Quan Đình thấy vậy thì cun cút rời đi.
Trần Nhã từ từ ngồi xuống, nói: “Ngồi ở đằng kia là Kim Thành, gia chủ hiện giờ của nhà họ Kim.
Còn mấy người bên
cạnh là những quý tộc đẳng cấp nhất ở thành phố Thiên Nam”, Trần Nhã nghiêng đầu, nhìn Quân Tường, nói.
“Sao không ở bên đó nói chuyện nhiều một chút?”, Quân Tường đặt quyển tạp chí xuống, nhìn Trần Nhã, hỏi.
Cô ta cười nói: “Thật sự thì chẳng có gì để nói cả”.
Nhìn nhóm người cứ đi đi lại lại trong bữa tiệc, Trần Nhã lắc đầu nói: “Nếu không phải người đứng đầu là nhà họ Kim
thì tôi sẽ không đến đây”.
Đôi môi đỏ mọng cắn ống hút, sau đó cô ta uống ngụm nước trái cây, trong ánh mắt toát lên vẻ ủ rũ mệt mỏi.
Tất nhiên, vẻ mệt mỏi này chỉ thể hiện với Quân Tường thôi.
Đối với người khác, Trần Nhã phần lớn đều thể hiện vẻ khách khí.
“Người đẹp! Có thể mời cô nhảy một điệu không?”, từ đằng xa có một người trẻ tuổi bước tới, vẻ mặt tươi cười đi
đến bên cạnh Trần Nhã và đưa ra lời mời.
Trần Nhã ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Xin lỗi! Tôi không biết nhảy!”, giọng nói trong trẻo như nước mùa thu khiến
người ta rung động.
“Người đẹp! Tôi là Tề Vân, cậu chủ nhà họ Tề, nể mặt tôi một chút, được không?”, mặt Tề Vân bóng nhờn, lúc nói
còn kèm theo vẻ kiêu ngạo.
Nhà họ Tề cũng được coi là gia tộc liên hôn với nhà họ Kim.
Ở thành phố Thiên Nam này, Tề Vân cứ nghĩ là sẽ không có cô gái nào từ chối lời mời của mình.
“Xin lỗi! Tôi không nhảy!”, Trần Nhã vẫn với biểu cảm không thay đổi, vẫn cười nhạt, nhưng trong ánh mắt đã có chút
bực tức.
Tề Vân bị từ chối hai lần nhưng vẫn không rời đi mà còn kéo chiếc ghế ở bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh Trần Nhã.
“Người đẹp! Cô phải biết là ‘thêm một người bạn thêm một con đường mà’”, trên khuôn mặt bóng nhờn của Tề Vân
mang theo nụ cười, hắn ta áp sát người về phía Trần Nhã rồi nói.
“Tôi chỉ cho anh ba giây, lập tức cút ra xa”, Quân Tường quay đầu lại nhìn Tề Vân, nói.
Biểu cảm của Quân Tường rất bình thản.
Tề Vân quay đầu lại, nhìn Quân Tường nói: “Ở thành phố Thiên Nam này, chưa có kẻ nào dám ăn nói với tôi như
vậy”.
Hắn ta đập bàn, đứng phắt dậy nghiêng người về trước quát lớn: “Tôi cũng cho anh ba giây, lập tức cút đi!”
“Bốp…”, Trần Nhã ở bên cạnh giơ tay lên tát cho hắn ta một cái.
Trên khuôn mặt dịu dàng lúc này lạnh lùng hẳn đi.
Còn trên khuôn mặt bóng nhờn của Tề Vân xuất hiện dấu tay màu
đỏ.
Tề Vân quay đầu lại nhìn Trần Nhã, vẻ mặt hung dữ, quát lên: “Cô dám đánh tôi?”
Trần Nhã trước nay luôn dịu dàng nhẹ nhàng nhưng giờ đây lại sầm mặt lại.
Cái tát vang giòn khiến tất cả mọi người trong phòng lớn đều quay đầu lại, đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Nhã.
Kim Thành lập tức nhanh bước đi lại.
Năm nay ông ta hơn sáu mươi tuổi nhưng thân thể vẫn cường tráng, mặc vest
cũng toát lên khí chất phi phàm.
“Gia chủ Trần! Xảy ra chuyện gì vậy?”, Kim Thành đi đến bên cạnh Trần Nhã, không hiểu hỏi.
Mặt cô ta vẫn lạnh lùng, nói: “Nhà họ Kim và nhà họ Tề trước nay có mối quan hệ rất tốt, gia chủ Kim tự hỏi đi.
Tôi
không có nhiều thời gian, gia chủ Kim mau chóng cho tôi câu trả lời”.
Giọng nói dứt khoát, không chút sợ hãi.
Những người xung quanh đều bắt đầu bàn luận.
“Đây là ai vậy? Không ngờ lại dám ăn nói với gia chủ nhà họ Kim như vậy?”
“Cô gái này cá tính quá đi!”
“Đây là ai vậy?”
Tề Vân ở bên cạnh chau mày tức giận, quát: “Loại tiện nhân này, sao dám nói với chú ấy như thế?”
“Tề Vân!”, Kim Thành ở bên cạnh vội nói nhưng đã muộn rồi.
Quân Tường nheo mắt lại, quay đầu nhìn Tề Vân.
“Bốp!”, Kim Thành quay đầu lại tát cho Tề Vân một cái.
Sau đó lập tức nói với Trần Nhã: “Xin lỗi gia chủ Trần! Tôi nhất định sẽ phạt nặng nó”.
Sau đó, ông ta lại nhìn Tề Vân, lạnh lùng nói: “Còn không cút về, đóng cửa hối lỗi đi!”
“Chú…”, mặt Tề Vân sầm lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Nhã, định xoay người rời đi.
“Đứng lại!”, Quân Tường nói.
Kim Thành và Tề Vân đều nhìn về phía Quân Tường.
Quân Tường nhìn về phía Tề Vân, giọng nói bình thản: “Tôi cho anh đi sao?”
Giọng nói không lớn nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ.
Khí thế của Quân Tường tỏa ra, trong ánh mắt đều là vẻ hung dữ.
Dường như nơi này đang coi Quân Tường là trung tâm của sự chú ý, khí thế ngút ngàn.
Tề Vân có chút run rẩy, cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường, ấp úng nói: “Anh… Anh muốn làm gì?”
“Chửi người của tôi mà còn định đi sao?”, Quân Tường vẫn với vẻ bình thản, trong giọng nói mang theo vẻ uy hiếp
khó diễn tả.
“Thưa anh! Do cháu tôi không hiểu chuyện nên tôi thay nó xin lỗi gia chủ Trần vậy”, Kim Thành ở bên cạnh biện hộ
cho Tề Vân.
Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn Kim Thành nói: “Ông ư… Không đủ tư cách”.
Sắc mặt Kim Thành trở nên khó coi.
Bất luận thế nào thì ông ta cũng là gia chủ nhà họ Kim.
Còn đối phương chẳng qua chỉ là tên ở rể mà thôi.
Ông ta nheo mắt lại nói: “Này chàng trai! Người chứ không phải thánh nhân, có ai không phạm sai lầm? Nhà họ Kim
xin lỗi nhà họ Trần cũng là đủ thành ý rồi”.
“Vì vậy, nhà họ Kim định tiếp nối chuyện này?”, Quân Tường cười, ngón tay gõ lên bàn ở bên cạnh.
Ánh mắt lạnh lùng, khí thế toát ra khiến người khác kinh hãi.
Kim Thành nhìn Quân Tường mà thấy run rẩy.
“Người con trai này rốt cuộc là ai?”, Kim Thành chau mày, nhìn Quân Tường, tự hỏi.
“Gia chủ Kim! Ông mau cho tôi câu trả lời đi, sau đó tôi sẽ xem xét xử lý nhà họ Kim các ông thế nào”, Quân Tường
giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Kim Thành với vẻ mặt rất chân thành.
Giọng nói ôn hòa, dường như không nghe ra ý gì là cảnh cáo.
Nhưng Kim Thành lại thấy lạnh hết sống lưng.
Nhà họ Thôi, nhà họ Lôi, nhà họ Thương ở thành phố Thiên Nam…
Bị sụp đổ trong chớp mắt là vì người trẻ tuổi này sao?
Nghĩ đến đây, Kim Thành lại càng thấy khiếp sợ.
Nếu không phải như vậy thì sao nhà họ Trần có thể một bước lên tiên được?
Suy đi tính lại, Kim Thành ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Tề Vân nói: “Mau xin lỗi đi!”
Tề Vân nhìn chú của mình.
Vừa định nói xin lỗi thì nghe thấy giọng nói của Quân Tường vang lên.
“Đi ra ngoài cửa quỳ xuống, lát nữa nếu tâm trạng vui vẻ thì tôi có thể tha thứ cho anh và cả nhà họ Tề của các anh
nữa”, Quân Tường nói rất bình thường nhưng toát lên vẻ bá đạo.
Kim Thành nghe thấy lời này thì càng chắc chắn vào suy nghĩ của mình.
Tề Vân rất muốn nổi nóng nhưng lại nhìn thấy sắc mặt không được tự nhiên của Kim Thành.
“Tề Vân, quỳ xuống đi!”, Kim Thành cắn răng, nói.
Sau đó lại quay sang nhìn Quân Tường.
Ánh mắt Tề Vân đỏ ửng, nắm chặt nắm đấm.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của chú mình thì vẫn cố đi đến
cửa rồi quỳ xuống.
Nhất thời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tề Vân và phía Quân Tường với khí thế ngút ngàn.
“Rốt cuộc người này là ai mà khiến nhà họ Kim phải cúi đầu vậy?”