phong ở đồi Hộ Bộ Cáp, nguyên nhân thắng lợi lớn nhất là do có người của Liêu quốc tạo phản."
Âu Dương nói:
"Nếu Liêu quốc không có chuyện gì mà tạo phản, vậy không phải chúng ta cũng có thể làm nên một trận cuồng phong sao?"
Triệu Ngọc cười và nói:
"Khanh đi?"
Âu Dương nói:
"Nói đến mặt này, trong tay Bệ hạ là một người có tài. Tục ngữ nói, gian thần cũng có cách dùng của gian thần. Bọn họ khẳng định hiểu cách nghĩ của các quan đại thần Liêu quốc hơn vi thần nhiều. Vả lại, với cục diện trước mắt, các quan đại thần Liêu quốc có thể không vì bản thân mà cân nhắc một chút sao?"
"Ý của khanh là cử Lý Bang Ngạn đi?"
"Bệ hạ anh minh, giữ hắn ở lại kinh thành hắn lại nhàn rỗi quá mà muốn hại người, vậy thì cử hắn đi có phải tốt hơn không?"
"Uhm, Trẫm sẽ suy nghĩ. Tiền phương có tin tốt như vậy, Trẫm phải đi làm lễtu hành để cảm tạ. Cử hắn đi lúc này cũng là chuyện tốt, tránh việc hắn ở đây nhân cơ hội bày mưu tính kế."
Vừa hay đây là công lao của việc tu hành, Âu Dương nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ, kẻ tu hành đều là người Hán, nếu họ thật sự hiển linh, người không đi họ cũng sẽ nguyện giúp đỡ, nếu không chính là hán gian cấu kết với địch. Cho nên có thể miễn được cái nào thì cứ miễn, Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc, ngộ ngỡ lại cần tới ba ngày..."
"Không được phép nói bậy."
Triệu Ngọc giận dữ nói:
"Nói đến quỷ thần, thà tin những thứ có thể tin tưởng còn hơn là không tin bất cứ thứ gì. Khanh xuất lời cuồng ngôn, chính là đại bất kính, tốt xấu gì thì khanh cũng là đệ tử hữu danh vô thực của Vương Văn Khanh, nói gì cũng cần phải có chừng mực."
"Vâng!"
....
Lôi hết những kẻ nát rượu rời đi, Triệu Ngọc tiếp kiến đám người Lương Hồng Ngọc ở Thiền Điện, vẫn là ăn uống. Âu Dương nhìn thì biết, Triệu Ngọc thật sự lo lắng bọn họ ở lâu trên biển chưa được ăn gì.
Mỗi người có một chiếc bàn, bên chiếc bàn có cung nữ thị hầu. Phía trước thì không có cung nữ, Âu Dương nghĩ tới thói quen cắn tay của người nước ngoài nên đổi hết cung nữ ở phía trước thành thái giám, muốn cắn sao thì cắn.
So với những người nước ngoài, các tướng quân nhã nhặn và có văn hóa hơn nhiều. Ăn không nhiều lời, ăn món nào cũng cẩn thận, dè dặt, gắp một miếng nhỏ là được rồi. Triệu Ngọc không nói nâng chén rượu thì sẽ không đụng vào rượu.
Triệu Ngọc biểu dương Lương Hồng Ngọc, phong là đệ nhất kỳ nữ Đại Tống. Âu Dương biết Triệu Ngọc sẽ nói gì tiếp theo. Quả nhiên, sau đó Triệu Ngọc biểu dương toàn bộ mọi người ngồi ở các vị trí khác nhau.
Ngoài dự liệu của Âu Dương chính là, Triệu Ngọc có thể thuộc gần hết quê quán của mọi người, còn có sự tích viễn hành nữa. Sau khi nghe xong, Âu Dương không chỉ bái phục mà còn đồng tình.
Trong Hoàng Cung thật sự không có gì đáng để vui chơi, chỉ có thể xem mấy thứ công văn vô vị như thế này mà thôi. Nam nhân làm Hoàng Đế thì không nói làm gì, có thể uống rượu, chơi đùa với nữ nhân, ba nghìn mỹ nhân, mỗi ngày một người cũng cần tới gần mười năm mới có thể hoàn thành hạng mục công trình vĩ đại như vậy.
Nữ nhân làm Hoàng Đế ư? Buồn thì uống rượu sao? Nếu không chỉ có thể đồng tính luyến ái mà thôi. Âu Dương biết Triệu Ngọc là một nữ nhân mạnh mẽ cần có thể diện, cũng cần có danh tiếng, sẽ không đi tìm những thứ như thế.
Bữa cơm này dường như diễn ra khá lâu, Triệu Ngọc rất có hứng thú khi nhìn hải đồ do Lương Hồng Ngọc làm ra, còn có những câu chuyện lý thú mà cô ấy tận mắt chứng kiến ở mỗi quốc gia nữa. Còn có các loại hoa quả, món ăn kì là. Lương Hồng Ngọc còn mang đến cách làm bánh bao.