Vài ngày nữa là phải đi diện kiến Lý Hoàng Hậu và các phi tần khác. Tuy đã hiểu được toàn bộ các lễ nghi ở trong cung nhưng Anh Thiện Lâm vẫn phải tập lại cách đi đứng.
Nghe nói Hoàng Hậu rất hung dữ, lại là con gái danh gia vọng tộc, hoàng đế cũng phải coi trọng. Tốt nhất là nên thủ đúng lễ, không nên động vào!
Nàng liền cùng Tô Mộc Lan đi đến Hoa Viên.
Cả hai người cứ tập đi tập lại như thế, bỗng một giọng nói đầy kiêu ngạo cất lên:“ đi đứng thì cứ như con vịt đẹt mà cứ thích tập với tành.”
Lời nói chua ngoa đầy ý mỉa mai này thì ngoài kẻ thù không đội trời chung hiện tại của nàng là Phương Chỉ Lôi ra thì còn là ai chứ?
“Thì ra là cô à?” Anh Thiện Lâm nhăn mặt nhìn nàng ta.
Phương Chỉ Lôi ngáp dài rồi nói:“sao lại không phải là ta?”
Anh Thiện Lâm ngẩng cao đầu, nói lớn:“ chúng tôi ở đây để tập lại những lễ nghi trong cung, cớ gì cô lại ở đây gây chuyện?”
Phương Chỉ Lôi tỏ vẻ đầy khinh bỉ nhìn Thiện Lâm:“ bây giờ ta ghét ngươi nên cố tình đến đây gây chuyện đấy. Làm gì ta nào?” Sau đó nàng ta đẩy mạnh vai của Thiện Lâm:“không được à? Vả lại ta thấy tướng đi của cô cũng giống con vịt lắm cơ mà?”
“Cô!” Tô Mộc Lan liền nổi giận.
Anh Thiện Lâm ngăn cơn giận của Mộc Lan lại rồi điềm tịnh đáp:“ phải! Chúng tôi đi rất giống vịt, làm sao bằng được đương kim tiểu thư của Phương gia? Là con nhà tướng nên lúc nào cũng hiên ngang hùng dũng!”
“CÔ DÁM NÓI VỚI TÔI NHƯ THẾ SAO?” Phương Chỉ Lôi hét lớn.
Anh Thiện Lâm trả lời:“ cô là gì mà ta không dám?”
Loại người ỷ mạnh hiếp yếu như Phương Chỉ Lôi này quả thật Thiện Lâm không thể chịu được. Nàng thì lại ghét nhất là những kẻ như thế!
Lúc này khi Võ Tương Minh cùng Chung Phi, Hà Phi đều tiến đến gần quan sát thì đã thấy họ cãi nhau.
“... Cô đừng cho rằng có Quý Phi chống lưng thì sẽ có thể làm mưa làm gió ở Thái Cực Điện này!” Anh Thiện Lâm nói tiếp.
Chung Quý Phi nghe có kẻ nhắc tới mình liên nổi giận, quát lớn:“ hỗn láo!”
Cả ba người Thiện Lâm, Chỉ Lôi và Mộc Lan quay lại thì thấy một nam nhân trẻ tuổi đi cùng Quý Phi và Đức Phi. Nhìn hắn mặc long bào thì có lẽ cũng đã biết ngay hắn là Đương Kim Hoàng Đế!
“Bệ hạ thánh an, Quý Phi nương nương, Đức Phi nương nương kim an!”
Võ Tương Minh từ từ chậm rãi bước quanh, dùng ánh mắt sắc nhọn như diều hâu của mình quét nhìn dò xét một lúc rồi nói:
“Nhìn phục sắc của các ngươi thì chắc chỉ là Tài Nữ mới tiến cung, sao lại ở đây cãi vả?”
Hà Đức Phi quan sát cả ba người họ rồi cất tiếng:“ hình như người kia chính là biểu muội của Quý Phi, là Phương Chỉ Lôi.”Võ Tương Minh “ồ” nhẹ rồi cười bảo:“ thì ra là họ hàng của ái phi, nếu như thế thì là người nhà. Thôi được rồi, có chuyện gì thì mau nói đi!”
Nghe hắn nói như thế làm cho Thiện Lâm cảm thấy bất an mà muốn đổ mồ hôi hột. Là người nhà? Nói như thế ý là sẽ hậu đãi cô ta ư?
Phương Chỉ Lôi biết được mình đang được thế, bèn bật dậy, rành mạch nói:“ bẩm bệ hạ, Tiểu nữ đang tập lễ nghi thì cô ta từ đâu bước vào nói tiểu nữ đi như con vịt, ỷ mình là nhà quyền thế kiêu căng này nọ. Vì tức giận nên mới quát lên như thế! Xin bệ hạ giáng tội.”
Thiện Lâm nhìn nghe nàng ta nói mà ngẩn ra, gì cơ chứ? Là nàng ta sinh chuyện trước cơ mà? Sao lại có thể đổi trắng thay đen như thế?
“Bệ hạ! Phương Tài Nữ nói sai sự thật! Rõ ràng là...”
“Ngươi còn dám cãi?” Chung Phi chặn miệng Thiện Lâm lại rồi bẩm:“ bệ hạ! Lúc nãy khi vừa đến gần là đã nghe cô ta nhắc đến thần thiếp, điều này chứng tỏ lời của muội ấy nói không sai?”
Quả nhiên là Chung Quý Phi sẽ bênh vực cho biểu muội Phương Chỉ Lôi của mình. Tuy nàng ta cũng thừa biết với tính khí của Phương Chỉ Lôi thì làm gì có ai dám gây chuyện nhưng vì bảo vệ địa vị nên đành làm vậy.
Hà Đức Phi cảm thấy bất mãn, liền nói:“ Chẳng phải ở đây cũng còn người thứ ba là Tài Nữ ở phía bên kia sao?”
Tô Mộc Lan nghe nhắc đến mình liền giật bắn người, ngước mắt lên, ấp úng:“ Tiểu... tiểu nữ...”
Chung Quý Phi bước đến gần Tô Mộc Lan, nói:“ ngươi ở đây có lẽ là cũng quan sát hết mọi chuyện, bây giờ ngươi nói cho bản cung biết, là ai gây chuyện trước?”
Giọng nói đanh thép của Chung Quý Phi khiến Tô Mộc Lan giật bắn người, chỉ biết run rẩy, ngập ngừng:“ tiểu nữ... tiểu nữ chỉ đi ngang qua đây! Tiểu nữ không biết gì cả!”
“Mộc Lan!” Thiện Lâm trừng mắt.
Chung Quý Phi hất nhẹ hai tay áo, đắc ý nói:“ bệ hạ, mọi chuyện rõ ràng rồi đấy!”
Võ Tương Minh lại nhìn Thiện Lâm bằng con mắt dò xét như ban nãy, cuối cùng bảo:“ chuyện này nàng tự giải quyết, trẫm mệt rồi, chuyện đi dạo hãy dời lại chiều nay.”
Khỏi phải nói hắn cũng biết sự tình ở đây thế nào, chẳng qua là Chung Phi đang ở đây, hắn đành nể mặt nàng ta mà bênh vực cho Phương Chỉ Lôi. Nhìn Thiện Lâm bằng ánh mắt lưu luyến rồi bước đi.
“Cung tiễn hoàng thượng!”
Mắt phượng đầy kiêu ngạo của Chung Phi hướng về phía Thiện Lâm, Phương Chỉ Lôi cũng tiến đến nắm tay Chung Phi:“ tỷ tỷ! Tỷ phải đòi lại công bằng cho Chỉ Lôi!”
Thiện Lâm lúc này chỉ biết im lặng mà chịu tội. Bởi nàng biết cho dù có phản ứng lại thì cũng chưa chắc gì nàng ta sẽ tha.
Hà Đức Phi thấy tình cảnh của người này thật đáng thương, bèn lên tiếng:
“Tỷ tỷ.”
Chung Quý Phi quay sang nhìn nàng ta:“ sao vậy? Muội muội có cao kiến gì à?”
Hà Đức Phi cười nhẹ:“ muội làm gì có cao kiến gì chứ? Chỉ là muội cảm thấy Tài Nữ này chỉ mới vào cung, không hiểu chuyện. Mong tỷ tỷ rộng lòng bỏ qua.”
Chung Quý Phi nghe xong liền bật cười:“ ha! Quả nhiên Đức Phi nương nương của chúng ta sẽ lên tiếng có tấm lòng bồ tát, dù là một Tài Nữ mới nhập cung cũng cảm thấy sót thương. Bản cung tự cảm thấy không có tấm lòng bao dung như muội muội. Nhưng Bệ hạ trao quyền quản lý hậu cung, mọi chuyện phải thật quyết đoán. Nếu cái gì cũng tha thứ như vậy thì phép tắc để đó làm gì chứ? Sao này phải quản đám người bên dưới như thế nào đây?”
Hà Đức Phi đáp:“ muội biết chứ! Chẳng qua là nàng ta tuổi còn trẻ khó tránh hiếu thắng, không chừng lễ nghi còn chưa học hết. Sao tỷ lại chấp chứ? Chỉ mong là tỷ giơ cao đánh khẽ.”
Sau đó Hà Đức Phi tiến đến gần bên tai Chung Quý Phi, thầm giọng:“ tỷ cảm thấy sao khi bệ hạ biết được có phi tần dám cấu kết với tham ô quan lại ngoài triều? Không biết vị phi tử này sẽ bị bệ hạ xử phạt sao đây?”
Hai mắt Chung Quý Phi hơi giật một chút, mày liễu cũng cong lên. Dám uy hiếp nàng ư? Từ xưa tới nay trong hậu cung này nàng chưa sợ bất kỳ ai, kể cả Lý Hoàng Hậu! Vậy mà bây giờ Hà Phi này lại dám...
“Tiện nhân! Ngươi hâm dọa ta?” Chung Phi mắng lại. Tuy nhiên thanh âm lại rất nhỏ, ngoài Đức Phi đang đứng bên cạnh ra thì những người còn lại đều không biết họ nói gì.
Một lát sau vẻ mặt của Chung Phi mới điềm tĩnh trở lại, nàng ta nhìn Anh Thiện Lâm, cất giọng:“Tài nữ kia! Ngươi thất thố trong cung, nói xấu người khác, không biết lễ tiết, tội không thể tha...”Bỗng nàng ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:“... nhưng bản cung hôm nay nể mặt Hà Đức Phi mà tha cho ngươi lần này, chỉ phạt ngươi phải làm lao dịch ngày!”
Nói xong, mắt phượng của nàng đảo quanh cuối cùng liếc sang Đức Phi, làm vẻ căm hờn sau đó bỏ đi. Phương Chỉ Lôi cũng chạy theo sau nàng ta.
Anh Thiện Lâm đứng dậy, sau đó bước đến gần Hà Đức Phi, nhún gối:“ Tiểu nữ tạ ơn Đức Phi nương nương giúp đỡ, sau này nhất định sẽ báo đáp.”
Hà Đức Phi khẽ cười:“ ơn nghĩa thì cứ giữ đó! Sau này ngươi nhất định phải ghi nhớ ơn này của bản cung đó. Vả lại ta biết ngươi vô tội.”
Đức Phi cũng hồi cung, Thiện Lâm quay lại nói với Tô Mộc Lan:“lúc nãy tại sao muội lại giúp cô ta chứ?”
Tô Mộc Lan run run, òa khóc:“ tỷ tỷ! Xin tỷ hãy tha lỗi cho muội! Tô gia của muội trong triều không có chỗ đứng, nếu bây giờ muội giúp tỷ thì đồng nghĩa với việc chống lại với Chung Quý Phi. Cha của Chung thị là tướng lớn, là công thần lập quốc, cha của muội nhất định sẽ bị ông ta bức chết.”
Nhìn Tô Mộc Lan như thế khiến Thiện Lâm phải xuôi lòng. Cũng không trách được muội ấy.
Có trách thì phải trách những kẻ ngồi trên cao kia! Ỷ thế hiếp người, đến cuối cùng những người thấp kém lại phải chịu cảnh bất công.
Ngay cả đương kim hoàng đế kia cũng thế! Cũng chỉ biết đứng về phía cái xấu mà không chịu suy xét kỹ lưỡng.
Thế gian này thật bất công!
Nhìn vị Hà Đức Phi kia thì nàng lại ao ước trên đời ai cũng như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn.
------
Hết chương .
//