Thiên Thu

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chung Phi bước vào, nói:“đứng lên hết đi!”

Sau đó Chung Phi tiến đến gần Hà Phi, cất giọng:“ muội muội!”

Hà Đức Phi đứng dậy, khom nhẹ gối chào lấy lệ rồi mỉm cười:“ mọi chuyện ở Hải Quang Điện này đã có muội chăm lo, tỷ tỷ cần gì phải cực thân tới đây?”

Chung Quý Phi rút chiếc khăn tay trong tay áo của mình ra lau nhẹ vào gương mặt xinh đẹp như hoa của mình. Anh Thiện Lâm đứng ở đó nhìn vẻ kiều diễm của Chung Phi mà ngất người, tuy là nữ nhân nhưng nhìn Chung Phi vẫn muốn động lòng chứ nói gì đến nam nhân.

Hà Đức Phi tuy nhan sắc cũng rất xuất chúng nhưng khi Chung Phi vừa xuất hiện thì khí thế của Đức Phi ngụt hẳn.

Chung Phi nhã nhặn trả lời:“bản cung biết muội muội bận trăm công ngàn việc ở Hải Quang Điện nên muốn xem thử muội quản lý ra sao, nhưng xem ra Đức Phi vẫn còn nhân từ quá, còn muốn giữ lại người tâm đầu ý hợp với bệ hạ cơ đấy.”

Hà Đức Phi phì cười:“ trong cung đông người, nhưng người hiểu được bệ hạ chắc chỉ có Quý Phi tỷ tỷ và Hoàng Hậu, vì vậy bệ hạ phiền lòng vô cùng. Tất nhiên là muội nhất định phải dốc hết sức lực để tìm người được bệ hạ ưng ý mới có thể san sẻ với Hoàng Hậu và Tỷ chứ?”

Chung Phi hơi nhướng mày một chút rồi nói:“ Để muội muội cất công tìm người đúng là vất vả thật, thân làm tỷ tỷ đây đúng là không bằng.”

Hà Đức Phi phẩy tay:“ tỷ tỷ sao lại nói thế? Nếu tỷ tỷ không bằng muội thì chẳng phải là do tỷ quá giỏi cách lấy lòng bệ hạ nên mới được chức Quý Phi đứng đầu phi tần sao? Có lẽ nhà ngoại thích của tỷ tỷ đã quá mất công sức?”

Lời này của Đức Phi như đang muốn tát một cái vào mặt Chung Phi, ý nàng ta là đang nói Chung Phi được địa vị này là do nhà ngoại lớn mạnh. tuy giận nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:“bệ hạ đối tốt với bản cung lâu nay đúng thật là do nhà ngoại của bản cung lớn mạnh, tuy vậy nhưng vẫn có một chút tình cảm trong đó. Còn muội thì khác! Xuất thân quan lục phẩm mà vẫn yên vị trên ngôi Đức Phi này, muội xem thử ai mới là kẻ có tài?”

Cả hai người bọn họ bề ngoài thì giống như đang nói chuyện vui vẻ nhưng đâu ai biết là trong những lời lẽ ngọt ngào này là muôn vàn kim dao đâm vào nhau?

Anh Thiện Lâm và đám Tài Nữ khác cũng chả hiểu gì về cuộc nói chuyện đầy thâm ý này, chỉ biết đứng yên đó nhìn.

Một lúc sau, Chung Phi mới quay lại nhìn những Tài Nữ ở đây, đi vài vòng ánh mắt nàng ta cứ quét nhìn, cuối cùng dừng lại ở Anh Thiện Lâm, cười nói:“tú nữ năm nay đúng thật là nhiều người tài mạo xuất chúng, Đức Phi đúng là biết chọn người.”

Sau đó nàng quay sang Anh Thiện Lâm, hỏi:“ ngươi tên gì?”

Anh Thiện Lâm quỳ xuống:“ hồi bẩm Quý Phi nương nương, tiểu nữ họ Anh Thị tên là Thiện Lâm!””Nhìn ngươi quả thật là rất xinh đẹp, không chừng sao này sẽ thành người tâm đầu ý hợp giống như Đức Phi nói đấy! Hahahaha!” Chung Phi vừa nói vừa cười, như đang muốn chọc tức Hà Phi.

Vẻ mặt nhỏ nhắn của Hà Đức Phi vẫn y nguyên nụ cười hiền hòa, một chút nổi giận, chỉ bình thản nói:“ vẫn mong là như thế!”

Chung Quý Phi nhìn đám Tài Nữ xinh đẹp này, mắt phượng thoáng chốc có một chút u buồn nhưng lại nhanh chóng trở lại vẻ sắc sảo, kiêu sa vốn có. Cười và nói:“ nhìn các muội muội mới nhập cung ta lại nhớ là bây giờ mình cũng đã tuổi, hầu hạ bệ hạ cũng đã năm nay,ngày đêm bên cạnh thánh giá, bây giờ cũng không còn trẻ trung như các muội nữa rồi! Có thể sau này sự sủng ái của các người cũng có thể vượt mặt bản cung.”

Dứt câu thì nàng ta cũng bỏ đi,các Tài nữ ở đây vẫn ngơ ngác nhìn không hiểu ý. Tô Mộc Lan đẩy nhẹ tay Anh Thiện Lâm, hỏi:“tỷ tỷ à, Chung Quý Phi đang muốn ám chỉ điều gì vậy?”

Thiện Lâm lắc đầu:“ tỷ cũng không biết, mau im lặng!”

Hà Đức Phi nhẹ mỉm cười, bọn họ không hiểu nhưng nàng thì hiểu! Chung Phi đó yêu Võ Tương Minh thật lòng, vì vậy nhìn thấy hắn bên cạnh mỹ nữ thì chắc chắn nàng ta sẽ nổi máu ghen.

Nàng thật sự rất muốn xem Chung Quý Phi đó ra sao khi nhìn thấy Võ Tương Minh sủng hạnh người khác hơn thì sẽ ra sao?

------

“Nương nương! Người đi từ từ thôi nếu không sẽ ngã đấy!” Cung nữ Lan Châu hối hả chạy theo Chung Phi.

Chung Phi đứng lại, giận dữ giậm chân:“Đức Phi đó ngày thường luôn tỏ ra im lặng,bản cung thấy ả không được sủng ái nên cũng chẳng để tâm đến, bây giờ vừa được thế đã tuyển cả một dàn mỹ nữ xinh đẹp kia vào để mê hoặc bệ hạ, ngầm lấn át sự sủng ái của bản cung, xem ra ả không đợi được rồi!”

Lan Châu bật cười:“ nương nương cần gì phải lo? bệ hạ đối với người là thật lòng, bọn chúng có xinh đẹp và quyến rủ đến mức nào đi nữ thì tình cảm của Bệ hạ đối với người cũng không thay đổi”

“Tình cũ tuy có tốt nhưng khó địch sủng mới! Đạo lý này ngươi nghĩ bản cung không hiểu sao?” Giọng nói của Chung Phi bắt đầu trở nên u buồn hơn:“ đành phải đứng nhìn Bệ hạ lên giường với kẻ khác vậy.”

------

Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếng kèn trống linh đình bên ngoài vang vào, ngày Nam Hải Nghi phải gả sang Vạn Thành Quốc cũng đã đến!

Nàng vận một bộ lễ phục màu đỏ, ngồi trước gương nhìn khuôn mặt của mình. Nàng là nữ nhi xinh đẹp nhất của Vạn Nam Quốc, cầm kỳ thi họa, tài mạo song toàn. Đã có nhiều người mong ước được lấy nàng về, nữ nhân ai cũng ganh tị.

Thế mà bây giờ phải gả sang Vạn Thành Quốc, là một đất nước không đội trời chung với Nam Tộc. Số phận đã định là nàng có lẽ sẽ chôn thân ở đó rồi!

“Nghi nhi!”

Giọng nói ngọt ngào của Lý Phu Nhân phía sau nàng, thì ra Nam Thánh Di và Lý Phu Nhân đã sớm đến.

“Phụ vương! Mẫu Phi!” Hải Nghi thấp giọng.

Nam Thánh Di vội đỡ lấy nàng:“ được rồi, được rồi. Ngồi xuống đi!”

Lý Phu Nhân nhìn Nam Hải Nghi, đôi mắt của bà bắt đầu ứa lệ:“ ta không ngờ được là bây giờ là ngày cuối chúng ta có thể ở bên nhau! Ta... Nghi nhi...”

Nam Thánh Di nhìn nữ nhi này mà nghẹn lòng, ông cảm thấy mình rất có lỗi, nắm tay Nam Hải Nghi:“Nghi nhi, con có chấp nhận vì gia tộc ta mà làm thêm một chuyện nữa hay không?”

Nam Hải Nghi gật đầu:“ chỉ cần có thể vì gia tộc chúng ta, con nguyện có thể hi sinh mọi thứ!”

“Khi đến Vạn Thành Quốc, con dù có được đắc sủng hay thất sủng thì nhất định cũng phải giữ mình, đồng thời quan sát mọi hành động của Thanh Nhật Đế.”

“Phụ vương tin tưởng con, con nhất định sẽ hoàn thành sứ mạng của mình!”

Nam Thánh Di cảm động vì Nam Hải Nghi, ông để tay lên vai của nàng, trầm giọng:“ ta đã sắp xếp nội ứng ở Vạn Thành Quốc, chỉ cần con chú ý nhất định sẽ xuất hiện.”

“Con hiểu rồi.”

Nam Thánh Di:“ sau này khi ta giành lại được giang san từ tay bọn chúng, ta nhất định sẽ đưa con trở về để đoàn tụ cùng gia tộc ta.”

Một tỳ nữ ở bên ngoài bước vào, nói:“ bẩm vương! Đã đến giờ cho tiểu thư lên xe phượng.”

Nam Thánh Di nghe câu này xong thì thở dài, thời gian sao lại nhanh thế này? Lời chia tay còn chưa nói hết mà phút chốc đã phải xa nhau.

Nam Hải Nghi trước khi bước lên kiệu,nàng còn quay lại nhìn lại quang cảnh ở đây lần cuối sau đó bỏ đi trong sự luyến tiếc của mọi người ở đây.

Chiếc xe phượng cũng bắt đầu lăn bánh trên đường này.

Nam Hải Nghi nhìn ra cửa sổ xe ngựa, nhìn toàn bộ quang cảnh nơi này, nơi mà nàng sinh ra và lớn lên, bây giờ phải đi đến một nơi đầy xa lạ. Không chừng còn sẽ chịu sự ghẻ lạnh.

Cái tuổi này của nàng, là độ tuổi đẹp đẽ của một nữ nhi mới lớn, mang theo biết bao nhiêu mơ ước và khát vọng, chỉ mong gặp được một lang quân của đời mình, sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Vậy mà bây giờ, mang phải vùi chôn thân mình ở nơi xứ người kia, đó lại là hậu cung. Nơi sảy ra biết bao nhiêu sóng gió và ghen tuông.

Nàng vốn rất muốn khóc, khóc thật nhiều. Nhưng nàng lại kiềm lại những giọt nước mắt này. Có khóc cũng vô dụng

Sớm muộn gì cũng chết, nàng cùng chỉ đành phải một lòng vì gia tộc, đấu đến cùng!

------

Hết chương .

//

Truyện Chữ Hay