Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Lời này vừa ra, bốn phía yên tĩnh, không có người nào trả lời lại hắn.
Vân Phất Y cau mày, nhớ đến vị chủ trì ngôi chùa cùng với hai tiểu hòa thượng kia, cũng không biết bọn họ đã bị dọa hôn mê hay là gặp phải chuyện gì khác rồi.
Ngược lại, Thác Bạt Lương Triết được Mộ Dung Tấn phái đi tra xét, túm lấy Thẩm Kiều và Trần Cung, cùng với hai vị đường chủ của Lục Hợp bang đã trở lại.
“Gia chủ, trong rương toàn mấy thứ linh tinh, không có thứ chúng ta muốn!” Thác Bạt Lương Triết nói, tiện thể ném bộp Trần Cung xuống dưới đất.
Trên đường tới Trần Cung vẫn luôn kêu gào ầm ĩ, đối phương chê hắn ồn ào, liền điểm á huyệt của hắn lại, lúc này Trần Cung hay cả kêu cũng kêu không được, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo.
Thẩm Kiều có được đãi ngộ tốt hơn một chút, có lẽ là một chiêu lúc trước hắn bộc lộ kia đã khiến Mộ Dung Tấn có chút kiêng kỵ, đối phương chỉ áp chế bờ vai hắn.
Lưu Thanh Nhai và Thượng Quan Tinh Thần, hai người này là đường chủ của Lục Hợp bang, thường ngày cũng coi như là oai phong lẫm liệt, giờ khắc này trực tiếp bị điểm đại huyệt toàn thân, dáng vẻ chật vật, vẻ mặt suy sụp, nhưng vẫn cố cắn răng không chịu mở miệng.
Mộ Dung Thấm liếc nhìn bọn họ: “Vân phó bang chủ nếu như còn muốn giữ lại mạng cho mấy tên thủ hạ này thì giao đồ vật ra đây.”
Vân Phất Y thở dài: “Mộ Dung gia chủ nếu đã muốn lấy đồ vật lần này chúng ta vận chuyển, vậy thì hai cái rương kia vẫn còn ở trong sương phòng mà đám người Lưu đường chủ ngủ lại, ngươi cứ dẫn người tới lấy đi. Tài nghệ không bằng người, ta tất nhiên không còn gì để nói.”
Mộ Dung Thấm cười lạnh: “Hai cái rương kia của ngươi chỉ là để che mắt kẻ khác mà thôi, còn tưởng ai cũng ngu như vậy sao. Vật phẩm chân chính chỉ sợ là ở ngay trên người ngươi, không rời không bỏ thôi?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả đám người Lục Hợp bang cũng đều phải kinh ngạc nhìn về phía Vân Phất Y.
Vân Phất Y trầm mặc xuống: “Mộ Dung gia chủ từ đâu nghe được chút tin tức thất thiệt đấy rồi lại cho là thật? Hai cái rương này chính là được người khác giao phó, thuê chúng ta chuyển về Nam Trần, người chủ của nó cũng có thân phận rõ ràng, chính là đồng liêu của Mộ Dung gia chủ ngươi, thiếu sư của thái tử, Tiết Dung. Sau khi hắn ốm chết, gia quyến Tiết gia ủy thác cho Lục Hợp bang mang di vật về quê nhà Tiết thiếu sư. Bang chủ của chúng ta và Tiết thiếu sư năm xưa cũng có chút quen biết, cho nên ra lệnh cho ta tự mình hộ tống, chỉ thế mà thôi!”
Thiếu sư: Thầy giáo, sư phụ dạy học.
Mộ Dung Thấm: “Trong hai cái rương kia, cứ cho là di vật của Tiết Dung đi, trong đó đa số là thư tịch, hai hòm thư tịch, xử lý ngay tại chỗ là được, tại sao lại còn muốn ngàn dặm xa xôi vận chuyển từ Tề quốc về nam?”
Vân Phất Y: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Mộ Dung Thấm: “Từ khi các ngươi bắt đầu chuyến áp tiêu tới nay, nhiều lần gặp phải ám hại hoặc cướp bóc, chẳng lẽ những người này cũng đều là vì thèm muốn hai cái hòm sách cũ của Tiết Dung?”
Vân Phất Y: “Có thể có người cho là Tiết thiếu sư khi còn sống vơ vét vô số của cải, cũng cho là trong hai cái rương kia đều là kim ngân tài bảo mà thôi, không biết Tiết thiếu sư thanh liêm, ngay cả tiền tài cũng chẳng có bao nhiêu.”
Mộ Dung Thấm lạnh lùng nói: “Trong đám di vật của Tiết Dung, có một cuốn sách tên ‘Thương Hải Thập Di’, kính xin Vân phó bang chủ giao ra đây.”
Vân Phất Y: “Sách đều ở trong hai cái rương kia, bên trong có thì có, không có thì không có, rương cũng mặc cho ngươi xử lý rồi, ngươi còn muốn ta giao ra cái gì?”
Mộ Dung Thấm nhìn về phía hai người Mộ Dung Tấn, Mộ Dung Tấn nói: “Chất nhi đều đã tìm kỹ, không thấy quyển nào là ‘Thương Hải Thập Di’ cả.”
Từ giữa không trung truyền đến tiếng cười khúc khích: “Mộ Dung gia chủ thực sự là người nhẫn nại đó, cứ vòng vo mãi như vậy, chỉ sợ Vân phó bang chủ nhất định sẽ giả ngu đến cùng, chẳng bằng ngươi nói thẳng ra, cuốn ‘Thương Hải Thập Di’ kia chỉ là vỏ bọc, giấu trong đó chúng là Vọng Ý quyển ‘Chu Dương sách”, bảo nàng trực tiếp giao ‘Chu Dương sách’ ra nhanh thôi!”
Lẽ nào bốn phía đều có người ẩn nấp?!
Hai huynh đệ Hồ Ngôn Hồ Ngữ lộ vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, nhanh chóng quay đầu nhìn quanh, lại chỉ có thể thấy mấy chạc cây um tùm, ngôi chùa im ắng, đâu thấy bóng người nào?
Nhưng mà chỉ ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy trên hành lang phía sau có thêm một thân ảnh.
Cuộc nói chuyện của những người này, vừa rồi Trần Cung vẫn nhịn đâu nghe lỏm nửa ngày, phát hiện mình chẳng hiểu được cái gì cả. Hùng tâm tráng chí gia nhập Lục Hợp bang từ lâu đã tan biến không còn sót lại chút gì. Hắn bị đánh vài cú, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh. Lúc này đau đớn giảm bớt, mới có thể dư sức ngẩng đầu lên nhìn bóng người kia, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền sợ hết hồn.
Dưới ánh trăng, mái đầu không tóc, thân mang áo sư, rõ ràng chính là một tiểu hòa thượng trong chùa Xuất Vân này.”
Bời vì trong chùa có nữ khách nên hai tiểu hòa thượng này nhường phòng nhỏ lại cho Vân Phất Y ở, bọn họ thì đến phòng bọn Trần Cung ngủ cùng. Mới vừa rồi lúc Trần Cung muốn xem náo nhiệt, xung quanh là cảnh tắt lửa tối đèn, hắn chỉ biết mấy người Lục Hợp bang đã đi ra ngoài, nhưng lại không để ý đến hai tiểu hòa thượng có còn ở đó hay không.
Nhưng bây giờ nghe được, thanh âm của tiểu hòa thượng kia so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, giống như giọng của một nữ tử yểu điệu!
Trần Cung chỉ cảm thấy đầu như to gấp đôi, một mảnh hỗn loạn, không hiểu rốt cục chuyện này là như thế nào.
Mà điểm những người còn lại để ý, lại không phải ở chỗ tiểu hòa thượng kia bị người ta thay xà đổi cột, mà là tiểu hòa thượng kia ngay từ đầu đã không phải là thật.
Sắc mặt mọi người, đều tại lúc mà nàng nói ra ba chữ “Chu Dương sách” này mà hoàn toàn thay đổi!
Vân Phất Y: “Các hạ là người phương nào, trốn trốn tránh tránh, sao giờ mới hiện thân?”
‘Tiểu hòa thượng’ nũng nịu nói: “Nhân gia vốn định lén lút trà trộn vào, sau đó lén lút lấy đồ vậy mang đi, không biết làm sao Vân phó bang chủ lại không cho ta cơ hội này. Giờ Mộ Dung gia chủ lại nhúng tay vào, làm hại ra không thể không hiện thân.”
Vân Phất Y không rõ lai lịch đối phương, nhíu mày đánh giá, đối phương lại cười nói: “Vân phó bang chủ tự cho là mình đã lặng lẽ cẩn trọng, yên lặng không một tiếng động, lại không biết từ khi các ngươi mang đồ rời khỏi kinh thành, đã bị vô số người nhìn chằm chằm. Hai nhóm người lúc trước bất quá chỉ là đám tôm tép, không đề cập tới cũng được, tối nay mới đúng là quần anh hội tụ, chỉ sợ ngoại trừ Hợp Hoan tông chúng ta và Mộ Dung gia chủ, còn có cao nhân khác chưa lộ mặt nhỉ? Thời điểm vừa hợp, hiếm khi tụ hội được như thế này, sao không gọi hết ra, mọi người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, cũng tìm ra cách giải quyết cho vấn đề tàn quyền ‘Chu Dương sách’ này, rốt cục là phân phối như thế nào, là kẻ mạnh thì được, hay là xé thành từng mảnh nhỏ, mỗi người cầm một chút đây?”
Giọng điệu nàng mang theo trêu chọc, thật sự rất khôi hài, nhưng ở đây lại không có ai nở nụ cười.
Tâm trạng Vân Phất Y chìm xuống.
Một tên Mộ Dung Thấm, nàng miễn cưỡng có thể ứng phó được, lại thêm một Hợp Hoan tông làm việc quỷ quyệt, cục diện liền trở nên vô cùng khó giải quyết. Huống hồ nghe ý tứ đối phương, giống như vẫn còn kẻ ẩn náu trong bóng tối chưa hiện thân.”
Mộ Dung Thấm trầm giọng nói: “Vân phó bang chủ, tự ngươi cũng thấy rồi, tối nay trong Xuất Vân tự này cường giả như mây, chỉ bằng mình ngươi, không thể đối phó được. Nếu ngươi chịu giao ‘Chu Dương sách’ ra đây, ta tự nhiên sẽ dùng danh nghĩa triều đình tha cho ngươi một mạng, cũng bảo đảm các ngươi có thể an toàn rời đi.”
“Mộ Dung gia chủ mặc dù là người của triều định, nhưng với thế lực của Hợp Hoan tông ta tại Tề quốc này, chỉ sợ ta mới là người có tư cách nói lời này hơn.” Tiểu hòa thượng diện mạo hàm hậu từ sau hành lang đi tới,vừa cười dài vừa nói.
Không thấy nàng có động tác gì, nhưng Mộ Dung Tấn lại a lên một tiếng, vội vàng buông Thẩm Kiều ra, lui về sau một bước.
Mộ Dung Thấm thân hình khẽ nhích, trong nháy mắt liền che ở trước người Mộ Dung Tấn, trong ống tay áo bay ra hai vệt ánh sáng nhạt, đâm về phía tiểu hòa thượng.
Dưới ánh trăng, Trần Cung ngơ ngác nhìn hai người kia tay áo tung bay, quanh ảnh trùng điệp, đem giao tranh sinh tử diễn thành hoa đào rực nở, bỗng nhiên ý thức được lúc trước mình vì chuyện Lục Hợp bang không chịu thu nhận mà câm giận bất bình là hoang đường, buồn cười tới cỡ nào, mà lý giải chính mình đối với cái gọi là giang hồ vô tri ấu trĩ đến nhường nào.
Hắn không nhịn được nhìn sang Thẩm Kiều.
Người kia vẫn như trước tay nắm gậy trúc, yên tĩnh đứng nơi đó, nửa người như hòa vào bóng tối, gần như khiến người ta không hề chú ý tới.
Thẩm Kiều người này, dường như rất đơn giản, nhưng dường như lại giống như cất giấu tầng tầng bí ẩn, làm người khác nhìn không thấu, cũng không thể nào đoán biết.
Phía kia là Mộ Dung Thấm cùng tiểu hòa thượng đang giao tranh, Vân Phất Y liếc nhìn mọi người, tâm niệm khẽ nhích, bước chân cũng động.
Bộ pháp của nàng không thể nói là không nhanh, một bước như người ta đi mười bước, bộ bộ sinh hoa, phất y vô dấu.
Bộ bộ sinh hoa, phất y vô dấu: Từng bước nở hoa, rũ áo không dấu vết. ta thích để thế kia cho nó hay. =.=
Nhưng mà nàng chỉ mới bước được một bước này, phía sau đã có áp lực tựa thái sơn đuổi tới, đè nặng xuống đầu.
Mộ Dung Thấm và tiểu hòa thượng đang chuyên tâm giao thủ không hẹn mà gặp cùng ra tay với Vân Phất Y!
Tiểu hòa thượng cười duyên một tiếng, không quên xem thường: “Vân phó bang chủ cũng thật quá xấu tính đấy. Thuộc hạ của ngươi vẫn còn đang ở đây, ngươi lại định bỏ đi một mình, đây là phong thái mà người đứng đầu một bang nên có sao, truyền ra ngoài thì sau này còn ai dám đi theo ngươi nữa?”
Vân Phất Y biết đồ vật còn đang trên người mình, đám người Lưu Thanh Nhai sẽ không quá quan trọng, bọn Mộ Dung Thấm căn bản không thèm quan tâm, trong thời gian ngắn cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, lúc này mới hạ quyết định bỏ đi trước. Khi tiểu hòa thượng có ý định gây xích mích, nàng cũng không nói một lời, một Mộ Dung Thấm nàng đã khó mà kham nổi, lại thêm một yêu nữ Hợp Hoan tông nữa, quả thực là áp lực gấp đôi.
Dùng ba người này làm tâm điểm, ba cỗ chân khí hỗn tạp va chạm lẫn nhau, người ngoài e sợ bị vạ lây, không thể không nhượng bộ lui binh. Lưu Thanh Nhai và Thượng Quan Tinh Thần cũng không may mắn được như vậy, hai người này không nhúc nhích được, cũng không biết bị cỗ chân khí nào xui xẻo đánh vào, lúc này liền phun ra một ngụm máu lớn. Hồ Ngôn Hồ Ngữ kinh hãi đến biến sắc, tiến lên muốn kéo người ra ngoài, lại phát hiện mình không cách nào tới gần vòng chiến của ba người kia được.
Tiểu hòa thượng và Mộ Dung Thấm nhìn thì như liên thủ, nhưng thật ra hai bên đều đang kiêng kỵ lẫn nhau, đề phòng đối phương ra tay ám hại, cho nên dù ra tay vẫn giữ lại chút phòng vệ. Vân Phất Y vốn là lấy một địch hai đã gần như thua cuộc, mà hai người đối phương người nào cũng mang ý xấu riêng, nàng từ đó tìm ra được một chút cân bằng vi diệu, khổ sở chống đỡ.
Mà loại cục diện cân bằng nguy hiểm này rất nhanh liền bị phá vỡ. Mộ Dung Thấm không biết vì sao bỗng nhiên thay đổi chủ ý, lưỡi đao cánh ve xẹt qua Vân Phất Y, thay đổi hướng vọt tới tiểu hòa thượng, lệ lệ hàn phong, ngưng băng kết sương. Tiểu hòa thượng đang ngăn đường đi của Vân Phất Y, thấy thế không thể không lắc mình né tránh, lưỡi đao lại như hình với bóng, không chết không thôi.
Bàn về thực lực, Mộ Dung Thấm so với “Tiểu hòa thượng” còn cao hơn một bậc, chỉ có điều ban nãy song phương đều có chung mục tiêu, cho nên loại chênh lệch này không biểu lộ hết ra. Lúc này tình hình thay đổi, người khổ sở chống đỡ liền biến thành tiểu hòa thượng, phía sau chính là cột trụ hành lang, trên đầu là mái hiên, nàng không thể tiếp tục lui nữa, dư quang nơi khóe mắt nhìn tới Trần Cung đang nằm bẹp trên đất, không chút do dự liền chuyển hướng chộp tới, định dùng làm bia đỡ đạn.
Khung cảnh chiến đấu này bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt, dưới con mắt của những người võ công thấp kém hay không rành võ công, động tác của những người này tựa như quang hoa lưu chuyển, căn bản không nhìn thấy rõ ràng chi tiết được.
Trần Cung thậm chí còn không phát hiện tiểu hòa thượng có ý định với mình, vẫn còn quay đầu nhìn Vân Phất Y và Mộ Dung Thấm bên kia.
Thẩm Kiều phát hiện.
Hiện tại, hắn không còn nửa phần nội lực trong thân, cái gọi là võ công cũng chỉ nhớ rõ một vài điểm nhỏ, thường xuyên quên cái này cái kia, thân thể không tốt, thỉnh thoảng ho ra máu, còn là một người mù, nhưng hắn không thể nào thuyết phục được mình có thể khoanh tay đứng nhìn.
Cho nên hắn lựa chọn ra tay cứu giúp.
Lúc Trần Cung bị đẩy bật ra vẫn còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu hòa thượng thấy người mình muốn bắt đột nhiên biến thành một cây gậy trúc, không khỏi a một tiếng.
Biến chuyển trong nháy mắt, ánh đao đã tới, tiểu hòa thượng chỉ có thể buông gậy trúc ra, bàn tay trắng mịn kết thành hình hoa, cứng rắn chống đỡ lưỡi đao mỏng này.
Lưỡi đao xuyên thấu chân khí phá tường mà vào, cắm thẳng vào bàn tay nhỏ nhắn của tiểu hòa thượng. Nếu không phải là nàng dùng toàn lực gắt gao nắm chặt lại, thế đi của lưỡi đao nhất định không chỉ dừng lại ở đó.
Bàn tay tiểu hòa thượng nhất thời máu me be bét.
Nếu như không có cái gậy trúc kia nửa đường phá hỏng chuyện tốt, hiện tại nàng đã sớm bắt được kẻ chết thay, làm gì đến lượt mình bị thương. Trên mặt nàng hiện lên sát ý tàn nhẫn, cũng không thèm đoái hoài gì đến Vân Phất Y và Mộ Dung Thấm bên kia, lúc nào tay co lại thành trảo, chộp tới đầu Thẩm Kiều!
Mộ Dung Thấm sở dĩ buông tha cho Vân Phất Y mà đi tính kế tiểu hòa thượng, là vì hắn biết đêm nay Vân Phất Y căn bản khó có thể thoát thân, cho dù ai là người giữ được nàng ta lại cũng không quan trọng.
Đúng như dự đoán, từ trong bóng tối một tiếng ngọc khánh vang lên, xa xăm trong trẻo, người ngoài nghe thấy chỉ cảm thấy trong lành, nhưng rơi vào tai Vân Phất Y, lại như ngàn châm cứa thịt, vạn kiếm xuyên tâm, cả người khó chịu dị thường, chân khí nội lực cũng không thể vận chuyển được.
Lại là ai nữa?!
Vân Phất Y kinh hãi trong lòng, cũng không còn nghĩ ngợi gì thêm nữa, dùng toàn lực bỏ chạy, lại phát hiện mình giống như bị một tấm lưới vô hình ngăn trở, nửa bước cũng không thể đi.
Nàng tự nhận thấy công lực mình dù không lọt vào thập đại cao thủ thiên hạ, tuy nhiên cũng không đến nỗi không làm gì được, nhưng vào giờ phút này mới biết nghĩ vậy là vô cùng sai, người này thậm chí còn chưa lộ mặt, đã áp chế nàng một cách gắt gao.
Lẽ nào tối nay đồ vật trên người mình nhất định không giữ được? Nghĩ đến đây, Vân Phất Y không khỏi cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Một phía khác, tiểu hòa thượng vươn tay chộp tới Thẩm Kiều, năm ngón tay tấn công như chớp, không có nửa phần chần chờ.
Nếu đơn đả độc đấu, e rằng nàng không đánh lại Vân Phất Y hoặc Mộ Dung Thấm, nhưng để đối phó với một Thẩm Kiều, tất nhiên thừa sức nắm được trong tay.
Thẩm Kiều vừa rồi có thể ngăn được tiểu hòa thượng tóm lấy Trần Cung, một chiêu ý tất nhiên cũng rất tinh diệu, nhưng cũng chỉ là mượn thời cơ đánh bất ngờ.
Lúc tiểu hòa thượng ra tay với chính mình, hắn căn bản không có sức lực để chống đỡ lại.
Kình khí như huyền giang đảo hải, kèm với sát khí ngập trời phủ tới, giữa hai người còn cách năm, sáu bước, Thẩm Kiều đã cảm thấy ngực không thở nổi, xương sườn đau nhức từng trận, trức mắt hoàn toàn tăm tối, ngay cả mặt đất cũng không cảm giác được, toàn thân như nhũn ra, chỉ có ngực là như bị lửa thiêu, ngộp đến mức muốn phun một ngụm máu lớn ra mới được.
Tiểu hòa thượng căn bản không để Thẩm Kiều vào trong mắt, đối với nàng mà nói, người này quản việc không đâu, cũng không xem mình có khả năng gì, thật sự đáng chết.
Một người như vậy dù lớn lên có đẹp hơn nữa cũng vô dụng.
Thẩm Kiều ở trong mắt nàng đã là vật chết.
Tuy nhiên khi đầu ngón tay cua nàng vừa hơi chạm vào cổ đối phương, lại nảy sinh biến cố.
Biến cố này không phải tới từ Thẩm Kiều.
Bỗng nhiên có một bàn tay, từ trong bóng tối vươn ra, nắm lấy cổ tay tiểu hòa thượng.
Tốc độ không nhanh, cũng không đặc sắc, không có bất kỳ gian trá nào.
Cái tay này thon dài trắng trẻo, bóng loáng không tì vết, là tay của một nam nhân, hơn nữa lại là một nam nhân nhiều năm sống trong nhung lụa, ngồi ở vị trí cao.
Tác giả có lời muốn nói:
Mời các bậc dân chúng giành giây đọc đoạn văn này:
Có người nói thấy Thẩm Kiều cứu gia đình bị diệt môn kia, cảm giác hắn là thánh nhân Đường Tăng, không chịu đựng nổi. Ta xin sửa chữa một chút là: Đường Tăng lần nào cũng đều nhẹ dạ, đều gây phiền hà cho người khác, mà Thẩm Kiều cứu người, hắn không hề làm liên lụy đến ai, hắn chỉ làm việc mà mình nên làm.
Nếu hai người tam quan khác biệt nói chuyện yêu đương, như vậy tam quan của Thẩm Kiều và lão Yến tất nhiên là có bất đồng rất lớn, thậm chí là hoàn toàn trái ngược. Nếu như Thẩm Kiều biết rõ Ngọc Sinh Yên muốn diệt cả nhà người ta, mà hắn vẫn như trước làm bộ không thấy, bo bo giữ mình, không cố gắng cứu người, vậy hắn là loại người nội tâm lạnh lùng, cùng chúng ta có gì khác nhau đâu? Chính bởi vì Thẩm Kiều làm được việc mà chúng ta muốn làm nhưng không dám làm, mới là một người đáng để chúng ta kính nể.
Còn nữa, Thẩm Kiều có hỏi Ngọc Sinh Yên, hắn không phải đệ tử của Hoán Nguyệt tông phải không, đồng thời nói ra một đống lý do, điều này chứng tỏ Thẩm Kiều biết sau khi sự tình bại lộ hắn cũng sẽ không bị giết, bởi vì Hoán Nguyệt tông cứu hắn tất nhiên là có ý, cho nên Thẩm Kiều không phải nhất thời lỗ mãng, hứng lên là làm, mà là hắn đã có chuẩn bị sẵn hết cả.
Lúc Đại Vương Miêu viết ngôn tình, rất nhiều độc giả đều nói khi hết truyện hy vọng Đại Vương Miêu sẽ viết một truyện đam mỹ, thật rất chờ mong lúc Đại Vương Miêu viết đam mỹ. Có bạn bởi vì một tình tiết nào đó không hợp ý mà không muốn đọc, Đại Vương Miêu vốn cảm thấy rất thất vọng, nhưng buổi chiều ở trên weibo nhận được rất nhiều lời an ủi từ các độc giả khác, liền cảm thấy thất vọng cũng không nhiều đến vậy.
Nếu đã viết, nhất định sẽ tiếp tục, xin nhắc lại nội dung một lần nữa, đây là truyện về một Thẩm Kiều từ trên mây cao rơi xuống đáy vực, lại một lần nữa từ đáy vực chậm rãi bò dậy, cũng là truyện về sự va chạm của hai người tam quan khác nhau, nếu như cảm thấy không thích, có thể dừng lại, không cần tiếp tục đọc nữa, miễn cho tất cả đều không vui.
Thánh nhân vốn không phải là một từ xấu, mà không biết vì sao lại bị đem ra cười cợt, cá nhân ta nếu có một bằng hữu như Thẩm Kiều, ta sẽ cảm thấy cả thế giới này đều ôn hòa, bởi vì hắn sẽ không nghĩ đến được mất của mình, đối xử với ngươi luôn tốt bụng, chân thành. Người như vậy hiện tại quả thực rất ít, nhưng cũng không phải không có, tin tưởng bạn cuối cùng cũng có một ngày gặp được.