Thiên Tôn Bất Bại

chương 63: kẻ nào dám chỉ tay vào tôi kẻ đó phải chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm, Quân Tường khẽ lắc đầu rồi từ từ mở mắt ra.

Hôm qua uống với Vương Định vui quá nên uống hơi nhiều.

Anh cười khổ một tiếng, ảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình.

Trước đây khi trong quân đội, anh là người uống ngàn ly không say.

Những binh sĩ của mình có chuốc thế nào thì cũng không chuốc say được mình.

Giờ đây toàn thân anh phải sống nhờ vào thuốc, tửu lượng cũng không bằng trước đây.

Anh đứng dậy thì nhìn thấy Đào Hoa đang chơi trò chơi với Tiểu Khương Quân trong sân.

Quân Tường nhìn thấy cảnh này thì bật cười.

Mặc dù Đào Hoa ít tuổi nhưng cũng là chiến tướng, trên chiến trường cô ta cũng phụ trách một mảng riêng biệt,

chuyên phụ trách tình báo và công việc hậu cần.

Hiện giờ, cô ta lại ở đây chơi với một đứa trẻ, đúng là thú vị.

“Tiểu Tường! Cháo của con này”, mẹ Quân nhìn thấy Quân Tường tỉnh lại, bưng một bát cháo đến đặt trên bàn, nói

với vẻ mặt hiền từ.

“Cảm ơn mẹ”, Quân Tường cười, xuống giường rồi ăn cháo trên bàn.

Mẹ Quân với vẻ mặt tươi cười nhìn con trai mình.

Bà chỉ là người phụ nữ bình thường, bất luận con trai mình có khí thế như nào, cũng không bận tâm đến thân phận

địa vị hiện giờ của con.

Bà chỉ cần con ở bên mình là được rồi.

“Phải rồi mẹ ơi”, Quân Tường vừa ăn vừa quay đầu lại, nói.

“Sao thế?”

“Buổi chiều chúng ta chuyển nhà, con đã sắp xếp xong rồi”.

Trước đó, Quân Tường cũng nói với mẹ Quân rồi.

Bà cũng biết chuyện chuyển nhà, bởi nhà này thật sự nhỏ quá,

không chuyển không được.

Bà ngay lập tức gật đầu, nói: “Vậy được, lát mẹ sẽ đi chuẩn bị”.

“Bố đâu ạ?”, Quân Tường giờ mới phát hiện bố mình không ở nhà.

“Hôm nay cô của con đến, bố con đi đón họ rồi?”, nhắc đến nhà cô, vẻ mặt mẹ Quân có chút khác thường.

“Sao vậy ạ?”, cảm thấy mẹ mình có gì đó không ổn nên Quân Tường hỏi.

“Em trai con xảy ra chuyện, bố con đến nhà cô mượn tiền.

Nhưng nhà cô con có tiền cũng không cho chúng ta

mượn, còn nói nhà chúng ta gây chuyện nhiều quá”, mẹ Quân nói với vẻ mặt buồn bã.

“Hôm nay, con về rồi, cũng không biết cô con lại giở trò quỷ gì mà đến nhà chúng ta”.

Quân Tường cũng không có nhiều thiện cảm với nhà của cô mình, thậm chí còn không có ấn tượng lắm.

“Anh, anh vẫn ở ngôi nhà cũ à?”, Quân Tường vừa ăn xong bát cháo thì bên ngoài cửa truyền lại giọng nói.

Anh quay đầu lại thì nhìn thấy cả nhà cô mình đến.

Phía sau cô ta là hai đứa con của cô ta, cũng chính là em họ của Quân Tường.

Anh vừa ăn xong bát cháo, đứng lên nhìn cả nhà cô mình.

Cô ta vào trong phòng không chào mẹ Quân một tiếng khiến Quân Tường chau mày.

“Đây là Tiểu Tường hả, trông cũng được đó”, cô đi vào trong rồi ngồi lên ghế sofa, nhìn Quân Tường cười như không

cười.

Em họ trai cũng cúi đầu nhìn đồng hồ rồi với dáng vẻ không nhẫn nại được.

Em họ gái còn lại cũng nhìn điện thoại chứ không chào hỏi gì.

Bố Quân nhìn ra không khí có chút gì đó căng thẳng.

Sau đó ông từ trong tủ lạnh lấy ra hoa quả rồi ít hoa quả khô, nói: “Nào, mọi người ngồi cả đi”.

Cô của Quân Tường ngáp một cái, nói: “Anh à! Lần này em đến là có chuyện muốn nói”.

Quân Tường ngẩng đầu lên, hỏi cô mình: “Sao thế cô?”

“Lần này em họ của cháu làm việc ở thành phố Thiên Nam một tháng rồi.

Còn em gái cháu cũng yêu một người, mấy

ngày nữa hai bên gặp mặt.

Vì vậy, nhà các người chuyển ra ngoài sống một tháng, cô định mượn căn nhà này”.

Bà cô đó vừa cầm hạt dưa cắn vừa nói với vẻ mặt thản nhiên.

Biểu cảm của bố Quân cứng đờ nhìn về phía em ruột mình.

“Sao? Mọi người không muốn à? Anh à, em nói cho anh biết, lần này Tiểu Tân yêu người có thế lực lắm.

Đến lúc đó

sẽ cân nhắc kéo nhà các người cùng lên”.

Vừa nói, bà cô vừa nhìn Quân Tường, nói: “Anh à, hai đứa con của anh đều đến tuổi này rồi, anh không nghĩ cho

chúng sao?”

“Nhưng, nhà anh dọn ra ngoài thì phải ở đâu?”, bố Quân hỏi.

Ấy? Nhà anh phải nghĩ cách thôi…”, bà cô lắc đầu, nói.

Vừa nói xong, cô ta quay đầu lại nhìn Quân Tường, nói: “Tiểu Tường, nghe nói cháu vừa từ trong quân đội về hả?

Coi như có được khoản tiền rồi, cũng phải đi ra ngoài làm việc chứ.

Cứ ở nhà ăn không ngồi rồi, sao lại muốn giống

em trai cháu thế?”, vẻ mặt bà cô sầm lại, chế giễu.

Cô ta quay đầu lại nhìn con trai mình, nói: “Cháu nhìn em họ cháu này! Vừa tìm việc là tìm được luôn, là giám đốc

kinh doanh của khu biệt thự cao cấp nhất thành phố Thiên Nam đấy”.

“Lớn từng này rồi, cháu cũng phải suy nghĩ đi chứ”, bà cô uống ngụm trà rồi quay đầu nói với mẹ Quân.

“Chị đến Thiên Hòa Cư mua mấy món, đừng mua món địa phương, nhà tôi ăn không quen đâu.

Ngoài ra, lúc về

mang theo mấy cái chăn với gas giường nữa.

Tôi lạ nhà khó ngủ lắm”, bà cô nói với giọng như chủ nhà.

Quân Tường chỉ bật cười.

Anh ngồi trước mặt cô mình, đưa người về trước, cầm hạt dưa cho vào miệng.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bà cô của mình, nói: “Cô à! Từ lúc nào nhà cháu nói sẽ nhường lại ngôi nhà này cho cô

vậy?”

Quân Tường vừa nói vừa cười nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Cái thằng nhóc này, nói cái gì vậy?”, bà cô đập bàn mạnh, quát về phía Quân Tường.

Bố Quân ở bên cạnh chau mày, nói: “Tiểu Huỳnh! Căn nhà này thật sự không thể cho em mượn được, nhà này…”.

“Này, sao anh không biết điều vậy hả?”, bà cô ngắt lời bố Quân luôn.

Cô ta vừa đập bàn, vừa lớn tiếng nói: “Tôi làm như vậy chẳng phải tốt cho nhà anh sao?”

“Chỉ cần đến lúc Tiểu Tân gả đi thì nhà các anh cũng được thơm lây còn gì?”

“Thơm lây?”, Quân Tường cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói.

“Không cần đâu! Chuyện của nhà cháu không cần cô quan tâm”, Quân Tường nói với vẻ lạnh lùng.

“Anh nói năng kiểu gì với mẹ tôi thế?”, em họ ở bên cạnh đi đến trước mặt Quân Tường, chỉ ngón tay vào Quân

Tường, nói.

“Nể tình cậu là em họ anh nên anh cho cậu cơ hội, đừng chỉ vào mặt anh như thế”, Quân Tường ngẩng đầu lên, cười

nói.

Nhưng em họ lại phẫn nộ, nắm chặt nắm đấm định lại đấm Quân Tường.

Bụp!

Quân Tường giơ chân lên đá một cái.

Thân người em họ bay lên không trung, sau đó ngã sập mặt xuống đất.

“Sao mày lại dám đánh người? Tao phải liều với mày!”, bà cô nhìn thấy con trai mình bị đánh nên lập tức đanh đá hẳn

lên, giơ nanh vuốt về phía Quân Tường.

“Cô là cô tôi nên tôi nể mặt đấy” .

“Nếu không thì, kẻ nào dám chỉ tay vào mặt tôi, kẻ đó sẽ phải chết”.

Truyện Chữ Hay