Thiện Lâm vừa định chạy vào thì đã bị một đám thái giám ngăn lại. Nàng tìm cách giật họ ra nhưng không đủ sức, đành cố nói:
“Đức Phi nương nương! Trong thuốc có độc, người đừng uống!”
Thiện Lâm tự biết bản thân hôm nay quá là gan lớn, dám xông vào thọ yến. Nhưng lần này là vì tính mạng của Hà Đức Phi. Nàng ta là người duy nhất giúp nàng thoát khỏi tay Chung Phi, nếu nàng ta chết thì nguy to. Vì vậy nàng đành phải liều một phen!
“TO RAN! Ai cho phép ngươi ở đây làm càn quấy?” Tên thị vệ quát lớn.
Cao Thái Hậu bên trong cũng nghe thấy, khẽ nói:“ có chuyện gì ngoài đó vậy?”
“Thái Hậu, có một cung nữ ở bên ngoài khăng khăng bảo đòi gặp Đức Phi nương nương.”
“Đưa vào đây” Bà trầm giọng.
Thiện Lâm được đưa vào, Hà Đức Phi nhìn nàng, trố mắt:“Thiện Lâm?”
“Nô tỳ tham kiến Thái Hậu, Hoàng thượng và các vị nương nương.” Nàng quỳ giữa điện hành lễ.
Chung Quý Phi nhận ra nàng, liền cất giọng chanh chua như đang muốn nhai tươi nuốt sống Thiện Lâm:“ không biết phép tắc, tự tiện la lối om sòm ngoài đó, mạo phạm tới long nhan của Hoàng thượng và Thái Hậu, đáng tội gì đây?”
Chung Phi không khỏi cười tự đắc, mất công bày mưu bấy lâu vẫn không giết chết được Anh Thiện Lâm này, bây giờ lại có cớ trừ khử. Xem ra ông trời đang giúp nàng!
Võ Tương Minh nãy giờ vẫn tỉnh lặng quan sát, đương nhiên hắn cũng nhận ra, chỉ biết quay lại nhìn xem Cao Thái Hậu xử như thế nào?
“Còn không mau lôi ra đánh chết?” Chung Quý Phi nạt một cái khiến đám thị vệ giật mình, định bước tới thì Thiện Lâm liền tìm cách giật ra, nhưng không đủ sức, đành mặc cho họ kéo lê đi, chỉ biết nhìn về phía Cao Thái Hậu:
“Thái Hậu nương nương, xin hãy nghe nô tỳ nói! Có kẻ bỏ độc vào trong canh thuốc của Đức Phi nương nương, có kẻ hạ độc!”
“Khoan đã!” Hoàng đế cuối cùng mới lên tiếng. “Ngươi liên tục bảo trong canh thuốc của Hà Đức Phi có độc, rốt cuộc là sao?”
Thiện Lâm biết bây giờ mình đã an toàn, giựt tay đám thị vệ ra, cố gắng bình tĩnh lại rồi thưa:“ nô tỳ biết hôm nay là ngày mừng thọ của Thái Hậu nương nương, chạy đến đây làm loạn như vậy là mạo phạm long nhan nhưng liên quan tới mạng người, nô tỳ không thể không vào!”
Võ Tương Minh nhìn Cao Thái Hậu, ý muốn hỏi ý của bà ấy. Cao Thái Hậu chỉ gật gật đầu, nhìn một hồi mới nói:“ được, mau nói cho trẫm biết!”
Thiện Lâm lau giọt mồ hôi đang lăn trên trán, rành mạch đáp:“ bẩm Thái Hậu, Bệ hạ. Phương Tài Nhân muốn ám sát Đức Phi nương nương, bỏ độc vào canh thuốc ngầm giết chết người.”
Tâm Hà Đức Phi hơi động lại, chuyện này là hoàn toàn bí mật, sao Thiện Lâm lại biết?
“ĂN NÓI HÀM HỒ! Ngươi dám vu khống biểu muội của bản cung?” Chung Phi đập mạnh bàn.Bởi vì đây là yến tiệc lớn, chỉ có những phi tần từ Bát phẩm trở lên mới có tư cách đến dự, vì vậy cho nên những Tài Nhân như Phương Chỉ Lôi hay Tô Mộc Lan đều không thể đến. Mà nếu có thì bây giờ có lẽ Phương Chỉ Lôi đã bật lên cãi lại rồi mắng chửi đủ thứ mặc dù nàng ta quả thật có tẩm độc.
Hà Đức Phi bèn nói:“ Thiện Lâm, không được nói bậy!”
“Thì ra ngươi là cung nữ của Hà Đức Phi à?” Cao Thái Hậu cất giọng.
Hà Đức Phi vội đứng lên:“ Thần thiếp không biết giáo huấn người dưới, xin Thái Hậu trách tội. Chắc là có hiểu lầm gì đó ở đây, Thiện Lâm, mau ra ngoài.”
Thiện Lâm nghiêm giọng:“Thái Hậu, nếu người không tin thì có thể lấy bát canh thuốc đó ra thử độc, nếu không có, nô tỳ nhất định chịu tội!”
Võ Tương Minh liền bảo:“mẫu hậu, hay là...”
“Được!” Cao Thái Hậu cắt ngang.
Hà Đức Phi bắt đầu nhăn mặt, sắp lật đổ được Chung Phi kia thì Anh Thiện Lâm này lại nhảy vào, nàng không khỏi thấy tiếc.
Còn Chung Phi thì lại thấy bất an, nếu như Anh Thiện Lâm có gan xông vào đây thì chắc chắn là Phương Chỉ Lôi đã thật sự bỏ độc. Không được! Phương Chỉ Lôi là niềm hi vọng mà nàng ấp ủ, sau này còn phải thay thế địa vị của nàng, nhất định không thể sảy ra sai sót gì.
Liếc nhìn Anh Thiện Lâm, nữ nhân này đúng là lớn mật. Nếu thật sự trong thuốc có độc, ả lại là nhân chứng thì Phương Chỉ Lôi sẽ gặp rắc rối.
Nhưng mà... nếu như ả biến mất thì mọi chuyện sẽ khác!
Chung Phi nói:“ bệ hạ, thần thiếp nghĩ muốn biết trong bát canh thuốc của Đức Phi có độc hay không thì hãy cho cho ả tỳ nữ này uống.”
“Không được!” Hà Đức Phi bật lên.” Nếu như trong đây thật sự có độc thì nàng ta sẽ chết thì sao? Hơn nữa cách thử độc nhiều vô số, sao lại phải ép nàng ta uống?”
Chung Phi mỉm cười:“ ả ta tự tiện xông vào la hét ôm xồm, cho dù có công về việc giúp Đức Phi thoát chết nhưng ả mạo phạm long nhan của Bệ hạ và Thái Hậu, vì vậy đây là tội! Nếu trúng độc thì bảo thái y trị, coi như là hình phạt thể xác, còn nếu không có thì ả vẫn phải chịu tội. Thái Hậu nương nương, người thấy thế nào?”
Cao Thái Hậu chỉ gật gật đầu mà không nói gì khác, Chung Quý Phi cầm bát canh bước đến gần rồi chìa ra trước mặt Thiện Lâm, nói:“ mau uống đi!”
Đôi tay của Thiện Lâm bắt đầu run bần bật, nhận lấy bát canh, nàng nhìn sang Hà Đức Phi, sau đó quay lại do dự nhìn bát canh trước mặt mình.
Võ Tương Minh nhìn cảnh này mà cảm thấy hơi tò mò, không chỉ hắn mà mọi người trong điện ai nấy đều hướng ánh mắt của mình về phía nữ nhân đó.
Thấy nàng chần chừ, Chung Phi liền đẩy nhẹ tay nàng:“ uống mau lên!”
Thiện Lâm ực cả chén cả vào miệng, tay nàng giật giật, từ khi mới uống vào xong thì bụng nàng đã bắt đầu cồn cào. Đến khi đặt bát canh xuống nàng đã thấy trong cơ thể mình bắt đầu nóng bừng lên như muốn xé nát hết lục phủ ngũ tạng. Miệng nào trào máu ra, nằm bất động tại chỗ.”Mau gọi Thái Y!” Hà Đức Phi nói lớn.
Lập tức đám thị vệ chạy vào vác nàng vào trong. Cao Thái Hậu đứng dậy đập mạnh vào bàn:“ to ran lắm! Ngay trong ngày đại thọ của ai gia mà lại có kẻ dám đầu độc hại người!”
Hoàng Hậu và các phi tần khác vội quỳ xuống, tuy Thái Hậu bình thường ăn chay niệm phật nhưng một khi bà nổi cơn thịnh nộ thì vô cùng đáng sợ, dù là ai cũng không xua dịu nổi.
Giữa đám đám người đang hoang mang lo sợ này, Hà Đức Phi nhìn thấy vẻ mặt tự tin đắc ý của Chung Quý Phi đang nhìn mình thì không khỏi nóng lòng.
“Chuyện này ai gia nhất định phải điều tra đến cùng!”
——————
Quả nhiên sau lúc này thì Phương Chỉ Lôi cũng đã bị cấm túc lại, Giang Viện Phán thì bị đưa đến Bộ Hình để thẩm tra.
Tuy vậy nhưng ông ta không hề có chút lo sợ nào, vẫn thản nhiên mà đi vào. Đây có lẽ là lần thứ ông ta bước vào đây, nhưng những lần đó ông ta đều bình an mà ra trở lại và vẫn giữ được chức Viện Phán này. Cho nên ông ta không hề sợ.
“Khi vào Bộ Hình, bọn họ mà có dùng hình để ép cung thì ông cũng đừng nên khai ngay, phải đợi đến khi chúng đánh ông khoảng hoặc roi thì mới được khai Phương Chỉ Lôi ra.”
Đây là câu nói cuối cùng của Hà Đức Phi nói với ông khi mới bắt đầu vào Bộ Hình này.
Lý Hoàng Hậu ngồi trên ghế cao, nhìn lão ta rồi đanh giọng:
“Giang Mục, ông là viện phán đứng đầu Thái Y Viện của Thượng Y Cục, trước khi bắt đầu làm canh đều đưa đến cho ông kiểm tra, tại sao lại có độc trong đó?”
“H... hạ quan không biết.”
“Còn dám trối ư? Người đâu! Hành hình!”
Giang Viện Phán một tên thái giám ấn xuống, hai tên ở phía sau cầm gậy đánh liên tiếp vào ông.
Một, hai, ba... chín, mười.
Nghe theo lời Hà Đức Phi, ông ta liền khai nhận:“ Hoàng Hậu nương nương tha mạng, hạ quan xin khai thật, là Phương Tài Nhân đã ép hạ quan!”
——————
Hà Đức Phi ngồi trong điện nhâm nhi uống trà, nhìn ra ngoài trời thì thấy tuyết đã ngừng rơi. Đặt chén trà xuống, nàng lật thi thư ra đọc. Được một lúc thì hỏi:
“Thiện Lâm như thế nào rồi?”
Diệu Nhi trả lời:“ hiện giờ nàng ta đang được thái y chữa trị, có lẽ sẽ khỏi nhanh thôi.”
Hà Đức Phi gật đầu rồi tiếp tục đọc, Diệu Nhi nói:“nương nương, nô tỳ có một chuyện cứ thắc mắc mãi, tại sao nương nương lại bảo Giang Viện Phán bị phạt đến roi thứ mười mới khai mà sao lại không khai ra ngay?”
Hà Đức Phi cười nhẹ, nhìn Diệu Nhi:“ ngươi ngốc thật, thử nghĩ xem bấy lâu nay những phạm nhân bước vào Bộ Hình đều không chịu nhận là người khác sai khiến, cho đến khi bị đánh đập tàn bạo rồi mới chịu nhận tội. Bản cung chỉ học theo cách này. Nếu bảo hắn khai ra ngay thì người khác sẽ nghi ngờ.”
“Thì ra là vậy!”
“Vả lại nếu người khác sẽ nghĩ rằng kẻ đứng sau lưng hạ độc địa vị quá lớn nên ông ta không chịu nhận tội, nhưng sau khi bị hình phạt làm đau đớn nên không chịu được đành khai báo. Phương Chỉ Lôi là người đầu độc, mà nàng ta lại là biểu muội của Chung Phi, vì vậy Chung Phi cũng không tránh khỏi liên quan. Hơn nữa cho dù lúc ở yến tiệc ta có uống bát canh đó hay không thì ta vẫn thắng.”
Diệu Nhi tán dương:“ nương nương quả nhiên lanh trí, Chung Phi đó vốn không phải đối thủ của người.”
Hà Đức Phi lắc đầu:“ thắng một lần không có nghĩa là thắng cả đời, thua một lần cũng chưa chắc là thua mãi. Đừng vội mừng.”
——————
Hết chương
//