LHoàng Đế triệu tới là vì việc gì Chung phi chưa thể nắm rõ, cứ như thế thông thả đi tới Bảo Long cung mà không hề biết có một mối nguy hiểm chập chùng đằng sau đó.
Chính điện của cung Bảo Long từ sớm đã mở rộng chỉ để chờ Chung phi đi vào, đặt chân vào ngưỡng cửa đã thấy ngay Hoàng đế ngồi ở long toạ trên cao. Và đáng ngạc nhiên hơn nữa là đám người Thục phi, Đức Phi, Hiền phi cũng có mặt đầy đủ tại đây.
Và cả... Anh Thiện Lâm!!!
Khác với ba phi tử kia, nàng ta chẳng những không được ban ngồi mà còn phải quỳ ở giữa điện, trông cứ tội nhân chịu hình phạt. Khung cảnh trước mắt làm Chung phi thoáng có chút e ngại, nàng dự cảm được sắp có điềm xấu đang ập tới.
"Bệ hạ vạn phúc kim an!" Chung phi cùng Lan Châu hành đại lễ.
"Ban toạ."
Thanh âm của hoàng đế nhỏ nhẹ nhưng nguy hiểm, khiến tâm Chung phi dâng lên sự bồi hồi không yên.
Hoàng đế ngự ở ghế chính, tam phi chia ra hai bên, Diêu phi và Ngô phi ở bên trái, còn Hà phi ở bên phải. Chung phi ngồi cạnh Hà phi, mắt hướng nhìn nữ nhân ở ghế đối diện:
"Hiền phi muội muội chẳng phải đang bệnh hay sao? Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, không sợ sẽ nhiễm phong hàn ư?"
Ngô phi nâng mặt lên, đôi mắt nàng bị sự u buồn bao phủ, hầu như qua bao nhiêu năm vẫn không hề có sự biến chuyển: "Ban đầu cũng định không tới, nhưng khibiết trong cung có người bị hàm uất, muội nhất định phải ra mặt làm chủ. "
"Ai bị hàm uất?" Chung phi cau mày, lại liếc xuống nữ nhân đang quỳ.
...
Thiện Lâm đã quỳ ở đây lâu lắm rồi, dù nàng chẳng hề làm ra tội trạng gì.
Nhân lúc Chung phi và Ngô phi đang trò chuyện, bạo dạn giương mắt lên nhìn một chút. Một ánh mắt sắc bén như cung tên của nam nhân trên long toạ trừng trừng xuyên tới, làm nàng kinh hãi, cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên nữa.
...
"Sự tình bên trong như thế nào e là bản thân tỷ tỷ là rõ nhất thôi." Ngô phi lạnh nhạt trả lời.
Chung phi bực mình, đã sảy ra chuyện gì mới được?
...
Suốt cả buổi ngoài trừ lúc bảo Chung phi ngồi xuống thì hầu như Võ Tương Minh một câu cũng không hề nói, như cũ im lặng mà dò xét nét mặt từng người một.
Nhất thời tứ phi không ai tùy tiện lên tiếng, người nào người nấy im thinh thích, đồng thời kiềm hãm lại thần sắc trên mặt mình, tránh bị hoàng đế phát giác ra tư tâm của bản thân.
Tất cả cứ như thế mà im lặng, thời gian cũng cứ như vậy mà qua đi, không gian chính điện từ lúc này tĩnh lặng hẳn, làm bốn nữ nhân có tâm tư thâm sâu giấu kín dưới kia bồn chồn đến khó chịu, chỉ sợ sơ sảy một chút sẽ khiến bản thân bị chú ý.
Võ Tương Minh không nhìn nữa, hắn ngã thân vào thành ghế, ngón tay nhấc nhẹ lên, chỉ về hướng Hà Phi:
"Nàng nói đi. "
Hà phi thờ nhẹ vì cuối cùng cũng đã được thoát khỏi lồng giam, nàng thả lỏng người một chút, nói: "Việc này dù sao đi nữa cũng có liên quan tới thanh danh của Chung tỷ tỷ, nhất định không được lộ ra ngoài, còn Hiền phi và Thục phi là nhân chứng tất nhiên không thể không tới. Thần thiếp chỉ mong rằng mau chóng đòi lại sự công bằng cho người bị hại, đồng thời trả lại thanh danh cho Quý phi tỷ tỷ. "
Chung phi quay sang Hà Phi: "Muội muội một câu hai câu đều nhắc tới thanh danh của bản cung, nhưng thật sự bản cung tới bây giờ cái gì cũng chưa hiểu cả."
Bộp! Bộp!
Hà phi vỗ tay hai cái, tên thái giám vốn chờ sẵn từ ngoài cửa đủng đỉnh đi vào, đi cạnh còn có Giang Viện Phán và Tần Lập.
"Bệ hạ vạn an!" Họ cùng nhau hành lễ trước hoàng đế.
Giang Viện Phán đã rất nhiều lần đi bắt mạch bình an cho đương kim thánh thượng cùng các phi tần, tâm lý cũng khá thoải mái. Còn Tần Lập thì ngược lại hoàn toàn, lòng hắn trùng trùng những cảm giác lo sợ, hắn trước nay chỉ khám cho các phi tần có chức vị thấp, đây chính là lần đầu tiên được diện kiến những người có danh vị cao quý nhất thiên hạ, khó tránh sinh ra chút kính sợ.
..
Tiểu thái giám đứng đối mặt với hoàng đế, một tay cầm hộp gấm, tay còn lại mở nắp ra.
"Tỷ tỷ có nhận ra vật này không?" Hà Phi giọng nói bằng phẳng không cảm xúc, lẫn sâu bên trong có chút chua chát.
Viên minh châu màu trắng to tròn đẹp đẽ trong hộp kia làm cho Chung phi ngỡ ngàng, đó chẳng phải là Dạ Minh Châu mà nàng đã tặng cho Anh Thiện Lâm hay sao? Đưa lên đây làm gì?
"Giang đại nhân, Tần đại nhân. Hai người hãy nói đi!" Hà Phi ra lệnh.
Giang viện phán trầm mặt, e dè nhìn Chung phi, biểu hiện thái độ không dám nói, đúng vào lúc này ông ta nhận ra hoàng đế cũng đang nhìn mình, tình thế này không muốn nói cũng không được:
"Bẩm bệ hạ, cung nữ của Bách Hợp điện bị trúng một loại độc lạ ở hai bàn tay, làm cho da tay nàng ta bị ngứa ngáy, da thịt vì thế mà bị hư tổn nặng. Khi điều tra mới biết Dạ Minh Châu mà Càn Tường cung đưa tới là vật khả nghi nhất. Vi thần đã đem vật này tới Thượng Dược cục và mời các thái y khác kiểm nghiệm kỹ càng, phát hiện ra vỏ ngoài của Dạ Minh Châu quả thật đã được bôi một lớp kịch độc."
Lão ta một nói ra một tràng dài, những người trong điện nghe mà rùng mình.
"Dạ Minh Châu của bản cung tại sao có thể bị bôi kịch độc vào chứ?" Chung phi nhăn mặt, thực tế từ đầu nàng đã đoán ra là sẽ có chuyện không hay sảy ra, nhưng không ngờ lại mắc vào cảnh như vậy.
Võ Tương Minh nhìn trân trân vào Dạ Minh Châu, mặt không vẫn một kiểu điềm tĩnh không biến đổi nhưng giọng nói đanh lên thấy rõ:
"Lợi hại như thế sao? Là độc gì? "
Giang viện phán liếc ra sau, nói: "Vi thần hành y nhiều năm, đích thực chưa từng nhìn thấy loại độc nào kì lạ như vậy cả."
Không muốn để Hoàng đế thất vọng, Giang viện phán nhanh miệng bổ sung thêm:
"Nhưng Tần đại nhân bên cạnh thần của chút hiểu biết về các loại dược liệu dân gian, loại dược này có vẻ là hắn biết."
Nói xong, ông ta đẩy đẩy nhẹ vào vai người bên cạnh.
Tần Lập vẫn còn rất thấp thỏm, tay chân lúng túng, hít thở một hơi, lấy được bình tĩnh mới dám nói:
"Hồi bẩm bệ hạ, cha của vi thần lúc xưa là một danh y rất có tiếng tại dân giang, từng một thời ngao du tứ phương, nhìn thấy vô số vị thuốc và các căn bệnh quái lạ. Tất cả đều được ghi chép lại trong y sách, trong đó có một trang viết về loại độc này."
Tần Lập lấy một quyển sách trông khá là cũ kỹ, nhiều góc đã bị rách tươm, vật này chắc hẳn đã trải qua rất nhiều năm.
"Đó được gọi là "Ngũ Hành Dược", được làm từ năm loài độc vật, cộng với năm vị thuốc khác nhau. Sau khi pha trộn lại liền biến thành một chất lỏng trong suốt như nước. Kẻ xui xẻo bị dính phải sẽ có cảm giác ngứa rang đến không thể chịu được, càng cào cấu sẽ càng tạo cơ hội cho độc tố ăn sâu vào thịt hơn, cứ như thế mà dẫn đến da thịt tan nát, cho dù là ai cũng chẳng thể cứu được. Phương thuốc này hay được những kẻ trong giang hồ xử dụng để ám toán nhau, không ngờ lại có thể xuất hiện trong hoàng cung."
Tần Lập một hơi nói hết tất cả những kiến thức mà mình biết, nhận thấy các vị chủ tử ở đây không có vẻ gì là tin tưởng lời hắn nói. Cũng không thể trách được, bởi hắn chỉ là một thái y chức vị thấp bé trong Thái Y viện, sao có thể rõ được mấy thứ độc dược kỳ hiếm lạ này?
"Những lời thần nói đều là sự thật! Không hề có tí dối gạt! Đây đều là công sức bao nhiêu năm qua của phụ thân, nếu bệ hạ không tin, cứ việc cho các thái y khác lấy những công thức trong sách này ra khảo nghiệm."
Hoàng đế vẫy tay, bảo Vương Thanh Mục tới gần mình một chút, y nhướn người lên một chút, xì xầm điều gì đó vào tai gã công công.
Vương Thanh Mục khi nghe xong liền đáp ứng một tiếng, nhanh chân đi tới gần Tần Lập, đoạt lấy quyển y sách cũ kỹ kia rồi đi khỏi chính điện, hai vị thái y cũng phải lui ra.
"Thật ra...cho dù Tần thái y đây nói có phải thật hay không cũng không phải là vấn đề nữa, vì Dạ Minh Châu có độc chính là sự thật không thể chối cãi, nếu không phải ông trời phù hộ thì Anh Lương Viện muội muội đây đã mất mạng."
Diêu Phi dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức nặng, và kẻ phải gánh chịu sức nặng đó trên vai lại chính là Chung phi.
Khi nghe hết những lời từ miệng của Tần Lập, Chung phi một chữ cũng không nói ra được. Diêu phi nói đúng, lời tên Tần thái y đó nói không quan trọng, quan trọng nhất là Dạ Minh Châu mà nàng gửi tới thật sự có độc.
Nhưng nàng dám thề với trời là chưa hề ra tay trong chuyện này!
...
Từng câu từng chữ trong lời của Tần Lập đều lọt vào tai Thiện Lâm, nghĩ tới Liên Thanh vì nàng mà gặp tai họa, sợ sệt ban nãy một chút cũng không còn. Nàng ngước mặt lên, nhìn tròng trọc vào đôi mắt sâu thẳm vô đáy của nam nhân trên long tọa, thẳng thắn tâu:
"Bệ hạ, Thiện Lâm biết bản thân từ danh phận cung nữ đi lên nên nhiều người không thuận mắt, nhưng không ngờ rằng có kẻ lại độc ác như vậy. Cung nữ Liên Thanh vì vậy mà chịu liên lụy, bị kịch độc dày vò, sống không bằng chết!"
Nàng gập đầu xuống đất: "Cúi xin bệ hạ trả lại sự công bằng cho trên dưới Bách Hợp điện!"
Sự uất ức và đau thương trong lời nói đã trào ra hết thảy không thể che giấu, làm người nghe phải thập phần thương cảm.
Chung phi tức giận, cô ta cần gì phải bày ra vẻ mình là người bị hại như vậy cơ chứ? Trông khi nàng cũng chẳng hề liên quan gì đến việc này!
Ngô phi thừa diệp mũi giáo đang bắt đầu chĩa vào Chung phi, thêm dầu vào lửa:
"Thần thiếp trước kia đã từng tới Thái Cực điện hỏi thăm, những cung nhân ở đó từng kể rằng Anh Lương Viện cùng Phương Tài Nhân biểu muội của Quý Phi nương nương từng có bất hòa với nhau. Còn nhớ lúc Phương Tài Nhân ép thái y dùng độc sát hại Đức Phi, chính Anh Lương Viện là người đã dũng cảm xông vào thọ yến ngăn cản Đức Phi uống thuốc độc."
Ngô phi nhìn qua nét mặt đen kịt của Chung phi, cười điêu hoa:
"Sau khi Phương Tài Nhân bị vạch trừng thì nhảy sông chạy tội, khoảng thời gian đó trong cung có lời đồn rằng Phương thị có người đằng sau sai khiến. Chắc là người đó vì không thể hại được Đức phi nên đã sinh ra lòng căm hận đối với Anh Lương Viện, gửi Dạ Minh Châu tới vời mục đích hại người..."
"CÂM MIỆNG!" Chung phi chẳng kiềm hãm nổi nữa, nộ khí phun trào ra ngoài, đập bàn quát: "Hiền phi! Ngươi bệnh đến hồ đồ rồi, dám vu oan cho bản cung ư?"
Ngô phi làm như không thèm để ý, dù là đang bệnh, sắc mặt nhợt nhạt nhưng thần sắc nàng ta tràn đầy nhuệ khí, đứng dậy cúi gối:
"Sáng nay quả thật Quý phi đã sai người đem Dạ Minh Châu tặng cho Anh Lương Viện, thần thiếp cũng có mặt, có thể làm chứng cho việc này! Thân là chủ nhân của Cẩm Lạc cung, thần thiếp quyết không để cho loại người vô nhân đạo này hoành hành hậu cung!"
"Ngươi!" Ngón tay Chung phi chỉ thẳng đến gương mặt tiều tụy của Ngô hiền phi, sau đó nàng ngồi dậy, quỳ xuống trước mặt hoàng đế:
"Bệ hạ, trước kia đúng là thần thiếp cùng với họ Anh có bất hòa nhưng không có nghĩa là thần thiếp muốn giết cô ta! Vả lại Dạ Minh Châu là thần thiếp ở trước mặt mọi người tuyên bố sẽ tặng cho Bách Hợp điện, sao có thể tùy tiện tẩm độc vào đó? Như vậy khác nào là tự vạch mặt mình? "
"Chính vì ai cũng nghĩ như thế cho nên kẻ xấu mới tận dụng cách đó mà hại người." Ngô phi tiếp tục dùng lời công kích.
Chung phi chẳng buồn so đo với cô ta, gập đầu kêu oan: "Không phải như vậy! Thần thiếp bị oan! Thần thiếp bị oan!"
Khoé mắt Chung phi đã ngân ngấn nước, giọt lệ óng ánh như đá quý lăn xuống từ đôi mắt phượng đẹp đẽ, dung nhan mỹ nhân vì vậy mà trở nên kiều mị hơn, khiến nam nhân phải động lòng.
"Thần thiếp thật sự không hại người! Bệ hạ!!! Người phải tin thần thiếp!!"
Lau giọt nước trên mặt mình, ánh mắt nàng từ khẩn thiết chuyển sang sự tức giận: "Chắc chắn...chắc chắn là có kẻ tự tay thoa độc vào Dạ Minh Châu, muộn giá hoạ cho thần thiếp!!!"
Ý tứ của Chung phi đã hiện ra quá rõ, nàng ta là muốn ám chỉ Thiện Lâm tự làm ra hết mọi thứ, cố ý đóng vai người bị hại.
"Mà cũng lạ thật, Dạ Minh Châu là bản cung tặng cho Anh Lương Viện, tại sao cung nhân bị trúng độc mà nàng ta vẫn bình an vô sự? Chẳng lẽ chưa hề chạm qua một lần sao? Kẻ khả nghi nhất phải là vị chủ tử của Bách Hợp điện kia mới đúng!"
Thiện Lâm không hề nguôi ngoai run sợ trước lời buộc tội từ Chung thị, nàng nhìn lên kẻ quỳ đằng trước mình, trả lời với thái độ hết sức hờ hững: "Vậy Quý Phi nương nương thật sự muốn tần thiếp chạm vào đó?"
"Đương nhiên là..." Chung phi cứng họng hoàn toàn.
Diêu phi suốt cả buổi luôn tự biến mình thành kẻ ngồi xem kịch, vẻ loay hoay của Chung phi làm nàng cười nhạt: "Anh muội muội phước lớn mạng lớn, lại là tân phi mà bệ hạ thân phong, dĩ nhiên hồng phúc hơn người, tránh được nạn kiếp. Chẳng lẽ Quý Phi muốn nhìn thấy người bị trúng độc ngày hôm nay là Anh Lương Viện hay sao?"
"Ta..." Chung phi một lần nữa bị cứng họng.
Sắc mặt Võ Tương Minh mãi vẫn nóng lạnh bất định, trầm tĩnh đến đáng sợ, hỷ nộ ái ố giấu kín kẽ, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. Ánh mắt hướng tới Dạ Minh Châu, mặc kệ đám phi tần xung quanh đang giương cung bạt kiếm với nhau bên dưới.
Sau khi đã quan sát kỹ, y bất ngờ cất giọng: "Kẻ trúng độc là nô tài ở Bách Hợp điện, người tặng lễ là Quý phi." Nói tới đây, y quét mắt đến nữ tử mặc y phục màu lam là Thiện Lâm, bảo:
"Nàng là người bị hại, nói xem trẫm nên làm gì?"
Giọng của y thật ấm áp, lời nói bình thản nhẹ nhàng, như gió xuân phơi phới, chan chứa sự nhu tình, ngọt ngào khiến nữ nhân thiên hạ phải xao xuyến, rung động, sy mê đến đảo điên. Thiện Lâm tưởng chừng như bị đắm chìm trong ảo mộng, không thể thoát ra, bao nhiêu lo lắng gần như tan biến.
Vô thức, nàng lén dùng tay nhéo vào da, tự cứu mình ra khỏi giấc mộng huyền ảo kia, không để bản thân một lần nữa bị mê hoặc.
Lưng thẳng lên, nàng lấy hết can đảm nhìn thẳng đến nam nhân đứng đầu thiên hạ, đáp: "Việc này nghiêm trọng, lại có liên quan đến Quý Phi nương nương, tạm thời không nên để người ngoài biết."
Nàng ngưng giọng, liếc lên nữ nhân phía trên, nói tiếp: "Trước hết phải điều tra kỹ lưỡng, tránh có người bị hàm oan..."
"TRA!" Chung phi lớn giọng: "Tất nhiên phải tra!"
Chung phi xoay mặt ra sau nhìn Thiện Lâm, động tác có phần dứt khoát khiến cây trâm vàng móc những sợi tua rua trên kỳ đầu lúc lắc, nhờ thế mà tạo ra loạt âm thanh êm tai.
"Loại người nham hiểm độc ác, sẵn sàng bày trò hại người nhất định phải được đem ra ánh sáng!"
Tầm mắt Chung phi lại di chuyển lên chỗ Ngô phi, giọng nói càng thêm đanh thép: "Giống như Hiền phi đã nói, bản cung thân là chủ nhân của Càn Tường cung, quyết không để loại người này hoành hành trong hậu cung."
Sát khí từ Chung phi đằng đằng toả ra, làm cho khí thế lúc nãy của Ngô phi bị đẩy lùi, không dám mở miệng móc mỉa thêm câu nào.
Hà Phi cầm tách trà, xoa xoa đế, nhận ra nước trà đã nguội lạnh, nàng ném nhẹ qua một bên. Ngước về phía long toạ, nhẹ giọng: "Thật ra Anh Lương Viện nói rất đúng, chuyện này chưa rõ là còn có bao nhiêu ẩn tình nằm đằng sau, sợ là sẽ càng liên lụy đến nhiều người hơn, lại ảnh hưởng tới thanh danh của tỷ tỷ, nhưng mà tỷ tỷ lại là người bị tình nghi nhiều nhất. Thần thiếp nghĩ, cách tốt nhất để minh oan cho tỷ tỷ...là soát cung!"
"Soát cung?" Chung phi đứng dậy: "Hoang đường!!! Sao có thể nói soát cung là là soát cung được? Huống hồ từ đầu bản cung đã nói rồi, bản cung nói không có làm là không có làm!!!!"
Thái độ hung dữ của Chung phi chẳng thể làm Hà phi sợ hãi, nàng an nhiên như không có gì mà nói: "Nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, tỷ tỷ nói bằng miệng e là không đủ để biện bạch."
"Nhưng mà..."
"Đủ rồi!"
Tiếng Hoàng đế đầy nội lực, đám người kia không ai mở miệng tranh cãi nữa.
Võ Tương Minh biết ngày hôm nay nếu hắn không đích thân xử lý thì khó mà cho qua dễ dàng được, may mắn là từ lâu hắn đã có an bày ổn thoả, chuyện này không thể làm khó được hắn.
"Lúc nãy...trẫm đã sai Vương Thanh Mục dẫn người đi lục soát cung Càn Tường rồi."
"Cái gì?" Chung phi còn tưởng rằng mình nghe lầm, tay chân run rẩy, miệng giật giật không ngừng.
"Nàng là người đáng nghi nhất, chỉ có soát cung mới có thể trả lại sự trong sạch cho nàng."
Xưa nay việc soát cung vốn không phải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của phi tần, còn rất dễ bị kẻ khác lời ra tiếng vào. Chung phi nàng còn mặt mũi nào đi gặp mặt đám tần phi bên dưới nữa cơ chứ?
...
Sau khi thu hết hành động và lời nói của họ nãy giờ vào mắt, Thiện Lâm cứ như cũ im lặng cúi đầu, vì vai trò của mình ngày hôm nay là vào người bị hại, nói nhiều quá sẽ không ổn.
Trước đó còn hơi mập mờ chưa thấy rõ, nhưng giờ nàng đã nhận ra, thực tế kẻ bị hại ngày hôm nay không phải chỉ có một mình nàng, mà còn có thêm Chung Quý Phi.
Chỉ đáng tiếc là kẻ sắp đặt vở tuồng này lại biến nàng ta trở thành kẻ hại người.
Thôi thì trách Chung phi xui xẻo vậy, nàng cũng nên hoàn thành vai diễn được giao.
Kẻ hại Liên Thanh tất nhiên phải bị bắt, nhưng trước hết Thiện Lâm nàng phải tính nợ cũ với Chung phi đã: "Liên Thanh tuy chỉ là cung nữ, nhưng cung nữ vẫn là người, vẫn có cha mẹ và người thân. Bản tính của Liên Thanh lại là người lương thiện, hoạt bát hoà đồng, không ngờ vẫn bị cuốn vào mấy thứ mưu tính hại người, giờ đây đã sống không bằng chết. Kẻ này lòng dạ rắn rết, độc ác nhẫn tâm! Thần thiếp tin rằng bệ hạ anh minh, sẽ đem kẻ hại người ra ánh sáng trừng trị."
Thân thể Chung phi rung chuyển, ngã bệch xuống sàn đất lạnh lẽo, Lan Châu muốn đỡ chủ tử dậy ngược lại còn bị đẩy mạnh ra.
Những kẻ này...tất cả những kẻ này...
Chung phi đay nghiến nhìn chúng, không khỏi khen thầm.
Hay lắm! Rất giỏi!
Bọn người này chắc chắn là người cùng một phe, liên thủ với nhau, chờ thời cơ tới rồi hợp sức đánh một mình nàng!
Tang chứng đầy đủ, muốn nói cũng không thể nói thêm được điều gì nữa. Nàng chỉnh thân thành tư thế quỳ nghiêm trang, hướng về hoàng đế, cung kính nói: "Nếu bệ hạ thật sự đã nghi ngờ thì thần thiếp đành chịu, chỉ mong bệ hạ không để thần thiếp bị oan ức."
"Đương nhiên là thế." Hoàng đế dáng vẻ ung dung trả lời.
"Bệ hạ!"
Vương Thanh Mục tùy tiện chen vào, dẫu biết tình hình đang diễn ra ở chính điện hết sức căng thẳng, phía sau hắn ta còn có một tên tiểu thái giám tay cầm hộp gấm.
"Lúc nãy bệ hạ âm thầm sai nô tài đi lục soát cung Càn Tường tìm Ngũ Hành Dược, nhưng nô tài vô dụng, lục khắp ngõ ngách mà vẫn chẳng tìm ra thứ nào giống như vị thái y ban nãy kể."
Sau đó ông ta ngoắt ngoắt tay, tên thái giám phía sau cầm chiếc hộp đi lên phía trước hai bước, tay phải mở nắp ra.
"Tuy không tìm được Ngũ Thạch Dược nhưng nô tài lại lấy được thứ này."
Nắp hộp gấm mở toanh, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn vào viên ngọc to tròn, chói loá như ánh trăng tròn giữa màn đêm kia.
Diêu Thục Phi mấp môi: "D...Dạ Minh Châu?"
Ngoài trừ hoàng đế ra thì hầu hết những kẻ còn lại trong chính điện đều ngây ra như kẻ ngốc, ngay cả chủ tớ của Chung phi cũng chẳng hiểu gì đang sảy ra.
"Như vậy là sao? Dạ Minh Châu này được tìm ra ở chỗ Quý Phi, vậy thì...thứ được gửi tới Bách Hợp điện là gì? Của ai?" Diêu Phi mắt tròn xoe hỏi.
Đích thực trên chính điện hiện tại có tới tận hai viên Dạ Minh Châu giống nhau như đúc, Chung phi nhìn đến loá mắt, nàng nhớ rất rõ hoàng đế chỉ ban tặng cho nàng một viên duy nhất, vậy viên này ở đâu ra? Dạ Minh Châu từ lúc nào lại trở thành thứ hàng tạp phẩm ai cũng có thể có được?
Chợt! Nàng nghĩ ra được điều gì đó, mặc kệ Dạ Minh Châu này là trân phẩm hay tạp phẩm, quan trọng nhất là nàng đã tìm ra được kế thoát thân!
Đưa mắt lên theo dõi hoàng đế một chút mới biết y chẳng hề để ý mình, nàng lén thò tay ra phía sau đánh nhẹ Lan Châu.
Lan Châu giật mình, ngước xuống mới phát hiện ra chủ tử đang khều mình, ánh mắt của chủ tử thì giật giật liên tục, muốn dặn dò điều gì đó.
Ả chưa nắm rõ ý của chủ nhân lắm, quay sang nhìn hai viên Dạ Minh Châu sinh đôi, lại nhìn về ánh mắt của chủ tử, lúc này ả mới hiểu được tiểu chủ đang nhắn nhủ điều gì.
Lan Châu nhấc váy lên, lết đến giữa điện, dập đầu khóc lóc:
"Xin bệ hạ trách phạt!!! Tất cả là lỗi của nô tỳ!!!"
_______________
Hết chương
//