“Mời!” Nam Hải Nghi gót trà vào ly rồi đưa về phía Mộc Lan và Thiện Lâm.
Nam Hải Nghi mời cả Thiện Lâm và Mộc Lan đến Hợp Hoan điện, Mộc Lan cứ liên tục ngắm nghía, gương mặt đầy phấn khích:“ Thiện Lâm tỷ tỷ nhìn kìa! Nơi này đẹp quá! Khác xa so với Thái Cực Điện xa xôi kia!”
Thiện Lâm đẩy tay Mộc Lan, ra hiệu đừng nên làm ồn. Mộc Lan cùng hiểu ý của nàng, im lặng lại.
Nam Hải Nghi mỉm cười:“ không sao đâu, chúng ta là chỗ quen biết, cứ tự nhiên như ở nhà.”
Thiện Lâm hơi ngại ngùng:“ được Tiệp Dư tỷ tỷ mời đến đây, bọn muội có hơi...”
“Không sao, đừng khách sáo. “ Hải Nghi kiên quyết nói.
Thiện Lâm cũng gật đầu yên tâm. Lần đầu tiên được đến điện của các phi tần nên nàng hơi lo. Tuy vào cung chưa được bao lâu nhưng nàng cũng biết rõ nơi này đáng sợ như thế nào cơ mà! Đâu biết được Nam Tiệp Dư này có hại nàng hay không?
Linh Sang bưng một chiếc khay nhỏ đựng bánh rồi đặt xuống bàn, Thiện Lâm hơi nhướng mày. Nãy giờ mới để ý. Ngoài cung nữ Linh Sang này và cung nữ, thái giám khác ra thì nơi này chẳng còn cung nhân nào cả! Liền quay sang hỏi Hải Nghi.
Nam Hải Nghi chỉ bật cười rồi nhàn nhã trả lời:“ cung nhân ở đây đa phần đều bị ta lấy cớ đuổi đi hết rồi.”
Sau đó Nam Hải Nghi uống một ngụm trà, thanh thản nói tiếp:“ta vào cung với thân phận là người của Nam Tộc, mà Nam tộc lại đang bị triều đình đề phòng. Làm sao ta biết được là có kẻ gài người vào hãm hại hay không chứ?”
Thiện Lâm cũng “ừ” với nàng ta. Lời của nàng ta nói cũng có lý lẽ, ở trong hậu cung này mà không đề phòng cẩn thận thì sớm muộn gì cũng chết toi mạng.
------
Một ngày nữa là Tài Nữ Thái Cực Điện sẽ đến diện kiến hoàng hậu và các phi tần, Chung Quý Phi vì vậy mà sửa soạn vô cùng tất bật.
Nàng muốn mình là người lộng lẫy nhất hôm đó, thứ nhất là để chứng tỏ quyền lực, thứ hai là muốn áp chế Lý Hoàng Hậu.
Nàng ta cũng cho cả Diêu Thục Phi và Hà Đức Phi đến, cốt là để khoe khoang xem mình được Hoàng đế xem trọng tới mức nào.
Chung Quý Phi được cung nữ cài một chiếc mão to hình đóa hoa mẫu đơn ngũ sắc lên, mặc một bộ lễ phục màu tím, phần eo bó chặt lộ ra một đường cong gợi cảm. Nhìn nàng ta vô cùng uy nghiêm và quý phái.
Hà Đức Phi và Diêu Thục Phi ngồi trên chiếc trường kỷ dài ở bên ngoài, nhìn thấy Chung Quý Phi lộng lẫy như thế bước ra khiến họ phải chói mắt.
Nàng ta ngồi xuống giữa hai người họ rồi nói:“ Các muội đã chuẩn bị y phục của mình vào ngày các Tài nữ diện kiến chưa?”
Diêu Thục Phi e ngại mà gật đầu:“ rồi.”
Chung Quý Phi cười mỉm sau đó vuốt tóc của mình:“ bản cung nghĩ các muội nên chuẩn bị thật lộng lẫy. Là người ở trên mà ăn mặc đơn giản quá thì rất dễ bị chúng coi thường, phải không Hà Phi?”Xưa nay cách ăn nói của Chung Phi luôn theo kiểu nghĩa, bề ngoài là quan tâm chăm sóc nhưng hàm ý lại là trêu chọc nhạo báng, nàng ta nói thế là đang muốn đâm chọt Hà Đức Phi, là do bao lâu nay nàng ăn mặc hơi giản dị so với các phục của Đức Phi nên khó tránh bị khinh thường.
Hà Đức Phi dùng gương mặt điềm tĩnh, ôn hòa của mình ra để đáp lại lời nói móc của Chung Phi:“ tỷ tỷ chí phải, nhưng ngân khố trong cung không có nhiều, tất cả phi tần cũng phải nên vì hoàng thượng mà tiết kiệm nên muội mới ăn mặc như vậy, đúng là thất lễ trước mặt tỷ tỷ rồi.”
Hai mắt Chung Quý Phi hơi cong lên, nàng ta nói như vậy khác nào đang nói nàng tiêu xài hoang phí, tự đề cao bản thân là người biết tiết kiệm chứ? Xem ra miệng lưỡi của Hà Giai An này cũng càng lợi hại không kém!
Về việc Hà Tri Phủ tố giác Chung Thái Úy, quan hệ của Chung Phi và Hà Phi đã không tốt bây giờ càng không tốt hơn.
Diêu Thục Phi ngồi cạnh bọn họ đương nhiên cũng cảm thấy được khí lạnh ở nơi này, chỉ biết ngồi đó im lặng.
Chung Quý Phi cũng chẳng thèm trả lời lại Hà Đức Phi, bắt sang chuyện khác:“ phải rồi, Ngô Hiền Phi bây giờ bệnh tình thế nào rồi?”
Diêu Thục Phi nhìn Chung Phi rồi dùng ánh mắt ái ngại lắc đầu:“ vẫn bệnh nặng như cũ, không có gì thay đổi.”
Chung Quý Phi nói:“ bảo nàng ta rằng hôm sao dù giá nào thì nhất định phải phải đến!”
“Muội biết rồi!”
Chung quý phi giơ cánh tay áo lên, ngắm nhìn bộ y phục màu tím mà mình đang mặc:“ đây chính là gấm Thục. Do bệ hạ đích thân đem từ đất Thục về đây, mỗi ngày bệ hạ đem đến đây một bộ, nếu hai vị muội muội cảm thấy thiếu xiêm y mũ mão đẹp hoặc cảm thấy y phục của mình quá cũ kỹ thô kệch thì cứ việc nói với bản cung. Bản cung nhất định sẽ lựa bộ đẹp nhất cho các muội.”
Hà Đức Phi khẽ nói:“ đây là quà mà bệ hạ tặng cho tỷ, sao bọn muội có thể lấy được?”
Chung Quý Phi bật cười:“ đều là tỷ muội với nhau có gì phải ngại chứ? Hằng ngày bệ hạ tặng bản cung nhiều thứ như vậy. Mặc cũng không mặc hết, phải đem tặng bớt thôi.”
Diêu Thục Phi trầm trồ:“ tỷ tỷ quả nhiên hào phóng! Chúng muội tự thấy không bằng!”
Chung Quý Phi liền cười ngạo nghễ:“ bệ hạ thương yêu bản cung ai cũng biết! Chẳng qua là bản cung chỉ muốn chia sẻ với các muội thôi. Vả lại chúng ta đều là phi tần, bệ hạ đều coi trọng toàn bộ chúng ta, muội đừng nghĩ nhiều quá. Phải học theo Đức Phi, ngày ngày tụng kinh niệm phật, nếu bản cung mà là bệ hạ thì sẽ không đến làm gì. Mất công lại làm phiền.”
Đều coi trọng tất cả?
Hà Đức Phi chỉ thấy nực cười, nếu ai cũng được Võ Tương Minh xem trọng thì sẽ không có nhiều người vì thất sủng mà phải vào lãnh cung chờ chết, sẽ không có người phải chịu cảnh cực khổ, làm phi tần mà lại để nô tài ở dưới ức hiếp!Còn đối với nàng, bề ngoài thì coi trọng, đối tốt với nàng, nàng sinh ra hoàng tử, uy thế lớn mạnh. Nhưng bên trong lớp vỏ phong quang đó là một đám mây đen to lớn đang phủ lấy.
Hằng đêm nàng đều ngồi trước cửa cung chờ đợi hắn, nếu hắn coi trọng nàng thì hắn có hiểu được điều này không?
------
Trong khi Chung Quý Phi bận rộn tìm lễ phục thật đẹp thì Lý Hoàng Hậu lại nhàn rỗi vô sự.
Nàng ta vốn tính tình bọc trực nhưng cũng chả quan tâm đến Chung Phi, lễ phục hôm đó chỉ cần mặc một bộ màu đỏ như bình thường là được! Chỉ là gặp một đám tân phi, đâu phải gặp Hoàng đế nên đâu nhất thiết phải chỉnh trang thật đẹp?
Diêu Thục Phi vừa từ Càn Tường Cung của Chung Phi về thì liền chạy ngay đến Thượng Dương Cung của Hoàng Hậu.
Lý Hoàng Hậu hỏi:“ ngươi vừa từ Càn Tường Cung về, thấy cô ta có biểu hiện gì lạ không?”
Diêu Thục Phi cúi người:“ bẩm nương nương! Cô ta vẫn như bình thường, khoe khoang như thế, nếu ả có ý định bày trò thì thần thiếp sẽ nhận ra ngay, nhưng tính tình ả quá thẳng thắn trực tiếp, thần thiếp cũng không đoán được. “
Lý Hoàng Hậu nhíu mày:“ vậy ngươi cảm thấy sao?”
Diêu Thục Phi ôn tồn nói:“ thần thiếp nghĩ rằng nương nương cứ giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, tùy cơ mà ứng biến. Hôm đó cứ việc nghe theo sắp đặt của thần thiếp.”
Lý Hoàng Hậu hớp một ly rượu sau đó nằm chống tay trên trường kỷ:“ Thục Phi! Ngươi đi theo bản cung đã bao lâu rồi?”
“ năm!”
Lý Hoàng Hậu khẽ cười:“ phải,.ột năm này ngươi bày ra cho ta không biết bao nhiêu là mưu kế hại người chắc cũng hiểu quy tắc ở trong cung chứ?”
Diêu Thục Phi cúi đầu:“muội đương nhiên hiểu!”
“Vậy ngươi nghĩ tội thêu dệt chuyện thị phi, lừa dối Hoàng Hậu sẽ bị tội gì?”
Diêu Thục Phi hơi run rẩy:“nương nương... người nói vậy là sao?”
“NGƯƠI CÒN DÁM HỎI HỎI Ư?” Lý Hoàng Hậu đập bàn.” Vậy ngươi cho bản cung biết là kẻ nào bỏ rắn độc vào bộ Phượng y của bản cung rồi vu họa cho Chung Quý Phi?”
Diêu Thục Phi liền quỳ xuống:“nương nương...”
Lý Hoàng Hậu đứng dậy:“ nếu hôm đó bản cung mà không cảm thấy khúc mắc, đi điều tra rõ ràng thì có lẽ đã bị ngươi lừa gạt rồi! Ngươi đừng nghĩ mình là biểu muội của bệ hạ là có thể tác oai tác quái! Nói cho ngươi biết! Việc muốn giết chết ngươi đối với bản cung không phải chuyện khó đâu!”
“Thần thiếp làm như vậy là muốn tốt cho nương nương thôi!”
“Cái gì?” Lý Hoàng Hậu bật cười.” Được! Vậy ngươi nói thử xem!”
Diêu Thục Phi ngước lên nhìn thẳng vào mắt nàng ta:“ thần thiếp bỏ rắn độc vào trong bộ y phục đó rồi vu cho Chung Phi chẳng qua là muốn thức tỉnh người. Trong cung người cứ ôm mộng sẽ được bệ hạ yêu thương, ôm mộng sẽ được đặt độc sủng. Như vậy là người đang tự làm mờ mắt mình. Hậu Cung ba nghìn giai lệ, làm gì có ai thật sự độc sủng chứ? Đát Kỷ cũng vậy mà Dương Quý Phi cũng thế! Chẳng qua là họ còn trẻ trung xinh đẹp, nếu họ già xấu xí rồi thì người nghĩ Trụ Vương và Đường Huyền Tông sẽ còn sủng ái họ không?”
Diêu Thục Phi quả thật nói rất có lý. Hoàng Hậu dù có muốn cãi cũng cãi không được.
“Nếu thần thiếp không làm thế thì e rằng nương nương sẽ tiếp tục ôm mộng, sẽ không nhận ra đối thủ trực diện của mình là Chung Quý Phi.”
Lý Hoàng Hậu tuy giận nhưng cũng thấy xiêu lòng, ngồi xuống suy nghĩ rồi xua tay:“ngươi ra ngoài đi!”
Bước khỏi Thượng Dương Cung, Diêu Phi Diêu Anh Kiều thở dài, tâm trạng nàng vây giờ vô cùng sầu não!
Tuy nàng được ở phe Hoàng Hậu, trở thành người hùng, kẻ hiến mưu cho cô ta! Nhìn thì vẻ vang nhưng đâu ai biết được nàng chịu ủy khuất như thế nào chứ?
Là biểu muội của Hoàng Đế Võ Tương Minh, là con gái nuôi của Nghĩa Thân Vương. Nhưng nàng chẳng có tiếng nói nào trong hậu cung cả! Phải sống dựa dẫm vào Hoàng Hậu.
Bởi nàng sinh ra Điền Thanh công chúa nên mới có một chỗ đứng trong hậu cung, một phong hiệu trong tứ phi. Nếu không nàng chỉ là một ả phi tần thất thế mà thôi!
------
Ngày tháng , mùa thu đến, hoa lá trong cung đều rụng xuống báo hiệu mùa đông sắp đến.
Nếu nhìn lên chỉ thấy Tử Cấm Thành bị bao phủ bởi màu nâu của lá cây, cung nữ thái giám trong cung vì những chiếc lá này mà phải bận rộn hơn nhiều, vừa phải may quần áo đông, vừa phải chuẩn bị cho mùa xuân tới.
Trong khi đó, những phi tần trong cung thì tất bật bận rộn cho việc sắm sửa y phục.
Chẳng hạn như bây giờ, là ngày phải đi thỉnh an Hoàng Hậu và các phi tần, các Tài nữ ở Thái Cực Điện chuẩn bị rất nhiều.
Cung y thì Hà Đức Phi đã đưa đến, bây giờ thứ duy nhất đáng lo là lễ nghi, Lý Hoàng Hậu hung dữ như thế. Ai mà dám thất lễ trước mặt nàng ta chứ?
Anh Thiện Lâm được An Ly chải lại đầu tóc chỉnh chu, sau đó nàng nàng bước đến tủ lấy cung phục của mình ra.
Vừa mở ra đã thấy một bộ y phục màu đỏ thẳm, liền hỏi:“ sao lạ vậy? Ta nhớ là bộ lễ phục mà Đức Phi nương nương mang tới là màu xanh cơ mà? Sao bây giờ lại là màu đỏ?”
An Ly lấy ra xem thử, nhìn một hồi rồi ngẩn ra:“ hình như kiểu dáng này nô tỳ đã từng thấy ở đâu rồi thì phải?”
Thiện Lâm hơi chần chừ, cuối cùng cầm lấy, nói:“ mặc kệ! Lấy mặc tạm vậy!”
------
Hết chương .
//