Màn đêm buông xuống, nghỉ ngơi trong một khách điếm duy nhất ở một trấn phụ cận, Âu Dương trong phòng cầm bút sửa sang lại tư liệu. Xã hội hiện đại đều hô hào chú ý sức khỏe và tinh thần của công nông dân. Mà lao công phi pháp bên trong Đại Tống thì hoàn toàn bị xem thành công cụ. Đương nhiên cũng có một mặt đáng mừng là bên trong các lao công phi pháp có không ít người rất nguyện ý hợp tác với đốc công, ví dụ như mấy người biết nói tiếng Hán trong quặng mỏ nhìn thấy hôm nay. Âu Dương nhớ kỹ tên mấy người này, tương lai những người này chính là người sẽ trung thành với Tống. Dường như… Dường như ý định của mình là mua chuộc người Nữ Chân.
Chiêu này cũng như rút củi dưới đáy nồi, Âu Dương ý định chuyển hết một vòng này, bảo người phụ trách đem những người trong danh sách trở thành kẻ quản lý lao công. Âu Dương tin tưởng, những người này so với nhân công người Hán càng hữu dụng hơn, càng dễ dùng hơn, hơn nữa càng trung thành hơn.
“Cộc cộc” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Hồ Hạnh Nhi vừa lau đầu vừa hỏi:
” Viết cái gì vậy?”
” Ra ngoài”
Âu Dương nghiêm mặt nói:
” Chưa được sự đồng ý của ta, không cho ngươi tiến vào phòng của ta. Muốn vào thì phải gõ cửa trước… Nè, đừng cầm lấy.”
Trách không được thánh nhân nói tiểu nhân với nữ nhân là khó chiều nhất. Mình đã rất nghiêm trang nói đạo lý vô cùng đúng đắn, lại không nghĩ đến người ta căn bản không coi ai ra gì, không nói không rằng trực tiếp cầm lấy giấy tờ Âu Dương đang viết mở ra xem. Cổ đại cũng không phải là hiện đại, chữ viết xong phải hong khô, sau đó mới có thể thu về một chỗ. Hồ Hạnh Nhi vỗ tay một cái trên giấy nói:
” Hôm nay đã sớm thấy ngươi có chuyện không đúng, nói, ngươi rốt cuộc làm cái gì?”
” Làm cái gì cũng không quan hệ đến ngươi.”
Âu Dương cầm lại bản thảo nói:
” Hơn nữa lại nói đây đều là việc mà cấp trên giao xuống cho ta.”
” Ồ? Nhiệm vụ bí mật?”
Ánh mắt Hồ Hạnh Nhi sáng lên, lén lút đóng cửa lại, lại lén lút đi đến trước mặt Âu Dương, rất lén lút hỏi:
“Nhiệm vụ gì vậy?”
” Ngươi sẽ giữ bí mật sao?”
“Đương nhiên.”
“Ừ, ta cũng vậy.”
Âu Dương nói:
” Trở về ngủ đi.”
“… Vậy ngươi ngày mai tự mình tìm đường đi, còn nói cái gì đồng tâm đồng đức.”
Hồ Hạnh Nhi thấy Âu Dương bất vi sở động nói:
” Trở về liền nói cho Phụ thân, nói Âu Dương phái người tới hại Phụ thân.”
Nói xong nhấc chân bước đi, đến cửa giả vờ kéo ra.
“Được rồi, được rồi, nói cho ngươi biết”
Âu Dương bất đắc dĩ nói:
” Đại nhân phái ta đến ghi chép tình hình ở nơi tập trung lao công phi pháp.”
” Nguyên nhân là gì?”
Âu Dương nhìn hai bên một chút nhỏ giọng nói:
” Cái này ngươi phải giữ bí mật.”
” Tuyệt đối, ta thề, nếu ta nói ra, thì ta cả đời sẽ bị giam trong nhà.”
” Ừ, Âu đại nhân cùng với Hoàn Nhan Lan, chính là công chúa Kim quốc kia có hiệp nghị, Hoàn Nhan Lan giúp hắn cứu bằng hữu của hắn bị bắt ở Kim quốc. Mà còn Âu đại nhân thì trợ giúp Hoàn Nhan Lan quan tâm và cải thiện cuộc sống của các lao công Nữ Chân ở Tống. Ngươi cũng biết, điều kiện sinh hoạt của những lao công này quả thật vô cùng bết bát.”
Hồ Hạnh Nhi gật đầu:
” Trước kia có nghe nói Âu đại nhân đã nói cho Phụ thân, nói Hoàn Nhan Lan rất quan tâm đến người Nữ Chân, nói có thể sẽ đến thăm những người Nữ Chân này, bảo phụ thân nói với người phía dưới, có tới thì cứ tạo điều kiện cho bọn họ. Có điều… Vì sao ngươi phải ngụy trang thành người đưa tin chứ?”
” Ngươi cũng biết, này dù sao cũng liên quan đến lợi ích của các chủ quặng mỏ, hơn nữa hiệp hội thương nghiệp Dương Bình còn muốn nghiên cứu báo cáo cung cấp cho Âu đại nhân, mới quyết định cải thiện hay không, phải cải thiện như thế nào, đều còn chưa có định ra. Đề phòng mọi người suy đoán lung tung, cho nên tạm thời không công khai với bên ngoài, biết được chỉ có hai người Tô đại chưởng quỹ và Châu đại chưởng quỹ.”
” Ồ, hóa ra là như vậy.”
Hồ Hạnh Nhi hưng phấn nói:
” Chúng ta cùng nhau hoàn thành, sau đó đi Dương Bình liền nói với Âu Dương, ta giúp một việc lớn như vậy, bảo hắn cho phép ta đến đi học ở đại học Dương Bình.”
” Đi học?”
Âu Dương hỏi:
” Ngươi thích chuyên ngành gì?”
“Chuyên ngành gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể rời nhà là được.”
Hồ Hạnh Nhi sau khi dừng lại hỏi:
” Ngươi có còn gạt ta hay không?”
” Tuyệt đối không có.”
Hồ Hạnh Nhi hỏi:
” Ngươi tên là gì?”
Âu Dương trả lời ngay:
” Triệu Lục.”
” Ngươi…”
” Ba mươi tuổi.”
Âu Dương giành đáp trước.
“Có vợ chưa?”
” Có”
” Được rồi, không thành vấn đề.”
Hồ Hạnh Nhi hỏi:
” Ngày mai đi đâu?”
” Ngươi là người dẫn đường, đi đâu tùy ngươi quyết định.”
“Ừ.”
…
Âu Dương tiếp tục vừa nghĩ vừa viết, ở hiện đại hắn có thói quen mang theo bút ghi âm, ở chỗ này chỉ có thể là tự động tay.
Những người biết nói tiếng Hán kia có người cầm đầu không đây? Căn cứ theo phân tích, đầu lĩnh của bọn họ đều bí mật với có tính kích động. Mà những người biết nói tiếng Hán đều có uy vọng không cao, nhân duyên cũng không bị người xa lánh. Như vậy suy đoán ra phải đặc biệt chú ý đến người có uy vọng cao, nhân duyên lại tốt.
Thấy những người này, Âu Dương chuẩn bị thay đổi kế hoạch, căn bản là không cần tìm ân nhân cứu mạng cố ý đề bạt nên. Hơn nữa cố ý đề bạt tương đối hạn chế. Chỉ ở một vùng đất, tương đối khó liên lạc. Mà sử dụng biện pháp dùng người Kim trị người Kim, chưa hẳn đã không thể được. Chẳng hạn như tộc nhân C tộc với D tộc đều có người Nữ Chân có họ hàng với Tống. An bài C làm người phụ trách, D làm phó phụ trách, là có thể dẫn đến mâu thuẫn giữa C và D. Cứ như vậy, mâu thuẫn lớn nhất của lao công không phải là mâu thuẫn với thương nhân hoặc là với Tống, mà là mâu thuẫn nội bộ. Nữ Chân cũng là người Trung Quốc, người Trung Quốc thích nhất nội đấu, chống lại ngoại địch thì không sao cả. Cho nên biện pháp này tuyệt đối có thể dùng được.