Bà cô ruột chống nạnh, bắt đầu lên giọng.
Cứ như thể con trai của mình làm việc ở đây là tài giỏi hơn người vậy.
Nhưng bởi vì to tiếng gây ồn ào, nên bảo vệ đã đi tới trước mặt cô ruột để cảnh cáo một phen.
Khuôn mặt của người cô cay nghiệt mau chóng trắng bệch, có chút xấu hổ.
Nhưng vẫn chống hông, tỏ ra ngang ngạnh vênh váo đi tới.
Với thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt, như thể bà ta có mối quan hệ cực lớn với ngôi biệt thự này vậy, ngay cả
giọng điệu cũng có chút khinh thường.
"Các người đến đây làm cái gì, nơi này là chỗ để cho loại thấp kém như các người đặt chân tới sao?"
Khuôn mặt của bố Quân biến sắc.
Quân Tường tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm cô ruột của mình.
"Chúng tôi là loại người như thế nào, không phiền cô phải quan tâm, làm ơn đừng có lớn tiếng ồn ào kẻo bị người ta
đuổi ra ngoài đấy, mất mặt lắm".
Nói xong, Quân Tường trực tiếp rời đi.
Bố mẹ Quân cùng Quân Thiên cũng đồng loạt rời đi.
Chẳng thèm đáp lại bà cô ruột xấu tính kia.
Để cho bà ta đứng như trời trồng ở đó.
Cô ruột không ngờ rằng Quân Tường hoàn toàn coi bà ta như không khí nên càng thêm tức giận, lén lút rình mò phía
sau.
Bước vào bên trong ngôi biệt thự, Quân Tường quét mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng không thấy Tần Mộ đâu, có
lẽ cô ta đang bận rộn công việc rồi.
Hiện tại ở biệt thự Vân Đỉnh này, Tần Mộ là trưởng phòng quản lý toàn bộ bộ phận bán hàng, còn thằng em họ bất tài
vô dụng của mình có lẽ chỉ là quản lý quèn của một bộ phận nhỏ mà thôi.
Mà quản lý bộ phận nhỏ như dạng này, biệt thự Vân Đỉnh có tận mấy người.
Cả nhà Quân Tường chậm rãi đi về phía trước.
Quân Tường nhìn thấy một nữ nhân viên bán hàng ngồi ở bên cạnh bàn uống nước, bên cạnh còn có một nam một
nữ theo sau, có lẽ là bố mẹ cô ta.
Mẹ Quân vội vàng bước tới: "Ôi chao, có phải chị là người được thím Lý giới thiệu cho đúng không?"
Bà mẹ ở trước mặt cũng từ tốn gật đầu, đứng lên bắt tay cùng bố mẹ Quân.
Phụ huynh hai bên gia đình chào hỏi lẫn nhau rồi cùng ngồi xuống.
Quân Tường ngầm đánh giá đối tượng tìm hiểu của Quân Thiên.
Mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt to tròn có hồn, khẽ mỉm cười, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền, khi cười lên vô
cùng đáng yêu.
Nhìn vào ánh mắt của Quân Thiên cũng không bộc lộ ra vẻ chán ghét.
Tới lượt Quân Thiên hờ hững lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó không nói gì nữa.
Đều là cô gái này chủ động hỏi han Quân Thiên.
Quân Tường đang định nhắc nhở cậu em không nên đối xử lạnh lùng với nữ giới như thế, liền nhìn thấy bà cô ruột
xấu tính của mình đi tới.
"Hóa ra là xem mắt à", hai tay bà cô ruột ôm lấy ngực, mở miệng châm chọc khiêu khích.
"Vị này là?", bố mẹ cô gái ngạc nhiên hỏi bố mẹ Quân.
Bố Quân đang định lên tiếng thì bà cô ruột xấu tính đã mở miệng chen vào.
"Tôi nói cho ông biết, đám trẻ muốn tìm hiểu cũng phải đánh tiếng nghe ngóng gia đình người ta nữa chứ", bà ta vừa
nói vừa khinh thường nhìn về phía gia đình Quân Tường.
"Lời của cô có ý gì?", mẹ cô gái vội vàng hỏi lại.
Bà cô ruột xấu tính bắt đầu diễn xuất: "Không biết gia đình anh chị nghe qua chưa, cậu ta là người đã từng kết hôn".
Cô gái cau mày, vẻ mặt có chút không vui, ngẩng đầu nhìn bà cô ruột xấu tính: "Cái này chúng tôi đã biết".
Rõ ràng, cô gái này có ấn tượng tốt về Quân Thiên.
Quân Tường nhìn bảng tên trên ngực của cô, Từ Minh Nguyệt, cái tên này không tệ.
“Vậy là cô không biết gia cảnh của gia đình họ như thế nào rồi”, bà cô xấu tính tiếp tục mở miệng.
"Làm sao?", mẹ cô gái hỏi.
"Cái nhà này bây giờ vẫn sống ở căn nhà cấp ở khu nhà cũ, hơn nữa một gia đình có tận , người sống!"
"Hơn nữa, hai cậu con trai nhà này đều đã từng kết hôn, hiện tại cả nhà đều ăn không ngồi rồi".
Bà cô ruột càng nói càng phấn khích: “Hai anh em nó đều là loại ham ăn biếng làm, cũng không chịu ra ngoài tìm
việc”.
Bố mẹ cô gái càng nghe sắc mặt càng trở lên khó coi.
"Minh Nguyệt, chúng ta đi", bố của cô gái đập bàn một cái, nói với con gái của mình.
Ngược lại Từ Minh Nguyệt là một cô gái có cá tính, cô muốn hỏi bà cô ruột xấu tính kia: "Xin hỏi cô là ai? Làm sao cô
lại biết rõ gia đình họ như vậy?"
Sau đó cô quay đầu lại nói với bố: "Bố ơi, thời đại này bố không nên nghe lời ai cả, bây giờ người xấu rất nhiều! "
Lời nói của Từ Minh Nguyệt khiến bà cô ruột xấu tính vô cùng tức giận.
"Cái con ranh con này, mày nói cái gì thế?"
Từ Minh Nguyệt cũng đáp trả: "Chúng tôi đang coi mắt, thì liên quan gì tới bà?"
"Coi mắt, lấy đâu ra chuyện nơi làm việc lại để cho các người coi mắt!", bà cô xấu tính chống nạnh nói.
Vừa nói và bà ta vừa nhìn về phía con trai vô dụng của mình hét lên: "Con trai! Con mau qua đây!"
Em họ của Quân Tường lập tức chạy tới, trông thấy Quân Tường, sắc mặt lập tức trở lên khó coi.
Bà cô ruột xấu tính vội vàng chỉ vào Từ Minh Nguyệt nói: "Con nhìn thấy chưa, nhân viên của con lén lút vụng trộm
xem mắt trong giờ làm việc".
Từ Minh Nguyệt nhìn thấy bộ đồng phục cậu em họ mặc trên người, lập tức đứng lên: "Quản lý bộ phận".
Cậu em họ vô dụng lập tức gật đầu, làm ra vẻ nghiêm túc: “Coi mắt ở nơi làm việc, hoa hồng tháng này bị hủy".
Nói xong, cậu em họ vô dụng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Quân Tường: "Đây không phải là nơi để coi mắt, mời các
người ra ngoài cho!"
Cậu em họ vô dụng cảm thấy thật sảng khoái, bởi vì đã trả thù được gia đình họ Quân chuyện sáng nay.
Quân Tường ngồi bắt chéo chân nói: "Nếu như tao không đi thì sao?"
"Không đi! Đừng trách tôi gọi bảo vệ tới!", cậu em họ vô dụng lên giọng nói.
"Đúng vậy, đuổi thẳng cổ các người đi", bà cô ruột xấu tính nói leo.
Anh gõ ngón tay lên mặt bàn phát ra âm thanh giòn giã, Quân Tường nhìn bộ đồng phục của cậu em họ cười châm
biếm: "Là quản lý bộ phận nhỏ mà cũng dám lên mặt với khách hàng của mình như thế này sao?"
"Khách hàng? Chỉ những người có tiền mới được là khách hàng của tôi, khố rách áo ôm như anh mà cũng xứng mua
nhà ở đây sao?", cậu em họ vô dụng đột nhiên có cảm giác mình tài giỏi hơn hẳn.
Cánh tay chỉ về phía sau: "Có biết hay không! Biệt thự này trị giá bao nhiêu! Có bán hết cho anh cũng chẳng mua
được cái nhà vệ sinh!"
"Đi mau lên! Đừng để đến lúc đó tôi kêu người đánh anh!"
"Là người! Nhất định phải biết mình đáng giá bao nhiêu! Chứ đừng để lúc đó phải tự chuốc lấy nhục nhã ê chề vào
mặt!", cậu em họ vô dụng cảm thấy thật sung sướng vì đã báo được mối thù.
Ngay cả bà cô ruột xấu tính cũng cảm thấy cậu con trai của mình thật ngầu, quả nhiên là con trai ngoan của mình, tài
giỏi hơn người.
Quân Tường mỉm cười, lắc đầu.
Có một số người, ngày càng vô tri, ngày càng muốn phô trương khoe khoang.
Lạch cạch lạch cạch, âm thanh của tiếng giày cao gót từ xa vọng tới.
Chính là trưởng phòng của bộ phận bán hàng - Tần Mộ, nhìn thấy một nhóm người tụ tập ở đây, lập tức bước tới hỏi:
"Sao vậy?"
Cậu em họ vô dụng đột nhiên quay đầu lại cúi đầu nói: "Trưởng phòng, có một đám người gây rối ở đây, tôi sẽ lập tức
đuổi bọn họ đi".
Tần Mộ đi tới, lại nhìn thấy Quân Tường đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc.
"Chào anh?"