“Nô tài xin thỉnh an Quý Phi nương nương.”
Tiểu Đặng Tử và cung nữ Liên Nhi cung kính hành lễ với Chung Phi.
Chung Phi gật đầu ý bảo bình thân, Liên Nhi liền nói:“bẩm nương nương, nô tỳ đã làm đúng theo lời của người, cố ý làm đổ số phấn thơm vào người của Anh Thiện Lâm.”
Chung Phi cười hài lòng rồi nhìn sang Tiểu Đặng Tử, hắn hiểu ý, bèn nói:“ nô tỳ đã quan sát, đúng như nương nương dự tính, bệ hạ đã ngửi được mùi hương trên cơ thể của ả, không những vậy mà họ còn...”
“Còn thế nào?”
Chung Phi vốn có một đôi mày liễu mắt phượng, mỗi khi nàng ta nhướng mày và nhìn bằng con mắt dò hỏi trông sát khí vô cùng.
Tiểu Đặng Tử vì vậy mà hoảng sợ, cúi đầu ngập ngừng:“ họ còn bốn mắt nhìn nhau, trông vô cùng tình tứ.”
Gầm!
Chung Phi đập bàn, tên Tiểu Đặng Tử cũng chẳng muốn nói nhiều, vội cùng Liên Nhi hành lễ rồi đi khỏi.
Chung Phi quay lại nhìn Lan Châu:“Lan Châu, ngươi nói thử xem tội mê hoặc hoàng đế đáng tội gì?”
Lan Châu cười gian tà, hơi cúi nhẹ chân:“bẩm nương nương, tội đó phải đánh chết!”
Chung Phi nở một nụ cười giá băng rồi cầm ly rượu lên hớp một ngụm, nói:“ đến lúc bản cung phải ra tay rồi.”
------
Từ phía Nội Thị Giám, tên công công Tôn Thanh Mục dẫn theo hai hàng dài thái giám tiến thẳng đến Cung Nhân Cục.
Thiện Lâm lúc này cũng đang ở Cục Cung Nhân, vì Mạc Vân sai nàng quét dọn nơi này, bởi nàng chỉ là cung nữ có chức vị thấp nên lại phải mỉm cười mà phục mệnh.
Tôn Thanh Mục đạp cửa xông vào, hắn ta vừa nhìn thấy Thiện Lâm thì đã quát to:“bắt ả ta lại!”
Lập tức nàng bị hai tên thái giám to khỏe kẹp tay lại, Thiện Lâm còn chưa biết chuyện gì sảy ra, ngơ ngác nói:“ có chuyện gì mà các người lại bắt tôi?”
Tôn Thanh Mục đay nghiến nhìn nàng, nghiêm giọng:“nô tỳ to ran! Ngươi dám quyến rũ hoàng thượng, tội đáng muôn chết!”
“Quyến rũ hoàng thượng̣? Là sao? Tôi đã quyến rũ người từ lúc nào?”
“Hôm trước có phải ngươi là kẻ bưng hoa quả vào điện cho bệ hạ có phải không?”
Hắn ta nghiêm túc hỏi, Thiện Lâm e dè gật đầu, Tôn Thanh Mục nói tiếp:“ hôm đó có người phát hiện trên người ngươi có mùi phấn thơm nồng nặc, lại nhìn bệ hạ một cách tình tứ.”
“Do hôm đó tôi bị một cung nữ làm đổ phấn thơm lên người, tôi cũng đã nói với bệ hạ rồi, người cũng đã bỏ qua, các ông lấy quyền gì mà bắt tôi?”
“Ngươi đừng nói láo! Tội mê hoặc bệ hạ là tội chết, người đâu, mang rượu độc vào đây!”
Rượu độc?Vừa nghe hai chữ này mà cứ như là xét đánh ngang tai, cả bầu trời sụp xuống. Đang yên đang lành mà lại bắt nàng chết, không, đây không thể nào là kết thúc của Anh Thiện Lâm này được!
Nàng cố giực ra nhưng của hai tên thái giám này quá mạnh, nhích một chút cũng không tài nào đủ sức.
Đám cung chân xung quanh chưa gì đã nhiều chuyện mà túm tụm lại xem và bàn tán.
“Có chuyện gì mà các người lại tụ tập ở đây vậy? Còn biết quy tắc nữa hay không?”
Mạc Vân bước vào, đám cung nhân vốn rất nhiều chuyện, tụ tập lại mà nhìn, vừa nghe giọng nói của Mạc Vân đã sợ như gặp tà, nhanh chóng đứng thành hai hàng thẳng tấp, đồng loạt nói:“Mạc Chủ Sử!”
Tôn Thanh Mục cũng tiến tới gần Mạc Vân:“ Mạc Chủ Sử cuối cùng cũng đã đến.”
Mạc Vân khoanh hai tay lại, nghiêm giọng:“ chẳng hay Tôn Tổng Quản lặn lội từ Nội Thị Giám đến đây là để làm gì?”
Tôn Thanh Mục nói:“ con a đầu này dám mê hoặc bệ hạ, tội không thể tha, hôm nay ta đến là để xử tử ả.”
“Tôi đã bảo là tôi không có mê hoặc ai cơ mà!” Thiện Lâm cố phản bác.
“Câm miệng!” Tôn Thanh Mục quát.
Mạc Vân bước đến đăm chiêu nhìn nàng, rồi lại quét nhìn tất cả mọi người ở đây:“còn không mau đi làm việc đi, nhìn cái gì?”
Bọn họ dường như rất sợ Mạc Vân, vừa nghe nàng ta nạt lớn là bọn họ lập tức cuống cuồng chạy đi làm việc của mình.
Mạc Vân nói:“ thả cô ta ra!”
“Cái gì? Ả ta là kẻ mê hoặc bệ hạ,tội đáng chết, sao mà có thể thả được.”
Mạc Vân bước đến trừng mắt nhìn hai tên thái giám đang kẹp tay Thiện Lâm, bọn họ rùng mình, hoảng sợ mà tự động buông ra.
Tôn Thanh Mục không kiềm được, giận dữ nói:“ cô làm như vậy là có ý gì? Rõ ràng ả ta...”
“Dù nàng ta có mê hoặc bệ hạ hay làm chuyện tày đình gì thì nàng ta vẫn là cung nữ Ngự Tiền, là người của bệ hạ. Ông tự tiện trừng phạt như thế cũng không thèm hỏi ý bệ hạ, lỡ như bệ hạ giáng tội là Tôn công công gánh hết có phải hay không?”
“Việc này...”
Thấy hắn ta bắt đầu lắp bắp, Mạc Vân liên tục lấn át:“thứ nhất sẽ làm bệ hạ tức giận, thứ hai... sẽ... động chạm đến Ngô Hiền Phi nương nương!”
Tôn Thanh Mục hỏi:“ sao lại động chạm đến Ngô Hiền Phi được?”
“Công công quên Ngô Hiền Phi xuất thân như thế nào rồi sao? Ông trừng phạt Thiện Lâm tội mê hoặc bệ hạ lỡ như Hiền Phi nương nương biết được chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, đến lúc đó chủ tử trách phạt tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“Cô!”
Hắn ta im lặng ngẫm nghĩ, quả thật lời của nàng ta nói cũng rất có lý, dù sao Hoàng Đế cũng chưa lên tiếng thì hắn cũng không thể vội được, đành nói:“ thôi được, về!”Sau khi họ đi hết thì Mạc Vân mới bắt đầu thở phào rồi từ từ ngồi xuống ghế uống một ngụm trà.
“Mạc Chủ Sử, cảm tạ người đã giúp nô tỳ.” Thiện Lâm khẽ nói.
Lần này là nhờ ơn nàng ta cho nên Thiện Lâm mới thoát được kiếp nạn này, nếu không là nàng sẽ phải đi gặp tổ tiên rồi.
Thấy nàng ta mặt mày tối sầm, Thiện Lâm bèn bắt đầu ca ngợi:“ thật ra lúc nãy Mạc Chủ Sử rất oai, người chỉ cần dùng một chút lý luận là có thể khiến Tôn Tổng Quản xanh mặt bỏ đi, đúng là lợi hại...”
“CÔ ĐỪNG NỊNH BỢ TA Ở ĐÂY! Cô có biết là mình đã làm bao nhiêu chuyện rắc rối cho người khác hay không?” Mạc Vân cắt ngang lời của Thiện Lâm.
Thiện Lâm bắt đầu thấy tức giận, tại sao đám người này chẳng ai thèm tin nàng cơ chứ:“ ngay từ đầu nô tỳ đã bảo là nô tỳ không hề có ý mê hoặc ai cơ mà?”
“Cái ta quan tâm không phải là việc cô có quyến rũ thánh thượng hay không mà là danh dự, chuyện này bây giờ trong cung ai cũng đã biết, lúc nãy vừa ra hoa viên cũng đã thấy đám cung nữ bàn tán với nhau về ngươi. Từ sau chuyện này người ta sẽ nghĩ rằng đám cung nữ Ngự Tiền chúng ta lợi dụng việc có thể ở bên cạnh bệ hạ mà mê hoặc thì sẽ làm như thế nào đây?”
“Nô tỳ...”
Mạc Vân lại chặn miệng của Thiện Lâm:“ để ta nói cho cô biết, có thể mê hoặc bệ hạ chả phải là cái bản năng sinh tồn gì, vì đã có nhiều người đã thử rồi. Có thể khiến cho không ai căm ghét mà hãm hại cô thì đó mới là bản năng mà cô nên học để sống lâu hơn trong cung.”
Thiện Lâm cúi đầu, nghe kỹ lời của Mạc Vân. Bỗng, nàng ngước lên nhìn nàng ta rồi hỏi:“ không lẽ ý của Mạc Chủ Sử là có kẻ muốn hãm hại nô tỳ?”
Mạc Vân điềm đạm trả lời lại Thiện Lâm:“ có người hại cũng được, vô tình sảy ra cũng được. Trong mắt người khác ngươi vẫn là kẻ sai, mà đã sai thì phải chịu hình phạt. Ta phạt ngươi quỳ trước cửa Phụng Tiên điện chịu tội trước các vị thần linh, đồng thời lãnh cái tát coi như cảnh cáo.”
——————
Giữa màng đêm mịch mù, tiếng bạt tay liên tiếp vang lên, nữ nhân chịu phạt vẫn kiêng cường mà gượng sức để nhịn.
bạt tay đã kết thúc, kết quả là mặt nàng bị xưng vù lên, muốn nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Mây đen trên trời bắt đầu tích tụ lại thành một mảng mây đen to lớn bao phủ cả một bầu trời hoàng cung, những giọt nước trên trời dần dần rơi xuống, cứ thế mà tạo ra một trật mưa to.
Bởi vì bị phạt quỳ trước cửa điện nên Thiện Lâm đành phải một mình gánh hết cơn mưa lớn này. Từ khóe mắt nàng bắt đầu lăn ra những giọt lệ rồi hòa tan trong cơn mưa buốt giá.
Tại sao cơ chứ? Từ lúc vào cung đến nay nàng luôn nhẫn nhịn, luôn đối xử tốt với những người xung quanh và đặc biệt là nàng cũng chưa từng có tâm hại ai. Vậy thì tại sao họ cứ lần lượt nhắm vào một mình nàng cơ chứ?
Mà nàng thì lại chỉ là một tiểu cung tỳ nhỏ bé, tai họa ập xuống chỉ có thể tìm cách mà thoát thân chứ không thể nào đáp trả được.
Rốt cuộc phải làm sao thì họ mới buông tha để nàng sống một cuộc đời bình yên?
Nước mắt của nàng cứ liên tục chảy ra mặc dù nàng không muốn. Y phục của nàng lúc này đã ướt nhem hết cả, nàng cũng mặc kệ.
Cứ suy nghĩ bâng quơ như thế bỗng nhiên những giọt mưa không còn rơi vào cơ thể của nàng nữa mặc dù hiện tại đang có một cơn mưa rất lớn.
Ngước lên thì thấy có một chiếc dù ô che chắc cho phía trên đầu của nàng, và điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là người này chính là...
“Tần Lập?”
——————
Hết chương .
//.
Chúc mọi người một năm mới vui vẻ nhé!^^