trans: Mạt Họa
Hai thợ săn giữ Thẩm Như Như và Chiêu Hoa ở lại, đem bọn họ an bài vào căn phòng nhỏ họ thường dùng để nghỉ chân khi đi săn thú trong núi. Trong phòng có rất nhiều thảo dược trị ngoại thương, đối với vết thương của Thẩm Như Như trái lại cũng có chút hiệu quả.
Thợ săn thu xếp cho hai người xong, liền tiếp tục ra ngoài săn thú. Đến chạng vạng tối, chỉ có một thợ săn trở về ném cho bọn họ một con nai, để bọn họ dùng làm thức ăn, ngay sau đó cũng lập tức rời đi.
Nghe tiếng bước chân thợ săn đi xa, cho đến khi chắc chắn đã an toàn, Chiêu Hoa rốt cuộc mới mở miệng: "Người của Ma giới các người, đều tùy tiện cứu người như vậy?"
"Đây đã là cực hạn bọn họ có thể giúp chúng ta rồi." Thẩm Như Như thay thuốc xong, ở phía sau bình phong chật vật mặc y phục, "Chỉ có một người trở lại, người kia hơn phân nửa là lên trấn báo tin rồi. Bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng lời ta nói, chẳng qua cảm thấy chúng ta không dễ trêu chọc, nên trước tiên làm theo ý chúng ta." Thẩm Như Như từ sau bình phong bước ra, lẳng lặng nói là:
"Hiện tại hai người này pháp lực thấp kém, ngay cả thuật ngự kiếm cũng không biết, đối với bọn họ mà nói, từ nơi này cách trấn cũng ba ngày đi đường, đi về phải mất năm sáu ngày, chúng ta phải trong vòng năm ngày này, hồi phục thân thể cho thật tốt, sau đó nghĩ cách trở về Nhân giới đi thôi."
Chiêu Hoa híp mắt, nghe xong lời nàng nói, sau đó thêm ít củi vào lò lửa trong phòng, nói: "Ngươi rất quen thuộc với Ma giới." Không phải nghi vấn, là khẳng định.
Thẩm Như Như âm thầm chớp mắt, thầm nghĩ, cũng đi đến nước này, không có gì giấu giếm nữa, dứt khoát đi đến bên cạnh lò lửa ngồi xuống, có chút tự hờn tự giận nói: "Phải, ta năm nay một trăm hai mươi tuổi, trốn ở Thiên giới hai mươi năm, một trăm năm trước kia, đều ở Ma giới." Nàng quay đầu nhìn Chiêu Hoa, trong đồng tử phản chiếu ánh lửa, "Ta thật sự là người của Nguyệt tộc."
Mặc dù có chút không thích hợp cho lắm, nhưng nghe Thẩm Như Như nói lời này, trong lòng Chiêu Hoa chỉ có một suy nghĩ ---- ánh mắt nàng rất đẹp.
Trong veo như nước suối, sáng như lưu ly. Khiến hắn có mấy phần không dời mắt được.
"Hử?" Trong lúc trái tim vì ánh mắt của Thẩm Như Như mà trở nên mềm nhũn, hắn nghe giọng mình có hơi cay nghiệt hỏi Thẩm Như Như, "Nguyệt tộc cũng có tộc nhân ngu đần như ngươi?"
Chậc...
Chiêu Hoa muốn tự vả miệng.
Hắn... thật sự là... không khống chế được mình... độc miệng với Thẩm Như Như.
Thật sự là không khống chế được...
Trong lòng có một cỗ sức mạnh quỷ dị thao túng ngôn ngữ của hắn. Không để cho hắn ôn hòa với Thẩm Như Như. Thậm chí, lúc hắn phản kháng, trong cơ thể sẽ còn có một loại cảm giác... đau nhói.
Độc của Thẩm Nghị, đang ngăn cản hắn biểu đạt với Thẩm Như Như thiện ý hoặc là nói... tình ý?
"Thiên đế Thiên hậu anh minh sáng suốt như thế vẫn sinh ra thái tử yếu đuối như ngươi đó thôi!" Thẩm Như Như không cam lòng châm biếm lại. Chiêu Hoa tự biết đuối lý, sợ mình sẽ còn nói ra lời châm chọc gì đó, dứt khoát im miệng không lên tiếng nữa.
Nhưng mà lời cũng nói đến nước này rồi, Thẩm Như Như liền dứt khoát nói hết toàn bộ ra, giống như oán khí tích tụ trong lòng lâu nay rốt cuộc có cơ hội phun ra: "Mẹ ta là người Nguyệt tộc, bà gả cho tiên vương của Ma giới rồi sinh ra ra."
Lời vừa nói ra, Chiêu Hoa thoáng chút hồi phục thần trí.
Thẩm Như Như quả nhiên lại là huyết mạch của vương thất Ma giới?
Ngàn năm trước sau đại chiến tiên ma, Ma giới Thiên giới phân chia ranh giới, Thiên giới thống lĩnh tiên nhân lượng đạo, Ma giới bại trận lui về, rơi xuống phong ấn của hai giới, từ đó về sau không còn liên hệ gì với Nhân giới và Tiên giới.
Ma tộc rút lui về Ma giới do ba tộc nắm giữ quyền hành, theo thứ tự là Dạ tộc, Nguyệt tộc, Tinh tộc.
(klq: tộc Ma giới tên thơ mộng ghê hông "Màn đêm, ánh trăng, ngôi sao".)
Hàng năm Ma vương sẽ tuyển chọn phi tần trong ba tộc, để cân bằng thế lực. Nhưng ngàn năm qua, ba tộc đấu đá lẫn nhau, trong đó Dạ tộc xuất ra một Cảnh Vương hậu.
Cảnh Vương hậu tâm tư kín đáo, tâm cơ hiểm ác, trăm năm trước, thừa dịp Dạ tộc thế lực lớn, lại độc chết Ma vương, Cảnh vương hậu càn quét hậu cung, trong một đem tàn sát mấy chục phi tần của tiên vương, đoạn tuyệt con cháu tiên vương, bất luận là nam hay nữ, đều giết hết toàn bộ, chỉ chừa lại một hoàng tử dưới gối mình để kế vị, trở thành Ma vương hiện nay. Mà Cảnh Vương hậu buông rèm chấp chính, cho đến bây giờ, bá chiếm toàn bộ Ma giới, quyền khuynh thiên hạ.
Cảnh Vương hậu thủ đoạn tàn nhẫn, lời đồn truyền đến Thiên giới, khiến cho chúng tiên ở Thiên giới đều thổn thức, Chiêu Hoa cũng tưởng rằng con cái của Ma vương trước kia đã chết, không nghĩ tới hiện giờ... nơi này lại còn một người.
Sau khi Cảnh Vương hậu buông rèm chấp chính, thi hành □□, phản loạn của Ma giới tuy đông, nhưng cũng không có lý do gì để làm phản. Nếu để cho phản loạn của Ma giới biết sự tồn tại của Thẩm Như Như, không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn lấy làm lý do để tạo phản.
□□: đây là nguyên văn nha, đại biểu khó dùng từ ngữ để miêu tả.
Khó tránh Thẩm Như Như muốn che giấu thân phận của mình, bởi vì một khi Cảnh Vương hậu tìm thấy nàng, hẳn là sẽ lập tức tiêu diệt. Dù cho không bị Cảnh Vương hậu tìm được, mà bị đám người phản loạn tìm thấy, vậy nàng phải đối mặt với binh hoang loạn mã, sống cuộc sống như là con cờ để người ta điều khiển.
Cuộc sống yên ổn ở Thiên giới, cũng không còn nữa.
Chiêu Hoa trầm mặc nhìn nàng: "Trong trận tàn sát trăm năm trước, ngươi làm sao trốn ra được."
"Thẩm Nghị... hắn vốn là thân vương của Dạ tộc." Thân vương Dạ tộc, cùng tộc với Cảnh Vương hậu? Chiêu Hoa không thể ngờ, một đại phu nhìn bình thường đến vậy, lại có một thân phận thế này, "Mẹ ta lúc còn sống là bằng hữu có giao hảo tốt với hắn, hôm Cảnh Vương hậu tàn sát hậu cung, hắn cứu ta, len lén mang ra khỏi Ma giới, lên Thiên giới, giúp ta che giấu thân phận, cho đến tận bây giờ."
"Đã như vậy, Thẩm Nghị nên yên ổn an tĩnh làm một đại phu Thiên giới, cớ gì lần này lại nổi điên, nhiễu loạn toàn bộ Thiên giới?"
Thẩm Như Như thở dài: "Nếu như ta biết, thì ta đâu cần ở đây. Nhưng mà..." Nàng hơi trầm mặt xuống, "Lúc trước chúng ta đi vào trận pháp rừng Thải Độc, trong trận còn có yêu quái trấn giữ tâm trận, sinh khí trong trận pháp kia yếu như thế, chắc chắn yêu quái không tự tìm vào, đại khái là có người đem yêu quái để lại nơi đó trông chừng tâm trận, vì ngăn không cho người khác từ trong trận pháp rừng Thải Độc đi đến Ma giới. Ta đoán..."
"Thẩm Nghị sao...." Chiêu Hoa híp mắt, "Nếu là hắn để yêu quái ở lại canh giữ trận pháp, ngăn cản người khác đến Ma giới, vậy có lẽ hắn cũng đã đến Ma giới."
Nhưng hắn đến đây để làm gì?
Chiêu Hoa cùng Thẩm Như Như hai mắt nhìn nhau. Thẩm Như Như vội vô tội bày tỏ: "Ta thật sự cái gì cũng không biết!"
Ta không có hoài nghi ngươi. Chiêu Hoa muốn nói những lời này, nhưng khi hắn thốt lên lại là: "Ngu đần như ngươi, đã sớm không trông cậy ngươi có thể giúp được gì."
Thẩm Như Như: "......"
Chiêu Hoa: "..."
Hắn vẫn nên im miệng thì tốt hơn.