Diêu phi gấp rút chạy đến Bảo Long cung, định đi vào thì lại bị cung nữ Lan Châu của Chung phi chặn lại.
“Bản cung nghe nói Hoàng hậu nương nương đang ở bên trong, muốn vào đây cầu kiến một chút!”
Lan Châu cúi đầu:“ Hoàng hậu nương nương hiện đang trừng phạt nô tài làm trái cung quy, e là không tiện cho ai vào đây. Nếu Diêu Thục phi nương nương muốn vào gặp thì hãy đợi một chút, nô tỳ sẽ vào trong hỏi Hoàng hậu.”
Dù biết Lan Châu là người của Chung phi nên chắc chắn sẽ không bẩm với Lý hoàng hậu việc mình đến nhưng Diêu Phi vẫn kiên nhẫn đứng chờ, mất bao công sức mới bám vào được cây đại thụ Hoàng hậu này, tuyệt đối không thể để nàng ta sụp đổ được!
Lúc này bên trong Thiên điện, Thiện Lâm bị bắt phải nằm sấp giữa điện, hai tên thái giám đứng hai bên cầm hai cây gậy đánh liên hồi.
Lý hoàng hậu vẫn không chịu tha cho nàng, Thiện Lâm gồng mình chịu đòn, mắt vẫn hướng nhìn Chung phi.
Nữ nhân này tính toán quả thật là kỹ lưỡng, Thiện Lâm nàng dù có tính đường nào đi nữa vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta. Ngay cả việc nàng được Võ Tương Minh tặng cây sáo kia mà nàng ta vẫn biết, sao có thể như vậy được?
Nàng chắc chắn một điều rằng trong cái Ngự Tiền này còn có nội gián của Chung quý phi cài vào.
Thấy Thiện Lâm nhìn mình bằng con mắt căm hờn, Chung phi chỉ đáp trả lại bằng một nụ cười.
Lan Châu đi vào thỏ thẻ vào tai Chung phi, nàng ta nghe xong thì cười khinh:“ả đến rồi à? Được rồi, đợi một lát.”
Chung phi ngồi dậy, nghiêng mình về phía Hoàng hậu:“ bẩm nương nương, bên ngoài có chút chuyện cần thần thiếp xử lý, xin phép thần thiếp ra về trước.”
Lý hoàng hậu khinh thường nên chẳng thèm trả lời, Chung phi đành ra ngoài.
Khi có người đi ra, Diêu phi cứ ngỡ là Hoàng hậu, định chạy tới nhưng hóa ra kẻ đó lại là Chung phi.
“Muội muội, có gì mà lại gấp rút tới đây tìm Hoàng hậu vậy? Hoàng hậu bảo ta ra đây, nếu muội có gì muốn nói cứ nói với ta, ta sẽ bẩm lại với Hoàng hậu.”
Diêu phi hơi xanh mặt, khe khẽ đáp lại:“ cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, chỉ là vài chuyện vặt trong cung.”
Chung phi cười hòa nhã:“ nếu nói như vậy thì chuyện này báo sau cũng được, Thượng Cung cục vừa dâng lên vài món ăn mới rất ngon, hay là muội cùng tới đi.”
Diêu phi do dự, nhưng thấy Chung phi tự quyết như thế cũng không tùy tiện từ chối được, thôi nếu Lý hoàng hậu làm chuyện dại dột thì cứ để một mình nàng ta gánh lấy, nàng từ đây vô can với nàng ta.
____________
Thanh Ninh Cung.
Diệu Nhi bưng tách trà đặt lên bàn cho Hà phi uống, bây giờ dầu sôi lửa bỏng, vốn tính điềm tĩnh nhất trong tứ phi mà còn đứng ngồi không yên.
Diệu Nhi nói:“ đúng như nương nương tính toán, Diêu phi muốn vào Bảo Long điện nhưng lại bị Chung phi chặn ở cửa, bây giờ đã bị gọi đi Càn Tường Cung rồi.”Hà phi gật đầu, quay sang cung nữ đang gác cửa, nói:“ ta đói rồi, người đến Thiện phòng lấy vài món điểm tâm về đây!”
Ả cung nữ nghe thế lập tức ra ngoài làm theo lệnh, cảm thấy không còn ai, Hà phi bảo Diệu Nhi tới gần, lấy một mẩu giấy ra:“ đây là mật thư và lệnh bài của bản cung, ngươi cho người về Hà phủ báo với ca ca, dùng ngựa đi nhanh nhất có thể tới Nam Tộc tìm bằng được bệ hạ rồi đưa cho người.”
Diệu Nhi lo lắng nói:“ giờ phút này mà người còn lo lắng cho Anh Thiện Lâm sao? Hơn nữa việc Bệ hạ tới Nam Tộc chẳng qua chỉ là suy đoán của Chung phi, không chừng bệ hạ quả thật đi di hành, nếu bây giờ chúng ta...”
“Ngoài cách này ra bản cung không còn cách nào khác cả! Thiện Lâm dẫu sao cũng là nô tỳ cũ của ta, được ta tiến cử đưa vào Ngự tiền. Nếu Chung phi đã muốn hại Thiện Lâm không chừng ả cũng sẽ quay sang ta rồi nói rằng ta tạo dựng bè phái mà cho Thiện Lâm đến Ngự Tiền mê hoặc hoàng thượng. Đến lúc đó mũi tên này của Chung phi không phải chỉ là đích không đâu mà phải là đích!”
Diệu Nhi giờ mới hiểu, ậm ừ:“ hóa ra là như thế.”
Vì muốn mọi chuyện sẽ ổn thỏa nên Diệu Nhi mở thư ra xem lại, nội dung thư tất nhiên là nói về chuyện Hoàng hậu náo loạn ngự tiền, nhưng xem kỹ lại thì mới phát hiện ra điều lạ:“nương nương, sao người lại ghi thêm ba chữ Anh Thiện Lâm?”
“Ta ghi tên Thiện Lâm vào là muốn để hoàng thượng đọc được.” Hà phi khẽ nói.
Diệu Nhi đầu óc dù không ngốc nhưng quả thật đi theo vị chủ tử này đã năm mà cũng chẳng hiểu nổi Hà phi đang nghĩ cái quái gì trong đầu. Hà phi bèn đứng dậy giải thích:“ta là đang muốn đánh cược!”
“Đánh cược?”
Mặt Hà phi bỗng dưng trở nên buồn bã, nhẹ giọng:“ ta vốn từ lâu đã nghi ngờ hoàng thượng có ý gì đó với Thiện Lâm, bằng không người chẳng bao giờ quan tâm tới nữ nhân cả. Hoàng thượng cưng chiều Lý hoàng hậu và Chung phi hay thậm chí là Uyển Nghi Tần Như Huệ chẳng qua là vì người đang cần sự giúp sức của gia tộc bọn họ mà thôi, đâu phải chân tình.”
“Nếu thật sự hoàng thượng thích Anh Thiện Lâm thì sao?” Diệu Nhi hỏi.
“Vậy thì càng tốt.” Hà phi dứt khoát nói:“ nếu Hoàng thượng vì Thiện Lâm mà chịu quay trở về thì xem như kế hoạch của ta thành công, ta sẽ nói với bệ hạ rằng Hoàng hậu ỷ quyền lộng hành, không có đức làm mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên bệ hạ sẽ nghĩ đến chuyện phế hậu! Lúc đó ta sẽ cân nhắc hoàng thượng phong Thiện Lâm làm Phi!”
Diệu Nhi há hốc mồm:“ phong Anh Thiện Lâm làm phi tần? Nương nương, người đang nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa lỡ như Hoàng hậu thật sự bị phế thì Chung phi sẽ làm Hoàng hậu thì sao?”
Hà Phi lắc đầu:“ chuyện này ta đã tính hết rồi! Trong cung này phi tần có địa vị cao nhất chính là những người ở ngôi Tứ phi: Quý - Thục - Đức - Hiền. Cho dù bọn ta ai làm Hoàng hậu thì chắc chắn cũng không tới lượt Chung Quý Phi.”
“Sao nương nương lại chắc chắn như thế?”
“Một Lý hoàng hậu ngu ngốc đã đủ khiến hậu cung rối loạn, hơn nữa Chung phi là kẻ quỷ kế đa đoan, hoàng thượng từ lâu đã đề phòng, ngươi nghĩ người sẽ cho một người như vậy làm Hoàng hậu sao?”
Hà phi đứng lên đi vài vòng rồi nhẹ nhàng nói tiếp:“ hơn nữa việc phong Anh Thiện Lâm trở lại làm phi tần ta đã suy tính kỹ rồi. Bản cung mặc dù sinh ra Nhất Huy, là Đại Hoàng Tử duy nhất của Hoàng thượng nhưng ta lại thất sủng, cũng không thể mở rộng được tiền đồ cho con trai ta. Vì vậy ta phải chọn Thiện Lâm làm người được đắc sủng, nói vài câu tốt đẹp về Huy nhi trước mặt hoàng thượng.”
“Nhưng mà trong cung có quy định cung nữ không được làm phi tần, năm xưa Ngô hiền phi cũng vì quy định này suýt bị đánh chết đó.”
Hà phi chỉ thản nhiên nói:“ yên tâm đi, lúc đó ta sẽ nói giúp, hơn nữa phụ thân của Thiện Lâm vốn cũng là quan Ngũ phẩm, thuộc hàng chính phẩm, Thiện Lâm ban đầu vào cung cũng là phi tần nhưng bị hoàng hậu phế truất,lúc đó ta sẽ lấy lý do này ra. Còn Anh Thiện Lâm, cô ta từ ngày đầu tiên vào cung đã được bản cung giúp đỡ, cho dù có biết được chuyện ta hại người thì cũng không có vấn đề gì, cô ta là người trọng nghĩa, sẽ biết cái gì gọi là tri ân đáp đền.”
Diệu Nhi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên nói:“ lỡ như ả không nghe theo mệnh lệnh của nương nương thì sao?”
Hà phi đi mỏi chân rồi mới chịu ngồi xuống, trả lời:“ Thiện Lâm đã đi vào bước đường này, mất lòng Hoàng hậu, mất lòng Chung phi. Thực tế ả không con đường nào khác để đi ngoài con đường mà ta sắp đặt sẵn cả.”
Hà phi nắm chặt tay Diệu Nhi:“ ngươi nhất định phải đưa lá thư này cho ca ca ta, bảo ca ca phải đưa tới tay Hoàng thượng, càng nhanh càng tốt!”
_____________
Càn Tường Cung.
Chung phi và Diêu phi đã về đến Càn Tường Cung, thức ăn mà Chung phi nói mọi thứ đã được đem đến sẵn, chỉ đợi hai vị chủ nhân quay về dùng.
“Muội muội ngồi đi.”
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Diêu phi đã bắt đầu nghi ngờ việc Chung phi gạt mình đến gặp Hà phi, cộng với việc nàng ta đã nhiều lần hãm hại phi tần. Vì vậy từng hành động cử chỉ của Chung phi đều bị Diêu phi để mắt tới để dễ dàng đề phòng.
Cảm thấy quá yên ắng, Chung phi bèn mở lời:“ lâu rồi muội muội mới chịu tới chỗ của bản cung, nên ngồi ở đây nhiều một chút nhé.”
Diêu phi trả lời lại:“ làm phiền tỷ tỷ quá, lúc được Hà phi mời đến Hồ sen, bây giờ lại là tỷ tỷ.”
Chung phi mang tiếng là kiêu ngạo nhưng khi nói chuyện với những kẻ thâm sâu như Diêu phi thì phải tỏ ra thật ôn hòa dịu dàng, nàng cầm tách trà lên uống một ngụm rồi bảo:“ là tỷ muội với nhau mà, gặp nhau nhiều một chút.”
Diêu phi cười nói:“ tỷ nói phải, hôm nay thật có diễm phúc khi được các tỷ muội mời gặp liên tục nhiều lần đến chóng mặt, nhưng trí nhớ của muội kém quá, không biết trong những cuộc gặp hôm nay tỷ đã mời muội hay lần vậy?”
Chung phi cầm tách trà trên tay, nghe câu này của Diêu phi thì liền đặt xuống bàn, tuy cử chỉ nhẹ nhàng nhưng lực khi đặt xuống rất mạnh khiến cả bàn rung lên.
Diêu phi nói như vậy là đang có ý nói Chung phi là kẻ đã mượn danh Hà phi gọi mình tới Hồ sen.
Không gian trong điện im lặng đến lạ thường, hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt họ như một, chẳng biết là đang giận hay đang vui.
_________________
Hết chương .
//.