” Không chỉ có thủ thành, kỳ thật phục kích cũng khá là dễ dùng. Từ trên cao nhìn xuống, tập hợp trăm khẩu súng…”
Đồng Quán nói:
” Trọng pháo vận chuyển không tiện, súng này có thể bổ khuyết. Âu đại nhân, thứ này có tác dụng cục bộ.”
Âu Dương vui vẻ nói:
” Quận Vương, dựa theo quy củ, xin mời Quận Vương ký tên đánh giá, rồi sau đó chúng ta định giá rồi báo lên… Vũ khí toàn bộ đã do cục chế tạo Đông Lôi sản xuất, thứ Âu Dương bán chính là độc quyền.”
Đồng Quán lắc đầu nói:
” Đại nhân không biết, bổn vương chỉ phụ trách đánh giá, báo cáo đánh giá phải giao cho Xu Mật Viện, do Xu Mật Viện khai giá. Không phải là do đại nhân khai giá …”
” Người nào định ra quy định xúi quẩy này?”
” Tông Trạch, Tông đại nhân… ”
Đồng Quán cười nói:
” Đại nhân hẳn là tin tưởng công chính của Tông đại nhân, đúng không?”
Âu Dương cười khổ:
” Đương nhiên là tin tưởng.”
” Tông đại nhân còn nói, quân xưởng Dương Bình hỏa dược ra giá quá cao. Hiện nay đang phái người từ chi phí vật liệu hỏa dược, lương bổng nhân thủ Dương Bình, để ước định giá cả hỏa dược quân xưởng Dương Bình, giá cả đem tấu lên cho bệ hạ.”
Đồng Quán bổ sung:
” Tông đại nhân lo lắng đến tâm tình của các lão sư phụ, đệ đơn xin bệ hạ phái các đại học sĩ xuống, hơn nữa triều đình còn tiến hành trợ cấp.”
Choáng, Tông Trạch chết tiệt thận trọng từng bước, đem không gian lợi nhuận của mình từng bước giảm bớt, còn muốn xê dịch xử lý tiền lương của kỹ thuật viên cao nhất. Nếu mà như vậy thì có thể ép chết giá cả hỏa dược. Âu Dương cảm giác mình đặc biệt chán ghét con người chính trực giống như Tông Trạch, còn có Lý Cương, còn có chính mình. Tông Trạch Tông Trạch sẽ không nhớ mình đã giúp hắn, nhưng vẫn giúp đỡ hắn trở thành trông nom hậu cần.
Cũng không phải chứ… Lôi Trạch ngươi lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể tính toán chi phí và không gian lợi nhuận.
Bản thân đang muốn ngủ, trùng hợp có người đưa gối tới. Một tên nội vệ tiến vào sảnh nói:
” Quấy rầy các vị đại nhân, hoàng thượng cho mời Âu đại nhân tiến cung diện thánh…”
Âu Dương dù sao không có tâm tình ở nơi này, căn dặn:
” Lão sư phụ, ngươi đi theo Đồng đại nhân làm báo cáo định giá.”
Triệu Ngọc tìm Âu Dương chỉ có một việc, đó chính là quốc khố trống không. Đương nhiên bây giờ vẫn là có tiền, nhưng Triệu Ngọc vớ một phần báo cáo:
” Đây là người bộ đầu tư trẫm mượn tiền trang Dương Bình làm. Trải qua dự tính của bọn hắn, dựa theo Tông đại nhân mong muốn, và các hạng mục chi trả, quốc khố không cách nào thỏa mãn.”
” Nói cách khác, bệ hạ căn bản không có tiền đầu tư.”
Âu Dương cẩn thận hỏi:
” Ý bệ hạ là?”
” Mấy ngày hôm trước, trẫm và Lý tướng, Hộ bộ thương lượng. Biện pháp thứ nhất là tăng thuế, biện pháp thứ hai là đình chỉ miễn thuế giúp đỡ quân đạo Tây Bắc. Biện pháp thứ ba cũng chỉ có thể tiết kiệm khoản chi quân sự…”
Triệu Ngọc lắc đầu:
“Biện pháp thứ ba trẫm không mong muốn, đúng lúc ngươi tới Đông Kinh, trẫm tìm ngươi thương lượng một chút.”
Khó trách Tông Trạch liều mạng tiết kiệm thu chi thế, hóa ra là trong quốc khố thật không có tiền. Nghĩ cũng phải, Tống Huy Tông để lại một cục diện rối rắm, quốc khố vốn là chẳng còn lại bao nhiêu. Mấy năm trước Triệu Ngọc thượng vị lại miễn thu thuế Đông Nam. Mặc dù thương nghiệp bắt đầu phát triển, nhưng Tây Bắc bắt đầu dụng binh, rồi sau đó lại kiến tạo đại công trình hạm đội Hàng Châu. Càng đòi mạng đương nhiên là bổng lộc quan lại, ngay cả tiểu tri huyện như Âu Dương cũng có tiền sai bảo hai người hầu. Tuy nhiên năm ngoái tịch thu được một lượng tiền lớn, nhưng mà tiền trang phục của Hà Bắc Đông Lộ, Vĩnh Hưng quân lộ đều là cần tiền, còn phải trữ hàng quân lương, nuôi quân mã, đối với bộ tộc thiểu số như Đại Lý, Thổ Phiên tiến hành chính sách trấn an. Mà lỗ hổng thu thuế thương nghiệp rất nhiều, tỷ như đặc quyền cử nhân cũng khiến quốc khố tổn hao lượng lớn tiền bạc. Rồi sau đó dân gian còn có các biện pháp rửa tiền di dời tài chính trốn thuế, thuế vụ thương nghiệp lại không có hình thành quản lý thống nhất, cho nên quốc khố càng nghèo túng!
Âu Dương nói:
” Kỳ thật còn có một biện pháp, không chỉ có không động dân sinh, cũng không cần tổn thất hậu cần tiếp tế.”
Triệu Ngọc vui mừng hỏi:
” Biện pháp gì?”
” Bệ hạ có thể vay tiền tiền trang Dương Bình…”
Triệu Ngọc ngẩn người:
” Trẫm còn phải đi vay tiền?”
” Bệ hạ, tỷ như bệ hạ có thể mượn một vạn vạn quan tiền. Chia ba năm trả lại, theo như cho vay ưu đãi nhất tổng cộng phải trả một vạn hai ngàn vạn quan. Quốc khố năm ngoái thu thuế tổng ngạch hình như là ba vạn vạn quan, bệ hạ hàng năm trả bốn trăm ngàn là được rồi. Hơn nữa năm thứ nhất không cần trả. Bệ hạ xem phía nam quân đạo Tây Bắc sang năm không có miễn thuế, mà lúc đó hàng năm ít nhất có thuế lợi hai ngàn vạn, quốc khố bổ sung thêm một ít, thoải mái trả nợ.”
Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại:
” Cũng chính là trẫm đem tiền sau này chuyển thành xài bây giờ? Ừm… Đề nghị này cũng không tồi…”
” lúc này trước hết để Hộ bộ làm ra kim ngạch số tiền cần dùng. Tỷ như dự tính thu vào là một trăm quan, dùng cho bổng lộc phải cần năm mươi quan, vậy bệ hạ có thể tính ra muốn mượn bao nhiêu tiền, muốn mượn bao nhiêu năm.”
Âu Dương nói:
” Thật ra thì quân vương vay tiền dân gian đều có ghi chép. Thời Chiến Quốc, Chu Noãn vương nhu nhược vô năng, nhưng lòng mang hùng tâm. Mưu đồ liên kết sức mạnh với Sở, Yến tấn công Tần quốc, nhưng lo quân lương không đủ, bèn vay tiền phú hào trong nước, đồng ý sau khi khải hoàn sẽ hoàn trả vốn lẫn lời. Không ngờ, chưa kịp cùng Tần quốc giao chiến, Chu vương đã sợ mà rút lui, chi phí hao tổn rất nhiều, các chủ nợ ngày ngày tụ tập trước cửa cung mắng chửi, khiến trong lòng run sợ, bức hắn phải trốn trên đài cao trong cung, không dám đi xuông, người sau thấy thế bèn gọi đài này là ‘đài trốn nợ’.”
Triệu Ngọc cười nói:
” Ha ha, biết tên vua vô năng nhát gan kia.”
Âu Dương nói:
” Bệ hạ là quân vương yêu dân, không đành lòng giống như thái thượng hoàng, chiếm đoạt đất đai, trưng thu thuế má, làm cho người người oán trách. Bạo dân một năm cũng vô số. Nếu làm giống như thái thượng hoàng, không khác gì mổ gà lấy trứng. Còn bệ hạ vay tiền dân gian là chân chính làm được như Đường Thái Tông nói: Dân là nước, quân là thuyền. Bệ hạ yêu dân như con, tấm lòng nhân đức tất nhiên bốn biển đều biết. Hơn nữa dân gian cũng sẽ không nói bệ hạ nghèo binh mặc võ.”
Triệu Ngọc khẽ gật đầu hỏi:
” Nếu trẫm trả không nổi… Có phải là cũng phải rúc vào đài trốn nợ không?”
Đây là lo lắng duy nhất của nàng.
” Đương nhiên không cần, chỉ cần có kế hoạch tỉ mỉ… chẳng hạn như đem thuế của hai châu Hàng, Dương đặc biệt dùng cho trả nợ, tỷ như thuế thu nhập trà cũng dùng để trả nợ. Chỉ cần có kế hoạch thiết thực, sẽ là tuần hoàn tốt đẹp. Bệ hạ cần dùng tiền căn bản không cần nhịn. Đợi ngày đó tứ hải thái bình, bệ hạ cho dù muốn tiêu tiền, sợ rằng cũng không có chỗ để tiêu.”
” Ừm…”