Thượng Dương Cung.
Hoàng Hậu Lý Linh Hoa ngồi trên bảo tọa nhấm nháp chén trà rồi nhìn chúng phi sau đó thở dài chán nản. Cung nữ Xuân Hoa thì thào:“ Hoàng Hậu nương nương, Chung Quý Phi lại đến trễ nữa rồi!”
Hoàng Hậu cười nửa miệng:“bản cung biết chứ! Từ hôm nhận chức đến bây giờ đã được ngày mà ngày nào cô ta cũng đến trễ, ngươi mau đến báo, nếu nàng ta ta vẫn chưa chịu đến thì bổn cung nhất định sẽ cho người đến lôi đầu ả tới.”
Thục Phi- Diêu Trang Kiều phì cười:“ nương nương cần gì phải giận với Chung Phi? Tỷ ấy trước giờ là vậy cơ mà!”
Hân Tu Nghi vội chen vào:“trước giờ như vậy là có thể làm lỡ việc thỉnh an nương nương sao? Dù gì đi nữa hoàng hậu vẫn là chính cung cơ mà!”
Dụ Giai Phi:“ các tỷ muội đừng nói nữa. Nếu để Chung Phi mà biết thì không yên đâu!”
Hà Đức Phi chỉ lắc đầu nhẹ, cái đám người này ăn nói hùm hổ như vậy thôi chứ khi mà Chung Quý Phi xuất hiện thì kẻ chạy đến nịnh bợ đầu tiên chắc chắn sẽ không thiếu mặt bọn họ.
“QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG TỚI!”
Từ cửa điện, một thân ảnh mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn, trang sức lộng lẫy, dáng vẻ yêu kiều, gương mặt trắng mịn, đôi môi đỏ mọng và cả mắt phượng sắc sảo kia!
Nàng toát lên khí thế ngút trời của mình. Hiện giờ trong điện Hoàng Hậu là người ăn mặc tươi sáng nhất, bây giờ người này vừa xuất hiện đã lấn át luôn cả Hoàng Hậu.
Ngoài Chung Quý Phi- Chung Châu Cẩm ra thì còn là ai?
“Quý Phi nương nương vạn phúc kim an!”
Ngoài Hoàng Hậu ra thì dường như mọi người trong điện đều phải hành lễ với nàng ta. Ngay cả những phi tần ở chức Tứ Phi như Diêu Thục Phi và Hà Đức Phi cũng phải ngồi dậy chào nhẹ.
Chung Quý Phi dùng đôi mắt phượng đầy kiêu ngạo quét nhìn đám phi tần, cuối cùng nói:“đứng lên đi!”
Nàng chỉnh trang lại, nghiêm trang cúi người:“ Hoàng Hậu nương nương kim an.”
Hoàng Hậu chỉ dựa thân lên cạnh ghế, bĩu môi:“ bây giờ mới đến à?”
Chung Quý Phi thỉnh an Hoàng Hậu sau đó rút chiếc khăn tay màu hồng phấn của mình ra che miệng rồi cười:“Châu Cẩm đến trễ, xin Hoàng Hậu nương nương thứ tội.”
Hoàng Hậu gằn giọng:“Chung phi, muội có biết bây giờ là giờ gì không?”
Chung Quý Phi nhìn ra cửa sổ, cười tươi:“ hình như chỉ mới gần giờ tỵ, vừa đúng giờ, nói như thế thị Châu Cẩm không đến trễ.”
Hoàng Hậu cũng không muốn đôi co với nàng ta, liền phủi tay:“ thôi bỏ đi, ban ngồi!”
Chung Phi nhẹ nhàng đáp:“tạ hoàng hậu nương nương.”
Nàng ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi bảo:“ đêm qua bệ hạ thức hơi khuya để đọc tấu chương, thần thiếp đành phải thức theo, rút cục lại dậy trễ, cúi mong nương nương đừng để trong lòng.”Đức Phi Hà Giai An đang yên vị ở đó thì nghe Chung Quý Phi khoe khoang mình được sủng ái đêm qua là đang cố tình muốn nhắc lại cho mọi người biết việc Võ Tương Minh từ Thanh Ninh Cung của Đức Phi bỏ sang Càn Tường Cung. Đám phi tần nhìn về phía Đức Phi bàn tán đủ thứ.
Hà Đức Phi dù có không chịu được nhưng vẫn phải nhịn. Gia tộc Chung thị của Chung Phi và Lý thị của Hoàng Hậu là hai gia tộc lớn nên nàng ngàn vạn không thể vùng lên được.
Năm xưa Tiên Đế Gia chiếm được giang sơn này từ tay của Nam Tộc là nhờ có sự giúp đỡ của Nghĩa Thân Vương hiện tại và hai vị đại thần Lý Lâm, Chung Tuấn. Vì vậy đây chính là lý do Võ Tương Minh xem trọng người này và cho con gái họ là Hoàng Hậu, Chung Phi.
Huống hồ nàng chỉ là con gái của quan Lục Phẩm, nhờ sinh ra Hoàng Tử nên nàng mới được thăng thành Chính nhất phẩm Đức Phi, ngang nhiên bước vào danh phận Tứ Phi ngang hàng với cả Chung Quý Phi.
Tuy là vậy nhưng cô ta trước nay chưa hề xem nàng trong mắt, chưa hề coi nàng là Đức Phi.
Chung Quý Phi ngồi đằng trước Diêu Thục Phi, đối diện với Hà Đức Phi. Đôi mắt phượng chứa đầy tia khinh người đó vừa liếc về phía nàng thì nàng lại lạnh hết cả sống lưng. Chung Quý Phi liền nói:“ Đức Phi sao vậy? Vừa nhìn mặt bản cung là đã quay sang hướng khác, sợ bản cung lắm sao?”
“Muội không có ý đó!”
“Nghe nói Bệ hạ giao cho muội toàn quyền quản lý việc tuyển tú nữ kỳ này. Đúng là vất vả cho muội quá. Ta thân đứng đầu chúng phi mà không thể giúp gì được cả.” Chung Quý Phi cười nhẹ.
Đức Phi Hạ Giai An vừa định trả lời thì Hoàng Hậu chặn ngang lời:“cô ta tự có cách xoay xở, sao Quý Phi lại quan tâm vậy?”
Chung Quý Phi tặc lưỡi:“phải, Hà Đức Phi quả nhiên là được bệ hạ tin tưởng, Hoàng Hậu nương nương đứng đầu lục cung mà chưa có cơ hội này, Đức Phi quả là có phước.”
Vẻ mặt của Hoàng Hậu bắt đầu căng ra như đang giận, Hà Đức Phi vội nói:“ tỷ tỷ đề cao muội quá rồi, chẳng qua là Bệ hạ cảm thấy đây là chuyện nhỏ nên không muốn làm phiền Hoàng Hậu nương nương mà thôi.”
“Vậy à? Nói như thể thì cực cho muội muội quá rồi.”
Chung Quý Phi vẫn huyên thuyên như thế, Hạ Đức Phi dù có muốn cãi cũng chẳng cãi lại được miệng lưỡi của nàng ta.
Lý Hoàng Hậu thấy thế bèn lên tiếng:“ đây chỉ là một chuyện nhỏ, sao Quý Phi lại ganh tị với Đức Phi chứ?”
Chung Quý Phi cười:“ Thần thiếp đâu hề gang tị gì với Đức Phi chứ? Chẳng qua là thấy muội ấy phải lo nhiều việc như thế, lại phải chăm sóc cho Đại Điện Hạ. Trăm công ngàn việc, còn thần thiếp thì chỉ biết ngày đêm bên cạnh bệ hạ, bản thân tự thấy hổ thẹn.”Trong điện ai mà không biết Chung Phi đang giở thối đề cao bản thân, Lý Hoàng Hậu cũng chỉ bĩu môi sau đó đưa tay vuốt mái tóc của mình. Chung Quý Phi nhìn kiểu mão trên đầu Hoàng Hậu liền bật cười:“ Thì ra Hoàng Hậu đổi kiểu tóc mới rồi à? Vào đây từ nãy đến giờ mà không để ý,đúng là thất lễ.”
Dụ Giai Phi trầm trồ khen:“kiểu tóc hôm nay của Hoàng Hậu đúng là đẹp thật! Vừa hoa lệ vừa tao nhã, ai nhìn cũng thích.”
Nguyễn Sung Dung gật đầu tán thành:“ đúng vậy”
Hoàng Hậu cười nói:“ muội muội quá khen rồi. Kiểu tóc này là ta đã sai thợ tóc nổi tiếng nhất ở kinh thành làm đó.”
Chung Quý Phi mỉa mai:“ vừa hoa lệ vừa tao nhã? Đây đúng là lời tốt đó Giai Phi!, Nhưng đôi khi lời khen ở cảnh giới quá mức rất dễ làm người khác cảm thấy khó chịu.”
Dụ Giai Phi và Nguyễn Sung Dung sợ đến nỗi tái xanh mặt, chỉ biết tránh ánh mắt của Chung Quý Phi đi.
Nói rồi Chung Quý Phi để tay lên kiểu đầu của mình, nó có hình con Khổng Tước màu lam, kết lại từ những viên ngọc quý, con Khổng Tước nhỏ đang ngậm viên minh châu màu xanh lấp lánh (), nàng ra vẻ đắc ý:“ nói tới tao nhã tráng lệ thì không có loài nào sánh bằng Khổng Tước cả!”
(): kiểu tóc này đây:
(Gắn vào vài cây trâm nữa)
Hoàng Hậu hừ nhẹ:“ Khổng Tước mà đòi so sánh với Phượng hoàng?”
Chung Quý Phi:“ Đúng là dục hỏa trùng sinh chỉ có mình phượng hoàng, nhưng phượng hoàng chỉ là trong truyền thuyết, là vật hư không. Chả bù với Khổng Tước, vừa là linh vật có thật, vừa được vạn người yêu thích.”
Lời này của Chung Phi như đang muốn chọc tức Hoàng Hậu lên, vừa dứt câu đó thì Chung Phi đã đứng dậy cáo lui rồi nhanh chóng ra về trước sự giận dữ của Hoàng Hậu.
------
Nhắc đến Anh Thiện Lâm, bây giờ nàng đang đợi được phân chia vào các cung điện riêng cho mình. Trông khi những người ở đây đang nói chuyện vui vẻ đủ thứ thì chỉ có một mình nàng ở riêng lẻ.
Bởi vì nàng đâu quen biết ai ở đây? Biết nói chuyện với ai bây giờ? Giữa giây phút chán nản này thì một cánh tay vỗ vào lưng của nàng. Giật mình quay lại thì thấy một nữ nhân trạc tuổi đứng phía sau mình, gương mặt tươi trẻ, đôi mắt trong sáng và cả chiếc răng khểnh trắng tinh nhìn rất đáng yêu. Đoán chắc khi đủ tuổi nàng ta sẽ là người rất xinh đẹp động lòng người.
“Vị muội muội đây là...” Anh Thiện Lâm hơi ấp úng hỏi.
Nữ nhân đó nhún gối:“ chào tỷ tỷ! Muội muội thấy tỷ tỷ đừng một mình có hơi buồn nên muốn đến bắt chuyện với tỷ! Muội tên là Tô Mộc Lan!”
Anh Thiện Lâm thấy người này xuất hiện quá đường đột nên có hơi bất ngờ, vẫn không biết xuất hiện có ý gì. Nhưng tính tình nàng vốn hòa đồng nên cười đáp lại:“ ta tên là Thiện Lâm!”
Tô Mộc Lan hí hửng:“ chào Thiện Lâm tỷ tỷ!”
Thấy Tô Mộc Lan lễ nghĩa như vậy, Anh Thiện Lâm trong lòng có hơi e ngại về danh phận của cả hai:“ Mộc Lan muội muội! Chúng ta bây giờ đều là Tài Nữ, chức vị ngang nhau, đâu cần phải kính nhau như vậy chứ?”
Tô Mộc Lan phì cười:“ mẫu thân của muội nói khi vào cung không ai quen biết cả! Vì vậy phải kết thân với thật nhiều người vào, một phần vừa có giao hảo, một phần lại không bị ai hại, muội cảm thấy tỷ là người tốt nên mới muốn tới kết thân!”
Hóa ra định dùng chiêu kết thân với lục cung, mẫu thân của nàng ta xem ra cũng rất thông minh, Vẻ ngây thơ của Tô Mộc Lan làm cho Thiện Lâm bất giác cười theo. Xem ra a đầu này là người tốt!
Một tên công công bước ra đứng trước các Tài nữ, lớn tiếng:
“Các vị Tài Nữ nghe đây! Từ hôm nay các vị chính thức được trở thành Thập Phẩm Tài Nữ của bản triều! Tuy vậy nhưng thân phận Tài Nữ này cũng không khác gì cung nữ cả! Nếu làm sai quy tắc thì chúng tôi vẫn có quyền đuổi các người ra khỏi Tử Cấm Thành! Rõ chưa?”
“Vâng!” Các Tài Nữ đáp.
“Được rồi! Ta sẽ phân chia nơi ở cho các Tài Nữ, mau đi theo ta!”
------
Hết Chương .
//