Thiên Thu

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đang bàn luận, Nghĩa Thân Vương bỗng dưng nhớ đến một chuyện quan trọng, vội chạy ra ngoài xem có ai không, sau đó mới yên tâm mà trở vào.

Võ Tương Minh tò mò hỏi:" có chuyện gì sao?"

Nghĩa Thân Vương vẫn cảm thấy bất an, loay hoay mãi mới chịu nói:"dường như có kẻ nào đó đang..."

Thấy thái độ của Nghĩa Thân Vương rất thần bí, Võ Tương Minh dường như cũng đa hiểu ra được điều gì, nhỏ giọng:" Ý của hoàng thúc là... có kẻ đang theo dõi trẫm? "

Nghĩa Thân Vương thầm thì:" thần cũng không rõ, chỉ là có cảm giác như thế mấy ngày nay rồi, từ những lúc ngoài thành đến giờ, nếu là thật thì nguy to!"

Võ Tương Minh hơi trầm lặng, tính toán một lát rồi chỉ gật gật, bảo:"nếu con chuột này mà ăn vụng, lập tức bắt lại!"

"Rõ!"

____________

Hà Phi bị giam trong Thanh Ninh Cung tính đến nay đã thấp thoáng ngày, Lý Hoàng Hậu còn hạ lệnh không cho bất kỳ ai ra vào, để nàng ở lại đây ăn năn hối lỗi.

Dù bị cấm túc những dẫu sao vẫn bảo toàn được da thịt, âu cũng là một chuyện tốt. Nàng nhìn tiểu hoàng tử nhỏ nằm bên cạnh, cất lời:

"Huy nhi à, ta thật sự xin lỗi vì đã đem con ra làm lá chắn. Nhưng không làm như thế thì không được! "

Giữa màn đêm tịch mịch bỗng dưng có tiếng cú mèo kêu bên ngoài. Hà phi giật nảy mình, liếc mắt nhìn Diệu Nhi.

Diệu Nhi tinh ý hiểu được ý tứ của Hà phi, giả vờ ra bên ngoài làm vẻ đuổi con cú mèo đó. Một lát sau, Diệu Nhi quay trở lại tẩm cung, đi ngay bên cạnh là một tiểu thái giám bận đồ đen.

Diệu Nhi giả vờ nói to để bọn thị vệ bên ngoài nghe thấy:" Đức Phi nương nương đã buồn ngủ rồi, để ta chuẩn bị tẩm y cho nương nương."

Xong rồi nàng đóng chặt cửa lại.

Cảm thấy mọi thứ đã an toàn, tiểu thám giám mới dám bước ra ánh sáng, thỉnh an Hà phi:

"Đức phi nương nương vạn phúc kim an!"

Hà phi gật đầu, đi thẳng vào vấn đề:"thế nào rồi, có tìm ra hoàng thượng ở Nam Tộc không? "

Tiểu thái giám đáp:" bẩm nương nương, thuộc hạ đã cho người đi tìm khắp lãnh thổ Nam Tộc, nhưng hoàng thượng ẩn mình rất giỏi, khó có thể tìm được. Nhưng mới vừa mấy hôm trước, một nội gián của chúng ta đã tìm thấy một người rất giống hoàng thượng, bên cạnh cũng có một người rất giống Nghĩa Thân Vương."

Diệu Nhi ngập ngừng:" tức là chỉ giống chứ chưa chắc là thật?"

"Thuộc hạ không biết, hiện vẫn đang theo dõi, nếu là thật thì việc lập tức gặp hoàng thượng e là hơi đường đột, lại dễ bị nghi ngờ nên phải chờ cơ hội tiếp cận đã."

Hà phi gật đầu:" vất vả cho ngươi quá, nếu mọi chuyện thuận lợi, ta sẽ thưởng cho ngươi!"

"Tạ ơn nương nương."

Cũng không còn việc gì để nói nữa và để tránh bị người ngoài chú ý, tên tiểu thái giám cũng nhanh chân bỏ đi, leo tường ra khỏi Thanh Ninh Cung. Còn Hà phi, nàng lộ rõ vẻ mặt lo âu, lòng thầm mong cho người đó đúng thật là hoàng đế. Nếu không nàng cũng chẳng biết nên tính đường nào tiếp.

"Cũng may là Nam Tộc nằm sát với Vạn Thành Quốc này nên đi đến đó chỉ mất đến ngày, nếu nằm xa như Đại Tuyên chắc hơn tháng mới tới."

Diệu Nhi than thở:" tội nghiệp nhất vẫn là Thiện Lâm vẫn đang bị giam trong Bảo Thất, không biết sống chết thế nào rồi."

"A đầu đó mệnh lớn lắm, không chết được đâu. Hơn nữa người tội nghiệp nhất không phải Thiện Lâm, mà là Hoàng Hậu!"

"Hoàng Hậu? " Diệu Nhi ngạc nhiên vì câu nói này nên hỏi.

Hà Phi gật đầu:" Chung Phi từng bước hãm hại Thiện Lâm, kế đó là ta. Đó chẳng qua chỉ sẵn tay hãm hại thôi, thật chất nó không hề nằm trong kế hoạch của ả. Kế hoạch chính của ả ngoài việc không cho Hoàng thượng biết về chuyện cha ả dám đưa tin giả mà còn là để đạt đến ngôi vị tối thượng nhất hậu cung. Là ngôi Hoàng hậu!"

Diệu Nhi trố mắt, há hốc mồm:"thật như vậy sao? Nô tỳ chỉ tưởng ả vì muốn che dấu việc của cha ả..."

"Ngươi quên những việc lần trước bản cung nói rồi sao? Chung phi làm thế là để Hoàng hậu bị mắc tội, tính đến những việc trước kia nàng ta làm thì cũng đã đủ lý do để bệ hạ phế trừ Hoàng hậu rồi. Sau đó thì sao? Tất nhiên với thân phận của mình ngôi Hoàng hậu lọt vào tay ả chỉ là chuyện sớm muộn. Tới lúc đó ngoài chuyện ta phải dè chừng ả, con trai ta gặp ả cũng phải gọi là mẫu hậu. Ngay cả ta cũng phải quỳ xuống kêu một câu VạnPhúcKimAn."

"Vậy việc bây giờ của chúng ta là phải giúp Hoàng hậu giữ vững ngôi vị."

"Đúng vậy, cho dù Hoàng hậu ngu ngốc, nhưng nàng ta là người duy nhất có thể áp chế được Chung Phi, nếu cây đại thụ này mà ngã, toàn bộ quyền lực trong hậu cung lẫn triều chính sẽ thuộc về Chung thị! Ca ca ta sẽ không chống đỡ nổi."

Diệu Nhi hơi lắc đầu:" nhưng Lý Hoàng hậu gia thế hiển hách không thua Chung Phi, nên việc bị phế e là khó."

Hà Phi nói:" phải, điều này cũng khiến ta an tâm hơn!"

_______________

Càn Tường cung đã liên tục nhiều ngày mở tiệc, không thì tụ họp các phi tần lại đàm đạo chuyện trong cung. Phi tần trong cung ai cũng cảm thấy lạ vì sao khi không Chung phi lại cứ suốt ngày bắt các phi tần phải tựu hợp về đây.

Nhưng có lẽ việc này ngoài hai người là Chung phi và Diêu phi ra chắc cũng chẳng ai biết vì sao. Chỉ đành nghe lệnh mà đến.

Hôm nay cũng như mọi hôm, các phi tần vẫn đến đây đàn ca hát xướng, đến chiều tối thì nhà ai nấy về.

Chung phi trong tẩm cung, ngồi đối diện gương đồng, tay rỡ hộ chỉ va từng món trang sức trâm cài trên đầu để thay y phục.

Lan Châu bưng một thau nước đến, Chung phi liền bảo:" mấy ngày nay ngươi và các nô tài trong Càn Tường cung cũng vất vả nhiều rồi, đợi đến hôm hoàng thượng về tức kế hoạch đã thành công, bản cung sẽ thưởng lớn cho các ngươi."

Lan Châu cúi đầu:" tạ ơn nương nương, nhưng mà nô tỳ cảm thấy lạ, tại sao người lại phải mở tiệc như thế này nhiều ngày liền."

Chung phi nhướng mày:" ngươi biết việc ta mở tiệc mấy ngày nay nằm trong kế hoạch của bản cung mà không biết bản cung đang định làm gì ư?"

"Nô tỳ ngu muội, không thể hiểu rõ hết ý của nương nương."

Chung phi gỡ búi tóc ra, mái tóc óng mượt của nàng rũ xuống óng ả như làn sóng. Nàng nói:" Hà phi và Anh Thiện Lâm đã nằm gọn trong tay ta rồi, Hoàng hậu ngu ngốc kia cũng thế. Diêu phi đến đây liên tục chẳng qua chỉ là lấy cái cớ để không phải cứu Hoàng hậu thôi. Nếu kế hoạch của bản cung thành công, Hoàng hậu bị phế, cho dù hoàng thượng có e dè thân phận của ta giống như Lý thị mà không cho ta làm Hoàng hậu thì ngôi vị đó cho Diêu phi cũng được mà. Biết bản cung là người giúp đỡ, ả cũng sẽ tự động bắt tay liên thủ với bản cung. Khi đó, phụ thân ta lại có thêm Nghĩa Thân Vương là đồng minh rồi."

"Nói như thế thì người chấp nhận để Diêu phi leo lên ngôi hậu ư?"

"Đương nhiên. " Chung phi thản nhiên nói.:" ả là con gái của Nghĩa Thân Vương, gia thế lớn mạnh. Có đồng minh như ả chẳng phải tốt lắm sao? Phụ thân ta cũng sẽ có chỗ dựa trên triều. "

Lan Châu cảm thấy rất lo lắng cho quyết định dễ giải này của nàng ta:"nhưng lỡ ả trở mặt... "

Chung phi cười nhạt:" chỉ là nếu như...ngươi hiểu chứ?"

Lan Châu nheo mắt, tính toán, cuối cùng cũng ngộ ra. Ý là nếu như Chung phi ngày nào đó cũng thất thế mới dùng đến quân cờ là Diêu Phi. Còn hiện tại nàng vẫn gia thế hiển hách, ngại gì mà không tranh ngôi hậu?

"Nô tỳ đã hiểu rồi. "

Chung phi mỉm cười:" ngươi thông minh lắm. Đợi đến khi đại kế hoạch của ta thành công, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Truyện Chữ Hay