Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tùng Teng! Tùng Teng! Tùng Teng!
Tiếng trống linh đình vang khắp cả Tử Cấm thành, hôm nay là ngày đại thọ tuổi của Thái Hoàng Thái Hậu của Vạn Thành Quốc.
Người người trong ai nấy đều vì việc này mà bận rộn đến tối mặt tối mũi. Người thì chuẩn bị lễ vật, kẻ thì lo tổ chức lễ mừng. Dường như không có một ai có chút thời gian rãnh rỗi.
Nghe đâu Hoàng đế và Diệu Thái Hậu rất kính trọng Thái Hoàng Thái Hậu này nên mới chuẩn bị long trọng như thế.
Bề ngoài là nói kính trọng nhưng thật chất là do bà ta nắm giữ đại quyền trên triều đình lẫn hậu cung, vì vậy cho nên bọn họ mới tỏ ra như thế.
Thọ yến đã tổ chức, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy Thái Hoàng Thái Hậu đâu, lo lắng, Hoàng Đế - Võ Nguyên Trung hỏi:
"Tại sao tổ mẫu chưa đến?"
Diệu Thái Hậu - Diệu Tôn ngồi bên cạnh, ôn tồn bảo:" có lẽ người đang trên đường tới, đợi thêm lát nữa cũng không sao?"
"THÁI HOÀNG THÁI HẬU GIÁ ĐÁO!" Giọng vừa dứt.
Một người phụ nữ lớn mặc một bộ lễ phục màu vàng thêu hình phượng hoàng, gương mặt già nua, đã được lục tuần đến.
Ngôi vị của bà bây giờ là lớn nhất, vì vậy khi vừa bước vào thì ai nấy đều quỳ xuống hành đại lễ kể cả vị Cửu ngũ chí tôn kia.
Bà ấy phẩy tay ý bảo mọi người đứng lên rồi từ từ bước vào trong. Từ những bước đi, từ cái phẩy tay, bước đi và mọi cử chỉ khác của bà đều rất nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần cao quý.
Hoàng đế ngồi dậy, bước đến nắm lấy tay bà rồi đỡ lên bảo tọa,thế nhưng bà lại rút tay lại:
"Ai gia tuy đã già nhưng vẫn sức khỏe còn nhiều, Hoàng thượng không cần cất công như vậy đâu."
Diệu Thái Hậu liền cười:"mẫu hậu à, Trung nhi chẳng qua là muốn hiếu thảo với người thôi."
Hiếu thảo? Chứ chẳng phải bọn họ muốn lấy lòng bà, một ngày nào đó bà rần phải cưỡi phụng về trời rồi thì sẽ phải nhớ ơn rồi trao quyền lại cho họ hay sao? Đúng là nực cười.
Mẫu tử bọn này tính tình tham lam hiểm ác, lý do đến bây giờ bà vẫn chưa giao quyền ra là lòng tham của chúng.
Bà ngồi lên ghế tiệc, nhìn mọi người xung quanh, tất cả các phi tần và toàn bộ người của Hoàng thất đều đủ mặt cả. Bà cười nhẹ:
"Ngày sinh thần này của ai gia được mọi người đến đầy đủ như vậy thật khiến ai gia không khỏi vui mừng."
Dương Quý Phi - Dương Ngọc Vi cúi đầu:" tất cả mọi người ở đây đều là con cháu của Thái Hoàng Thái Hậu, ngày sinh thần của người thì tất nhiên mọi người đều phải tế tựu về đây để phụng dưỡng người rồi."
Dương Quý Phi này chính là phi tần được sủng ái nhất của Hoàng đế, tính tình cao ngạo, ỷ sủng sinh kiêu. Nhìn nàng ta bỗng dưng bà lại nhớ tới cố nhân năm xưa của bà.
Đã nhiều năm, bà cũng không rõ nhớ lắm, hình như là... Chung Quý Phi!
Phải, Chung Quý Phi! Đây là người mà có lẽ đến cuối đời bà vẫn không thể quên được. Ả là kẻ thù đầu tiên của bà khi mới vào cung, là một nữ nhân thâm độc, đầy thủ đoạn. Đấu đá với nhau khoảng mất năm trời ả mới bại.
Nghĩ lại bỗng dưng bà lại bất giác mỉm cười, nếu năm đó không có Hà Đức Phi nhiều lần tương cứu thì có lẽ bà cũng chẳng có ngày hôm nay.
Thời gian quả thật là không đợi người, cách đây năm về trước bà chỉ là một Tài Nữ nhỏ bé, sau đó thì được làm Hoàng hậu, Thái hậu. Bây giờ bà đã là Thái Hoàng Thái Hậu, là Hoàng tổ mẫu của đương kim hoàng đế, trong tay nắm giữ đại quyền trên triều chính, không ai là không sợ.
Việc này có lẽ bắt đầu từ thời hoàng đế trước, khi đó bà vẫn là Hoàng thái hậu, tiên đế bị yêu nữ Bạch Liên Hoa đầu độc, bà là người đích thân lên triều nhiếp chính, tiêu diệt gian thần, đẩy lùi Đại Tuyên.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, yêu nữ Bạch Liên Hoa cũng bị bà cho người lọt da, xẻo thịt.
Người xưa nói không sai, muốn nắm giữ được đại quyền thì phải biết giết người, tay phải nhuộm màu máu. Nhờ vào vụ việc này mà ai cũng sợ bà, vì thế nên bà ta từng bước tiến đến địa vị ngày hôm nay.
Hôm nay là đại thọ tuổi của bà, nhìn con cháu của mình tất cả đến mừng thọ như thế thì có lẽ là bà rất vui nhưng không hiểu nổi tại sao bà lại vương vấn một nỗi buồn khó có thể tả được.
Nghĩ đến sinh thần năm đó, tuy tiệc nhỏ nhưng tình nhiều.
Bà có các tỷ muội và bằng hữu, có hắn - Võ Tương Minh!
Vậy mà sau mấy mươi năm trôi qua, ngoảnh đi ngoảnh lại thì bọn họ không còn nữa. Chỉ còn lại một mình bà ngồi đây thơ thẩn, bên cạnh chỉ là những kẻ chỉ biết xua nịnh, ngày ngày phải sống trong sự cô đơn và cái lạnh lẽo.
.........
Yến tiệc tới đây cũng đã kết thúc, mọi người thay phiên nhau lên chúc mừng rồi lại tặng lễ vật. Đến khi tàn tiệc thì ai về nhà nấy.
Bà cũng phải quay về Thọ Khang Cung, thần sắc dần lộ ra vẻ mệt mỏi, lập tức hướng đến trường kỷ để nghỉ mệt, liếc mắt bảo mọi người ra ngoài hết.
Trên bàn của bà có một chiếc hộp nhỏ, bà mở ra rồi cười.
Bên trong đó là một cây sáo làm ngọc đã cũ, vật này dường như đã từng bị vỡ nên thân sáo còn được bọc lại bằng một lớp bạc, nhìn qua chắc là vật đã lâu năm.
Thật ra đây là cây sáo của Võ Tương Minh, phu quân của bà. Hắn đã đi lâu lắm rồi, thứ duy nhất hắn để lại cho bà chính là cây sáo này.
Mà cũng chính cây sáo này là vật định tình của bà và hắn.
Bà yêu hắn rất nhiều nhưng cũng từng hận hắn tận xương tủy chỉ vì vài lý do. Lúc người còn thì không thèm đếm xỉa tới, giờ đây sáo còn người mất thì lại hối tiếc.
Nghĩ lại thì đúng là ngốc, chuyện này nếu không do ả tiện nhân Bạch Liên Hoa thì có lẽ giờ đây bà sẽ không đau khổ như thế này, cũng do ả mà bà mới hiểu lầm hắn khiến cho âm dương cách biệt.
Dẹp đi những suy nghĩ này, bà đặt cây sáo lại vào hộp, nằm xuống trường kỷ, nắm chặt mắt lại, tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.
Kể từ ngày bà bước vào cửa hậu cung thì cả cuộc đời này của bà đã định sẵn là phải chôn thân ở nơi đây, nơi mà quanh năm bị bốn bức tường đỏ này bao quanh lấy như một nhà tù.
Nguyệt Hằng, An Ly, Nam Hải Nghi, Tô Mộc Lan, Ân Tịch, Lý Hoàng Hậu, Chung Quý Phi, Hà Đức Phi, Diêu Thục Phi, Ngô Hiền Phi, Phương Chỉ Lôi, Khương Lam Thuyền, Lan Châu, Bội Trân, Vương Thanh Huyền, Điền Ngọc, Bạch Liên Hoa...
Những nữ nhân này cũng giống như bà, đều là nữ tử trong hậu cung, đều phải đấu, đều cùng một số phận.
Kẻ thì đấu vì gia tộc, kẻ thì đấu vì tình yêu, kẻ thì đấu cho quyền lực, kẻ thì đấu để bảo vệ bản thân,...
Đấu đá như thế mà quên cả nhân tính của mình, người nào người nấy vì hai chữ quyền lợi mà tự biến thành một kẻ độc ác hơn cả cầm thú.
Đường vào cửa cung sâu tận biển.
Từ đó tường hồng đoạn trần gian.
Nhớ năm đó...