Vào xuân, không khí ngày càng ấm áp, gió phương nam cũng bắt đầu lùa về, băng thì dần dần tăng chảy ra. Như lời hứa khi trước, Võ Tương Minh cũng dạy cho nàng cách thổi điệu sáo hôm trước.
Vì sợ người khác dị nghị nên cũng chẳng dám đến những lúc có nhiều người, chỉ chờ những lúc khi các vị thân vương và Công chúa đến thỉnh an hết thì nàng mới dám tới.
Điệu sáo này nghe tuy có vẻ là phức tạp nhưng dễ vô cùng, học một vài ngày là nàng đã bắt đầu thành thạo.
Hôm đó, sau khi rời khỏi chính điện, rõ ràng là không có ai nhưng khi vừa đi vài bước đã thấy Mạc Vân đứng ngay bên cạnh mình.
“Mạc Chủ Sử.” Thiện Lâm khép người.
Mạc Vân nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng mới điềm đạm nói:“ tại sao mấy ngày nay ta cứ luôn thấy ngươi từ trong tẩm cung của bệ hạ ra?”
Thiện Lâm ngập ngừng:“Tôn Tổng Quản mấy hôm trước đã xin được về quê để làm đám tang cho mẫu thân của mình nên bệ hạ mới kêu tôi vào đó mài mực giúp.”
Mạc Vân hơi nheo mắt, lộ ra sự nghi vực:“ thật vậy ư? Tại sao bệ hạ lại không bảo các thái giám vào mài mực mà lại nhờ cô?”
Thiện Lâm vuốt mồ hôi, nói:“đó là ý của bệ hạ, làm sao tôi biết? Hơn nữa khi ở trong đó tôi chỉ mài mực và sắp xếp lại một số tấu chương đã phê duyệt xong của người thôi.”
Mạc Vân khoanh hai tay lên, nghiêm giọng:“ vậy thì hơi đơn giản, ta nghĩ mọi chuyện còn hơn như vậy cơ.”
Không ngờ Mạc Vân này lại đa nghi tới như thế, chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà lại suy nghĩ xa như thế. Hơn nữa cho dù nàng có nói dối thì thật sự nàng cũng không làm bậy bạ gì cả nên chẳng có việc gì nàng phải sợ.
Mạc Vân đưa cho nàng một cây chổi rồi bảo:“ hoa mai ở đây rụng nhiều quá, ngươi quét đi.”
“Vâng.”
Không biết lý do gì mà mấy ngày này Thiện Lâm xúi quẩy vô cùng. Tới đây thì toàn bắt nàng làm việc nặng, hôm trước thì đụng phải tên Tề Nguyên Vương chết tiệt, hôm nay thì bị nghi ngờ đủ thứ.
Chẳng hạng như bây giờ, vừa quét số cánh hoa này gọn, định hốt lại đem đi thì một cơn gió thổi đến làm toàn bộ cánh hoa bay ra khắp nơi. Không những vậy mà còn rụng nhiều hoa hơn.
Đang bực dọc thì một cánh tay từ phía sau vỗ vào lưng nàng, quay lại thì thấy một tiểu a đầu và một tiểu tử.
Nàng vội thi lễ:“ tham kiến Nguyệt Hằng Công Chúa.”
Nguyệt Hằng mỉm cười, hình như đang có chuyện vui nên vẻ mặt rất tươi tắn, nàng ta đỡ nàng dậy:“không cần đa lễ đâu.”
Thiện Lâm quay sang nhìn thằng bé bên cạnh Nguyệt Hằng, hỏi:“ không biết đây là...”
Nguyệt Hằng cười:“ đây là Thập Tam đệ của ta, Tương Trí.”Hóa ra là Lương Mục Vương Võ Tương Trí, khi bắt đầu làm cung nữ nàng cũng đã được nghe qua hết toàn bộ các vị thân vương, Hoàng tử và Công chúa trong cung.
Tiên đế có tổng cộng người con. Con trưởng chính là Hoàng Đế, Ngũ hoàng tử chính là tên đánh ghét Võ Tương Thuần kia, Thập Nhị Công chúa là Nguyệt Hằng, người cuối cùng là Lương Mục Vương Võ Tương Trí.
Lương Mục Vương chỉ mới gần tuổi, là con của Lệnh Hồ Hoàng Quý Phi. Nghe nói Lệnh Hồ Phi rất thân thiết với Thái Hậu nên bà rất thương yêu Tương Trí.
năm trước khi Lệnh Hồ thị vì quá đau buồn khi tiên đế băng hà nên đã giao phó Tương Trí lại cho Thái Hậu rồi tự nguyện tuẫn táng theo tiên đế. Thái Hậu thấy tiểu vương gia đau khổ nên người càng thương yêu Tương Trí hơn, bà ấy cũng ra quyết tâm là sẽ chăm sóc Tương Trí thật tốt để Lệnh Hồ Phi dưới suối vàng cũng an lòng.
“Tại sao Công chúa điện hạ và Vương gia lại ra đây? Cũng không đưa theo người hầu hạ.”
Nguyệt Hằng bĩu môi:“ bọn họ ồn ào, suốt ngày chỉ biết giáo huấn ta. Bản công chúa không thích!”
“Phải đó.” Tương Trí nói theo.
Tiểu Vương gia Tương Trí chỉ mới tuổi, nghe đâu tiên đế lúc trẻ nhìn rất anh tuấn nên sinh ra người con trai nào gương mặt cũng giống người cả. Thảo nào từ Hoàng đế, tên đáng chết Võ Tương Thuần đều rất tuấn mỹ.
Chỉ có điều Tương Trí vẫn còn nhỏ tuổi, nhìn cũng ưa nhìn nhưng chưa biết tương lai trông sẽ như thế nào nên cũng chưa thể khẳng định được.
Thiện Lâm thở dài, hỏi:“vậy hai người đến đây làm gì?”
“Ta đến là muốn gặp ngươi đó!” Nguyệt Hằng ngây thơ nói.
Thiện Lâm ngơ ngác:“ nô tỳ và công chúa điện hạ chỉ có cơ may gặp nhau lần, sao có thể thân đến mức có thể khiến công chúa đích thân tới đây? Nếu để người khác biết e là sẽ không hay đâu.”
“Ta muốn đi chơi, nhưng đám nô tài kia cứ cản trở, cực khổ lắm ta mới có thể cùng Tương Trí trốn được, bây giờ lại muốn ta quay về ư?”
Thiện Lâm đặt cây chổi xuống, nói:“ vậy công chúa muốn nô tỳ làm gì?”
Nguyệt Hằng cười rạng rỡ:“ngươi đi chơi cùng bọn ta đi!”
“Nhưng mà nô tỳ còn phải quét số cánh hoa này.”
Tương Trí vươn tay vỗ vỗ vào ngực mình:“ ngươi yên tâm đi, bản vương sẽ chịu trách nhiệm.”
Tên Tương Trí này tuổi vẫn còn rất nhỏ mà lại rất có khí khái hùng hồn, ra dáng nam nhi như thế, không chừng sao này còn có thể làm được rất nhiều chuyện lớn.
Nghe như vậy Thiện Lâm cũng yên tâm, nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi cùng họ ra Ỷ Lâm Viên.
Nguyệt Hằng lấy trong túi ra một trái cầu nhỏ, cười nói:“chúng ta chơi tâng cầu() đi! Lâu rồi ta không được chơi.”() tâng cầu: đá cầu.
Thiện Lâm trố mắt:“ công chúa điện hạ người là cành vàng lá ngọc, sao có thể đi chơi mấy trò dân gian này?”
Nguyệt Hằng cau mày:“có phải ngươi cũng muốn giáo huấn ta giống đám người kia hay không? Cái gì mà cành vàng lá ngọc chứ? Ta cũng là người bình thường thôi, đâu có khác gì ai.”
Tương Trí chen vào:“ phải đó, ta cũng từng được chơi rồi nhưng mẫu hậu lại cấm cản. Bản vương ra lệnh cho ngươi phải chơi cùng bọn ta.”
“Nếu Công chúa và Vương gia đã quyết ý thì nô tỳ cũng sẽ không khoan nhượng đâu.”
Nàng hảy trái cầu lên cao rồi đá nhẹ một cái khiến nó bay về phía Nguyệt Hằng.
Vì Nguyệt Hằng cũng đã từng chơi rất nhiều lần nên đối với nàng tro này rất đơn giản. Nàng dùng chân đá một cái, trái cầu lại bay về phía Tương Trí.
Tiểu tử Tương Trí chơi cũng rất thành thạo, lại dùng đầu của mình đỡ lấy khiến trái cầu bay cao hơn nữa.
Thiện Lâm và Nguyệt Hằng nhìn cảnh tượng này mà không nhịn được cười.
------
Khí xuân đã tràn về, thời tiết cũng bắt đầu ấm hơn. Các phi tần đến tận bây giờ mới dám bước chân ra khỏi cửa.
Cao Thái Hậu đi vào Ỷ Mai Viên, bà ngắt một cành hoa mai, vừa ngắm vừa nói:“hoa mai ở đây nở ngày một nhiều hơn khiến phong cảnh ở Mai Viên lạnh lẽo này đẹp hơn rất nhiều.”
Đi cùng Thái Hậu chính là Hà Đức Phi, nàng nói:“ phải, thần thiếp còn nhớ mấy năm trước khi nơi này bị cháy, chỉ trong chốc lát mà trở nên hoang tàn, cũng không được tu sửa lại. Bây giờ phong cảnh đẹp hơn nhiều.”
Ỷ Mai Viên này không những chỉ nở mỗi mai vàng mà còn vì cả hoa đào. Đi một lát là có một rừng mai, đi một lát là có một rừng đào.
Cứ mỗi lần có một cơn gió mạnh thổi qua thì cánh hoa bay khắp nơi tựa như phong cảnh thần tiên.
Cao Thái Hậu gật đầu rồi đưa cành mai vàng cho thị tỳ Lương Thanh rồi bảo:“ tết cũng đã đến rồi, cho người của các cung phi tần chuẩn bị vài chậu mai đào rồi để trong cung của mình cho có không khí tết một chút, đồng thời khiến cho tẩm cung bớt âm u lạnh lẽo.”
Hà Đức Phi cười:“ Mẫu Hậu đúng là tinh ý, Thanh Ninh Cung của thần thiếp lạnh lẽo u buồn bấy lâu, có mấy chậu hoa này chắc chắn sẽ thêm phần tươi sáng.”
Hà Đức Phi nói xong thì thì lại cụp mắt xuống, Thái Hậu cũng hiểu được ý trong câu nói của Hà Phi, liền quay lại an ủi:“ đừng buồn nữa, ai gia biết là con ở trong cung rất cô đơn. Tất cả cũng là do Hoàng đế mà ra, có mới nới cũ. Lúc nào cũng bỏ mặc con cả. Ai gia sẽ khuyên nó đến chỗ con nhiều hơn.
Hà Đức Phi vội can:“ Mẫu Hậu đừng làm vậy, nếu bệ hạ biết sẽ nghĩ thần thiếp ham vinh sủng. Hơn nữa nếu trong lòng có nhau thì sẽ tự giác đến, thần thiếp không muốn thấy cảnh người đến mà tâm không đến.”
Cao Thái Hậu gật đầu hài lòng:“ nếu nói về độ trầm tĩnh ôn hòa thì ai gia thích Thục phi nhất, nhưng về khoảng nhân hậu thì con là nhất. Hoàng gia có được con dâu như các con là phước của ai gia.”
Hà Đức Phi cũng nhún người:“có một người trượng mẫu như mẫu hậu cũng là phước của Giai An.”
Thái Hậu bật cười sau đó cùng nàng đi dạo tiếp:“phải rồi, Chung Quý Phi đã bị cấm túc tháng, đến nay đã qua hơn tháng rồi. Dù sao cũng sắp đến tết âm lịch, hơn nữa ai gia cũng không muốn tên Chung Thái Úy kia làm loạn triều cương nữa, nên bỏ cấm túc thì tốt hơn.”
“Thái Hậu nhân từ.”
“Ai gia chỉ nghĩ cho chuyện lớn, có gì gọi là nhân từ chứ?”
Từ phía xa xa, có một quả cầu cứ tưng lên tưng xuống, Thái Hậu hỏi:“ có gì ở đó vậy?”
------
Cả người đang hăng say đá cầu, bỗng Tương Trí đang định vươn chân sút lên sơ ý té ngã, làm trầy cả đầu gối.
Nguyệt Hằng và Thiện Lâm nhanh chóng chạy đến:“ đệ không sao chứ?”
Tương Trí phủi bụi, làm dáng khỏe mạnh rồi đứng lên:“ ta không sao. Tiếp tục thôi.”
“TO GAN LẮM, CÒN DÁM TIẾP TỤC Ư?”
Một giọng nói đanh thép từ đâu quát lớn lên, trông rất dữ tợn. Quay lại thì thấy một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng uy nghiêm đang giận dữ đứng nhìn, bên cạnh còn có Hà Đức Phi.
------
Hết chương .
//.