Năm xưa, Thánh Tổ hoàng đế tức tiên hoàng đoạt phần giang sơn này từ tay Nam Tộc và đánh đuổi bọn chúng xuống phía Bắc. Nội địa Nam Tộc hiện tại nằm ở phía bắc cách Vạn Thành Quốc rần ngàn dặm.
Vì hai bên giao tranh nên ở ranh giới hai nước đánh nhau liên miên, đường đi đến đây vô cùng giang nang, không cẩn thận có thể bị loạn binh giết chết.
Võ Tương Minh đã phải mất ngày đường mới vào được lãnh thổ Nam Tộc, hắn cải trang thành một thương buôn trẻ, đi cùng hắn còn có Nghĩa Thân Vương.
“Bệ... à không... công tử, chúng ta tới rồi.”
Nam Tộc chính là địch quốc của Vạn Thành Quốc, lãnh thổ Nam Tộc không phải là nơi người bình thường muốn vào là vào, Võ Tương Minh và Nghĩa Vương phải đôn đốc rất nhiều mới sắp xếp tới đây được.
Việc cần làm hiện tại là điều tra xem Nam Tộc đang có động tĩnh gì, binh lực của chúng mạnh bao nhiêu. Một phần là để kiểm tra thử xem những thông tin về Nam tộc lúc trước nhận về có đúng hay không.
Dân ở đây chắc cũng chỉ nửa vạn người, chia ra thành nhiều gia tộc, Võ Tương Minh nhìn quanh thì mới thấy người ở đây sống rất tốt, cũng không hẳn là thiếu thốn gì, vậy thì tại sao mật báo bấy lâu nay luôn nói rằng dân chúng ở đây ăn ở thiếu thốn, không lẽ....
.............
Tử Cấm thành.
Đêm nay là thời điểm mà Nam Hải Nghi phải ta hoa viên gặp nam Sơn Dương để nói toàn bộ các tin tức mà mình biết được về Vạn Thành Quốc này cho hắn biết.
“Muội nói sao? Thanh Nhật đế đã xuất cung đi thị sát dân tình? “
Nam Hải Nghi dùng tay bụm miệng Nam Sơn Dương lại:“ huynh nói khẽ thôi, đám thị vệ mà nghe được là không hay đâu! “
“Nếu như muội nói thì đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.”
Không hiểu ý của hắn nói, Hải Nghi liền hỏi rõ:“ ý huynh là sao?”
“Hành thích hắn!”
“Không được! “ Nam Hải Nghi hơi e ngại việc này nên thẳng thắn ngăn cản việc này:“ muội cảm thấy việc này này có rất nhiều nghi vấn, hôm trước Tiểu Cát Tử của Thiện Phòng đến bưng thức ăn cho Hoàng Đế thì liền bị Nghĩa Thân Vương đuổi ra ngoài, ngay cả Tôn Tổng Quản và Mạc Chủ Sử là thân cận cũng không được vào trong. Không chừng còn có bí mật gì đó.”
Nam Sơn Dương hơi nhẫn nại hỏi:“không lẽ ý của muội là hắn xuất cung không phải là để di hành? “
“Cũng có thể là như vậy. “ Hải Nghi lấy trong túi một mảnh giấy nhỏ đưa cho Nam Sơn Dương xem:“ muội có kết thân được với một cung nữ tiền triều, hiện đã xuất cung từ vài hôm trước. Đây là thư bà ta gửi cho muội, nói rằng nhìn thấy hai người rất giống Thanh Nhật Đế và Nghĩa Thân Vương đi về hướng bắc. Mà hướng bắc là...”
“Hướng tới Nam Tộc của chúng ta?!”
Nam Sơn Dương đầu óc bấn loạn, chân tay hơi run rẩy, Nam Hải Nghi vội trấn an hắn:“ huynh đừng nghĩ nhiều, không chừng nãy giờ chúng ta chỉ đoán mò thôi. “”Không chừng chuyện này vẫn có thể là thật, tốt nhất nên đề phòng việc này sảy ra.”
Nam Hải Nghi u uất lắc đầu:“ hắn ta cũng đã xuất cung rồi, đường tới Nam Tộc nói rần không rần,nói xa không xa. Bây giờ có lẽ đã đến nơi, chúng ta làm sao cản trở việc này? “
Nam Sơn Dương cười thầm rồi đặt mạnh hai tay lên vai Hải Nghi:“ dĩ nhiên là ta có cách, chỉ cần muội ở trong hậu cung này tung lời đồn đại này ra, sau đó ta sẽ cấu kết với vài người ngoài thành để tin này lan ra khắp nơi cuối cùng truyền đến Nam Tộc, Thanh Nhật Đế cũng tự thấy nguy hiểm mà sẽ tự động rút về. “
“Cách này được, muội sẽ làm theo lời huynh. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, huynh mau rời cung đi, kẻo bị bọn thị vệ phát hiện. “
...…………
Càn Tường Cung.
“Nương nương, Tôn Tổng quản cầu kiến. “Lan Châu báo.
Chung Phi nằm dài trên trường kỷ, tay cầm một miếng mức cam đang ăn dang dở, miệng nhai nhóp nhép, mặc dù là đang ăn nhưng phải nói bộ dáng của nàng ta vẫn rất sang chảnh, quý phái. Nàng ta đặt miếng mức lên đĩa, nhẹ nhàng ngồi dậy nghiêm chỉnh, thấp giọng:“ cho vào. “
Tôn Thanh Mục được lệnh thì liền lập tức đi vào, bên cạnh còn có một tên thái giám cầm một chiếc hộp.
“Tham kiến Quý phi nương nương. “
Chung phi vuốt vuốt sợi dây bạc được móc trong chiếc bông tai của mình để tỏ ra cao quý, nói:“ Tôn Tổng Quản sáng sớm đến tìm bản cung như vậy hình như có chuyện à?”
“Bẩm nương nương, mấy hôm trước khi đi bệ hạ có dặn hôm nay phải đem qua cho nương nương một cây kim thoa bạch ngọc mới được tiến cống, đây chính là loại ngọc thượng hạng. “
Chung phi khoái chí mỉm cười:“vậy bản cung xin tạ ơn bệ hạ.” Nàng ta liếc mắt ra hiệu cho Lan Châu, Lan Châu liền chạy đến bưng lấy chiếc hộp trên tay tên tiểu thái giám.
“Nô tài còn có nhiều việc phải làm, xin phép cáo lui.”
Chung phi cười nhẹ:“ Lan Châu, lập tức cho người tiễn Tôn công công. “
Hắn đi rồi Chung phi mới thả lỏng người ra, ngắm nghía cây kim thoa bạch ngọc:“ Lan Châu à, ngươi nhìn xem, trong veo như nước, đúng là cống phẩm đó. “
“Bệ hạ đã đi rồi mà còn không quên nương nương, xem ra trong lòng bệ hạ chỉ có một mình người thôi. Nô tỳ nghe nói hoàng hậu cũng được tặng, nhưng bệ hạ đối với cô ta chỉ là ngoài mặt, đối với người mới là xem trọng thật sự. Xem ra trong lòng bệ hạ chỉ có một mình người thôi.”
Nghe Lan Châu nói, vẻ mặt Chung phi đang vui bỗng nhiên trở nên buồn bã, nàng ta đặt cây kim thoa bạch ngọc lên bàn, than thở:“ nhắc tới bệ hạ, người đi vi hành như thế không biết đến bao giờ mới về đây. “
Mặt Lan Châu không hiểu vì sao hơi tối lại, Chung phi thấy thế liền hỏi:“ngươi sao vậy? “
Lan Châu hơi run run:“ nô tỳ lúc nãy có nghe thấy đám người trong cung đồn với nhau một lời đồn có liên quan tới việc bệ hạ đi vi hành, không biết có nên nói cho nương nương nghe hay không. “”Cứ nói. “
“Thật ra bệ hạ không phải là xuất tuần mà là... đến Nam Tộc! “
“Ngươi nói cái gì? “ Chung phi đang uống trà, nghe Lan Châu nói đến việc này lập tức ném chén trà qua một bên, đứng dậy:“ nhảm nhí! Sao lại có chuyện như thế? “
Lan Châu vội quỳ xuống:“ đây chỉ là một tin đồn, nô tỳ cũng không chắc chắn đây là thật hay không, nhưng mà nô tỳ nghĩ việc này hình như có ẩn tình gì đó, nếu không tại sao lại có lời đồn này trong cung. Không chừng việc này rất có thể là thật. “
Lan Châu nói rất có lý, hoàng đế giả vờ nói rằng đi thị sát là để lén thám thính Nam Tộc, cha nàng là người chịu trách nhiệm giám sát Nam Tộc, muốn biết điều gì thì cứ việc hỏi cha nàng, nay đích thân đi như vậy không lẽ...
Chung phi tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng, thân thể thả tự do mình xuống trường kỷ, Lan Châu hoảng hốt chạy lại đỡ nàng ta ngồi nghiêm chỉnh lại. Chung phi thì vẫn như thế, tay nắm chặt lại, không biết nên làm gì.
“Không lẽ bệ hạ đã bắt đầu nghi kị phụ thân? Tuy được giao nhiệm vụ phải giám sát mọi hành động của Nam Tộc nhưng phụ thân trước nay rất nhút nhát, lại sợ hao tổn nhân lực nên không hề giám sát gì cả, nghĩ là bệ hạ sẽ không biết nên chỉ dùng tin giả nói qua loa mà thôi, không ngờ bây giờ lại... “
Lan Châu cũng rất sợ, nếu Hoàng đế bắt đầu nghi ngờ đến Chung Thái úy, nhất định sau này sẽ tìm cách loại trừ, danh vị của các phi tần trong cung cao hay thấp đều nhờ một phần vào tiền đồ của phụ thân trên triều, Chung Thái Úy mà bị diệt thì địa vị của Chung Phi cũng sẽ giảm đi.
“Nương nương, bây giờ phải làm sao đây? “
Chung phi đầu óc hơi rối, nàng nhắm chặt đôi mắt lại để tự trấn tĩnh bản thân lại, sau đó mắt phượng từ từ mở ra, nhỏ giọng:“ nếu như trong cung sảy ra một chuyện gì đó thật quan trọng khiến cho bệ hạ gấp rút quay trở về, người sẽ không thể biết được những việc không nên biết. “
“Nhưng mà nương nương, làm gì có cách gì có thể khiến bệ hạ quay về chứ?”
“Có!” Chung Phi nói lớn:“ nếu như trong hậu cung có đại tang, chẳng hạn như Hoàng Thái hậu hay Hoàng hậu qua đời, bệ hạ không thể không về!”
Lan Châu vừa nghe Chung phi nói thì đã mặt mũi tái mét:“ nương nương, người điên rồi sao? Bình thường người giết bao nhiêu phi tần cũng được nhưng mà... Thái hậu và hoàng hậu là những kẻ mà người muốn động cũng không được. “
Chung phi để tay lên đầu xoa xoa nguyệt thái dương để cố bình tĩnh hơn nữa. Nàng điên thật rồi, những chuyện như vậy sao lại có thể nghĩ đến được chứ?
Suy tính một hồi nàng mới nghĩ ra được một cách khác, miệng nàng cong lên một nụ cười, nói:“ bản cung có cách rồi! “
Nàng đứng bật dậy, vuốt vuốt nhẹ tóc gáy của mình để thêm phần cao quý, cười nói:“ Hoàng hậu trước nay tính tình ngang ngược không xem ai ra gì, ngoài mặt bệ hạ vẫn cười nói vui vẻ nhưng bản cung biết rõ bệ hạ đã sớm không thể chịu được thê tử như vậy rồi. Bây giờ bệ hạ đã đi, Thái hậu cũng đến Pháp Hoa Tự cầu phúc. Lý thị đã nắm mọi quyền trong cung, nếu ả mà làm loạn hậu cung, bệ hạ sẽ tức giận quay về.”
“Nhưng mà nương nương à, Lý Hoàng hậu tuy là kẻ vô tri nhưng cũng không có lý do gì để ả làm loạn cả cho dù có thì cũng chỉ là vài chuyện vặt trong cung, không đủ lý do để người trở về đây. Hơn nữa nô tỳ nhìn thấy Hoàng hậu và Diêu Thục Phi qua lại rất thân thiết, Diêu Phi tuy trước nay luôn yếu thế trước nương nương, lại chỉ được vẻ ngoài hào nhoáng chẳng có tiếng nói gì trong cung nhưng ả luôn giữ vẻ điềm tĩnh, không chừng là chân nhân bất lộ tướng, người không thể xem thường. “
Chung phi cười khinh, nhìn Lan Châu:“dĩ nhiên là bản cung biết, nhưng mà bản cung trước nay ở trong cung không sợ trời đất gì cả, lẽ nào lại sợ một Diêu thục phi? Hơn nữa bản cung có cách cơ mà. “
Chung phi nở một nụ cười vô cùng ủy mị cũng không kém phần đáng sợ, nói:“ rồi ngươi sẽ biết. Tạm thời ngươi cứ đi báo việc này cho phụ thân, người sẽ tự tìm ra cách giải quyết. “
Hết chương .
//