Diệp Chỉ nghe Quân Tường nói vậy thì cười gượng.
Nếu anh chỉ là một người tầm thường.
Vậy con hát như cô ta thì là gì?
Cô ta lại khom lưng nói: “Thầy đừng đùa nữa, hãy nhận em làm học trò đi”.
Giọng điệu nghiêm cẩn, thái độ chân thành.
Diệp Chỉ ngoại trừ công nhận tài năng trong nghành y của Quân Tường thì còn theo đuổi cả khả năng đánh đàn của
anh.
Một khúc nhạc của Quân Tường đã đủ khiến cô ta rúng động.
Vì thế dù bị từ chối hết lần này đến lần khác cô ta cũng không từ bỏ mà càng thêm kính trọng anh.
Người giỏi làm thầy.
Nhưng Kim Hâm lại lộ rõ vẻ khó chịu.
Từng chuyện xảy ra hôm nay, hết lần này đến lần khác không biết tự lượng sức đã đủ chứng minh.
Gã là một tên hề.
Đọ súng?
Hoàn toàn bị người ta nghiền nát.
So đàn?
Người ta coi thường không thèm so, bản thân lại không ngừng sỉ nhục người ta.
Bậc thầy về đàn mà mình mời đến lại muốn bái người ta làm thầy.
Người ta còn từ chối!
Kim Hâm cảm thấy mặt mình nóng rát.
Thậm chí gã còn cảm thấy những người khác đều bắt đầu coi thường nhìn mình.
Mất hết cả mặt mũi.
“Cô Diệp, mời cô lên sân khấu chơi đàn”, Kim Hâm khống chế sự tức giận của mình, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lịch sự,
bước lên nói với Diệp Chỉ.
Diệp Chỉ nhìn Quân Tường, vẻ cầu xin trong mắt càng thêm rõ ràng.
Quân Tường chưa từng biết thương hương tiếc ngọc.
Anh vẫn mỉm cười từ chối: “Tôi không nhận học trò”.
Diệp Chỉ thất vọng mà bước vào chòi cổ cạnh đó.
Cô ta ngồi xuống rồi bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn vang lên mang theo sự ai oán.
Quân Tường mỉm cười, cô gái này ngay cả lúc đàn cũng đang cầu xin anh.
Kim Hâm vốn muốn thưởng thức tiếng đàn của Diệp Chỉ lúc này lại đứng ngồi không yên.
Quản gia vội chạy đến.
Ông ta thì thầm với Kim Hâm: “Cậu chủ Tần đến rồi”.
Năm chữ này dường như ánh sáng rọi vào đêm tối khiến Kim Hâm vui mừng.
Gã nắm chặt tay, khiêu khích mà nhìn Quân Tường.
Quân Tường đang nói chuyện với Trần Nhã thì cảm nhận được ánh mắt gã.
Anh ngẩng đầu mỉm cười nhìn thẳng vào mắt gã.
Kim Hâm nhất thời cảm thấy áp lực, rõ ràng chỉ là nhìn nhau nhưng ánh mắt anh lại như ngọn núi đè lên người gã.
Kim Hâm quay đầu, hoảng loạn mà trốn tránh.
Gã không dám nhìn thẳng vào Quân Tường.
Trong buổi tiệc, tất cả khách mời đều đắm chìm trong tiếng đàn của Diệp Chỉ.
Hòa mình vào nỗi buồn trong tiếng đàn.
Quân Tường cũng gật gù, Diệp Chỉ có thể đàn đến như vậy, quả thực là khó có được.
Tâm ý trong đó không tầm thường chút nào.
Nhưng anh tò mò mà quay sang nhìn Trần Nhã: “Bữa tiệc giữa các đại gia tộc đều thế này?”
Trần Nhã mỉm cười, ấm áp như mùa xuân, thuần khiết mà nhã nhặn.
“Đây hẳn chỉ là mở đầu thôi, lát nữa ăn cơm mới là phần chính”.
Nói đến đây, Trần Nhã không khỏi đỡ trán, mặt lộ vẻ phiền chán.
Quân Tường biết tính cách Trần Nhã dịu dàng, đối mặt với loại xã giao kiểu này quả thực có hơi khó khăn.
Nhưng hiện tại nhà họ Trần đã là gia tộc top đầu của thành phố Thiên Nam.
Bọn họ phải khiêm nhường, xây dựng các mối quan hệ, không thể gây thù quá nhiều.
Cũng cần phải hòa nhập với các gia tộc khác, xây dựng lợi ích chung với họ.
Quân Tường xoa mặt Trần Nhã.
Anh cười nói: “Cô không cần phải như vậy”.
“Ừ?”, Trần Nhã khó hiểu ngẩng đầu, chiếc cằm vẽ ra một đường cong xinh đẹp mà nhìn anh.
“Ở thành phố Thiên Nam này, có tôi ở đây thì cô không cần phải nể mặt bất kỳ ai”.
Giọng nói của Quân Tường bình thản nhưng lời anh nói lộ rõ vẻ bá đạo khiến Trần Nhã mê muội.
Hai tay cô ta khoác lên tay anh, khuôn mặt tươi cười.
“Nhà họ Trần có con rể như anh quả là có phúc”.
Kim Hâm đi đến, giọng điệu châm chọc.
Cậu chủ Tần đến khiến gã vô cùng tự tin.
Thậm chí còn không thèm khách sáo.
Trần Nhã sầm mặt.
Nhưng Quân Tường vẫn tươi cười đáp: “Đúng là khiến người khác ngưỡng mộ thật”.
Kim Hâm: “…”
Kim Hâm nổi điên trong lòng, gương mặt như thể đông cứng lại.
Hôm nay Quân Tường lúc cần lạnh lùng với gã thì lạnh lùng, lúc cần cứng rắn thì cứng rắn.
Lúc này anh tươi cười khiến Kim Hâm không biết phải ứng phó thế nào.
Gã nuốt nước bọt, sầm mặt, hơi nghiêng về trước, lạnh lùng mà nói: “Vậy anh có biết ở rể thì phải khiêm nhường thôi
không?”
Giọng điệu lạnh tanh, không hề khách sáo.
Quân Tường ngẩng đầu nhỉn thằng vào mắt gã: “Đây là quy định do anh đặt ra?”
“Vậy sau này anh đi ở rể cũng phải khiêm nhường chút”.
Quân Tường cầm ly trà trên bàn lên, uống một ngụm.
Giọng điệu bình thản.
Kim Hâm nhìn Trần Nhã, lại nhìn Quân Tường: “Anh có biết đã lâu rồi mới có người không nể mặt tôi như vậy
không”.
Ngón tay Quân Tường gõ lên mặt bàn, anh nhìn Trần Nhã, không nhìn Kim Hâm.
Nhưng tư thế lại biểu đạt rõ ràng.
“Anh không xứng để tôi phải nể mặt”.
Kim Hâm tức giận, sầm mặt nhìn Quân Tường.
“Làm người quá ngông cuồng thì ắt sẽ gặp họa, anh cứ cẩn thận đấy”, Kim Hâm độc địa nói.
“Chỉ bằng anh?”, Quân Tường vẫn bình thản.
Hai người nói qua nói lại, Trần Nhã đứng xem mà vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng.
“Kim Hâm, chú ý lời nói của anh”, giọng nói mềm mại những lại vô cùng nghiêm nghị.
Khiến Trần Nhã như vậy thì có thể chứng minh được.
Cô ta thực sự tức giận rồi.
Kim Hâm nghiêng đầu qua, nghe thấy vậy thì sầm mặt.
“Trần Nhã, cô thật cho rằng mình trở thành gia chủ nhà họ Trần thì có thể nói chuyện với tôi như vậy à?”, gã bắt đầu
ra vẻ cứng rắn.
“Ồ? Sao nào?”, Quân Tường nhướn mày nhìn Kim Hâm nói.
Gã tiếp tục nói với Trần Nhã: “Trần Nhã, cô phải hiểu trước đây cô chỉ là món hàng do đại gia tộc chúng tôi tùy ý lựa
chọn mà thôi”.
“Cho dù hôm nay nhà họ Trần có một bước lên mây thì cô cũng phải rõ ràng, chỉ cần nhà họ Trần chưa sập thì cô vẫn
là món đồ chơi đợi tôi đến chọn”.
Cậu chủ nhà họ Tần đến tiếp thêm can đảm cho Kim Hâm.
Có cậu chủ nhà họ Tần, ở thành phố Thiên Nam này, Kim Hâm phải nói là ngang ngược, không biết sợ là gì.
Quân Tường đứng dậy nhìn gã.
“Anh biết không?”
Kim Hâm khựng lại: “Biết cái gì?”
“Câu nói vừa rồi của anh đã khiến anh bị phán tử hình”.
“Cái gì, ở thành phố Thiên Nam này, ai dám lấy mạng tôi?”, Kim Hâm lạnh lùng nhìn Quân Tường, vô thức hỏi.
Quân Tường đứng dậy chỉnh lại ống tay áo.
Anh nhìn Kim Hâm: “Tao muốn mạng mày, diêm vương cũng không dám bỏ qua cho”.