Thiên Tống

chương 231-1: gặp hoàng dung (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong sảnh Triệu Ngọc, Âu Dương và Thập công công ba người, Tiểu Cửu này đương nhiên không phải là Cửu công công Âu Dương gọi một tiếng liền đáp, rất nhanh lấy ra thánh chỉ trải ở trên bàn, rồi sau đó bắt đầu mài mực cho Triệu Ngọc, tự mình cầm bút suy nghĩ, sau đó vung bút lại lần nữa bổ nhiệm Âu Dương làm khâm sai, có thể điều động cấm quân Tây doanh Đông Kinh, đại khái vạn cấm quân, có thể điều động một doanh nội vệ đại nội, đại khái chừng một trăm người, thấy thánh chỉ như thấy trẫm, có thể tuỳ cơ ứng biến rồi sau đó căn dặn:

” Tiểu Cửu, đem thánh chỉ đưa đến Trung Thư tỉnh… Tất cả thánh chỉ đều phải được chặn lại, để phòng có người giả truyền.”

” Vâng.”

Triệu Ngọc nói:

” Âu Dương, nếu chuyện này làm không xong, trẫm cũng không thể hỏi tội danh của thương nhân thiên hạ, chỉ có thể là đem ngươi xử trí vì vậy ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Âu Dương ngẫm nghĩ, ý tứ của Triệu Ngọc chẳng lẽ là, nếu như làm không được thì mau chóng chạy trốn sao? Có lẽ vậy, bằng không nhanh như vậy đã lật át chủ bài uy hiếp mình, nhất định là nhắc nhở mình hoàng đế thật sự không tồi muốn cảm động Âu Dương.

” Ngươi lui ra.”

Triệu Ngọc nói:

” Tuyên Đồng Quán.”

Cửu công công nhắc nhở:

” Bệ hạ, Quận Vương bây giờ chắc hẳn ở Kim quốc.”

“…”

Triệu Ngọc ngẩn người, mới nhớ tới, có điều phải cùng người nào thương lượng đây?

Âu Dương nhắc nhở:

” Lý tướng.”

Đúng rồi, còn có người văn võ song toàn trung trực này nữa mà, Triệu Ngọc phất tay:

” Ngươi đi xuống trước đi.”

Cửu công công chờ Âu Dương đi rồi nói:

” Bệ hạ, chuyện này bất kể như thế nào, cũng phải với đại thần, bách tính giải thích một hai phần cho dù bình an vượt qua, nhưng nếu như không có hai vạn người này, chiến lược của ta với Liêu với Kim cũng sẽ không phải làm điều chỉnh trọng đại.”

Triệu Ngọc hỏi:

” Ngươi cảm thấy dùng Âu Dương làm hình nhân thế mạng có hợp hay không?”

” Hơp đương nhiên là hợp, có điều bệ hạ cũng biết, Âu đại nhân là người đạm bạc với quyền lợi, có chuyện lại có thể xoay chuyển tình thế, đây mới thật sự là rường cột chân chính.”

” Theo như ý ngươi, ai thích hợp để làm hơn?”

Triệu Ngọc hỏi.

Cửu công công nói:

” Có thể đảm đương được chỉ có Lý tướng lúc đó đảm nhiệm Tiết Độ Sứ quân đạo Tây Bắc và Âu đại nhân có lẽ chưa hẳn cần người ra mặt nhưng bệ hạ tốt nhất nên suy nghĩ trước, lỡ như nhất định phải có người đứng ra, thì nên để ai.”

Triệu Ngọc không có trả lời, phất tay nói:

” Truyền Lý tướng.”

Triển Minh thấy Âu Dương ra ngoài, lập tức nghênh đón:

” Đại nhân, ngoài cung có chút không sạch sẽ, khách điếm rồi hãy nói…”

Âu Dương lên kinh đại biểu như có chuyện sắp xảy ra, mặc dù có lão sư phụ làm yểm hộ, nhưng vẫn luôn có người hiếu kỳ.

Trở lại khách điếm, đóng cửa lại, Âu Dương đem thánh chỉ giao cho Triển Minh:

” Thánh chỉ này bút tích thực ngươi giữ lại, ngươi trở về Dương Bình dựa theo kế hoạch mà tiến hành, ta làm giả một phần rồi dùng là được, ta phải đi Tiểu Tần Lĩnh trước một chuyến, đi tìm ân nhân cứu mạng.”

Triển Minh sửng sốt hỏi:

” Ân nhân cứu mạng gì?”

” Không biết, cho nên phải tìm thôi.”

Âu Dương nói:

” Ngươi ngày mai đi xe ngựa trống trở về Dương Bình là được, còn phải giúp ta dịch dung cải trang.”

” Không thành vấn đề…”

Triển Minh hỏi:

” Đại nhân muốn đổi thành dáng vẻ thế nào? Tiều phu như thế nào? Người người cũng đều bổ củi nhóm lửa, không dễ dàng khiến người hoài nghi…”

” Không cần.”

Âu Dương cự tuyệt:

” Bó củi quá nặng, ta sợ không gánh nổi, lang trung thì thế nào?”

” Lang trung…”

Triển Minh uyển chuyển nói:

” Lang trung ít nhất phải có chút chân tài thực học, lỡ như trên đường đi gặp phải bệnh nhân cần phải trị liệu, chỉ sợ cũng không tốt lắm, không bằng làm đạo sĩ?”

Âu Dương lắc đầu:

” Ta tuy rằng quen biết tạp mao lừa đảo kia, bản thân cũng là thân truyền đạo phái chính tông, tiên… Âm dương Bát Quái ta cũng nói không rõ thì làm sao đây…”

Triển Minh buồn rầu:

” Đại nhân ở Tiểu Tần Lĩnh có rất nhiều người quen biết, không cải trang thành nghề nghiệp thấp kém, rất dễ dàng bại lộ… Không bằng làm sai dịch?”

” Đúng nga.”

Âu Dương vui vẻ nói:

” Cái này hay có thể cưỡi ngựa, mọi người cũng sẽ không chú ý, có điều sai dịch của nha môn nào đây?”

” Đại nhân là tri huyện Dương Bình, đương nhiên là quan lại Dương Bình.”

Triển Minh nói:

” Đại nhân còn có thể tự mình viết một vài thư tín, tự mình mang đến Tiểu Tần Lĩnh. Dù sao đại nhân chỉ là sai dịch, không có người giàu có nào gặp mặt đại nhân, đại nhân lại có thể danh chính ngôn thuận điều tra chung quanh, hơn nữa sai dịch Dương Bình đông đảo, ai biết đại nhân là thật hay giả.”

” Tốt, nghề nghiệp này tương đối tốt.”

Âu Dương nói:

” Buổi tối không có ngủ, ta phải bàn giao ngươi bố trí một số chuyện…”

Về phía tây Đông Kinh là Hà Nam… Tiểu Tần Lĩnh kéo dài qua Thiểm Tây và Hà Nam, bắc giáp Hoàng Hà, Hoa Sơn ở trên Tiểu Tần Lĩnh chính là nơi sản xuất vàng và sắt quan trọng nhất lớn nhất Tống lúc ấy, Tiểu Tần Lĩnh hơn phân nửa lệ thuộc quân lộ Vĩnh Hưng quản hạt, tổng cộng không có ba phủ bảy châu, chiều dài khá lớn chẳng qua bởi vì tập trung tương đối vàng và sắt. Chân chính liên quan đến chỉ có Kinh Triệu phủ, Hà Trung phủ và Hà Nam phủ. Từ ba nơi kề nhau đều dựng phủ có thể nhìn ra, ba nơi này tập trung phần lớn dân cư, nơi đây cũng là một trong những giới thương nghiệp trọng điểm thành viên thương hội Dương Bình, dù sao nơi có người mới có lợi nhuận. Ngày hôm sau, Âu Dương mang tay nảy đi ra Hà Nam phủ, đồng thời ra lệnh cho đổi nơi đóng quân Đông Kinh cũng về hướng quân đạo Tây Bắc, lão lừa đảo Thái Hư Tử cũng xin Lý Cương nghỉ phép, rời khỏi đi về hướng Hà Trung phủ.

Âu Dương ngoại trừ đi Tây Bắc làm việc, còn có một lần chạy trốn đến Liêu quốc, giống như ở Giang Nam du ngoạn. Lần này tuy rằng gánh vác nhiệm vụ trọng đại, nhưng thời gian dư dả. Bởi vì an toàn là hàng đầu, Triệu Ngọc ý là chờ Lưu Kỳ sau khi đến Đông Kinh, lập thế bất bại trước đã rồi mới suy tính động thủ.

Hà Nam phủ bao gồm mười huyện Củng Nghĩa, Đăng Phong, Mãnh Trì, Yển Sư, Mạnh Tân, Y Xuyên, An, Nghi Dương, huyện Huy, huyện Tung. Trạm thứ nhất Âu Dương đến chính là Củng Nghĩa, nơi này không thuộc về phạm vi Tiểu Tần Lĩnh.

Đến Củng Nghĩa là canh ba, cửa thành đã sớm đóng cửa, Âu Dương rất trâu bò hét lớn, bản thân chính là quan sai Dương Bình, có công vụ quan trọng, yêu cầu vào thành nhưng trên tường thành trả lời là… Dội xuống một chậu nước, một người dường như bị cản lại khuyên bảo:

” Quan gia, không cần phải kêu to, quan sai huyện khác ở trong mặt bọn chúng không đáng gì cả.”

Truyện Chữ Hay