Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

chương 2: chôn hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ôi, mệt mỏi quá. Ta thẳng lưng dậy, dòm cái cuốc nhỏ trong tay một cái, rồi ngẩng đầu ngó ông mặt trời trên đỉnh đầu —— hoa này ta phải chôn tới mấy canh giờ đây?

Nói tới cái vụ chôn hoa này, nên quay ngược trở lại sáng sớm hôm nay, cha ta mang theo dì tư và bốn, năm nha hoàn, thanh thế rất phô trương xông vào khuê phòng của ta, đánh giá ta từ đầu đến chân, còn thoa hương liệu lên khắp những chỗ thấy được và không thấy được trên người ta, sau khi làm xong ta giống hệt như một túi hương tổ chảng, hương thơm mãn nhân gian.

Sau đó dì tư mang ta ra đình viện, nhét cho ta một cái cuốc nhỏ nhắn xinh xắn, trang trọng nghiêm túc dặn ta: “Thiển nhi, hôm nay Phạm công tử sẽ tới nhà bái phỏng cha con, tới đại sảnh tất phải qua đình viện này, con cứ ở chỗ này chôn hoa, khi cậu ấy đi qua con hãy dùng ánh mắt như có như không, sầu bi mà không ai oán liếc cậu ta vài cái, nhớ kỹ, vài cái thôi, nhiều hơn sẽ thành ra không rụt rè rồi.”

Dì tư là người có xuất thân đàng hoàng nhất trong đám phụ nữ của cha ta, bà vốn là tiểu nữ nhi của mệnh quan triều đình nào đó, là thiên kim tiểu thư của nhà quan cha truyền con nối, lấy tài mạo song toàn vang danh kinh thành, là một đóa hoa vang loong coong của kinh thành. Đáng tiếc trong nhà có một huynh trưởng, bài bạc thành thói, cuối cùng cả mũ ô sa của cha cũng mang đi đánh bạc, còn nợ một khoản lớn, thiếu chút nữa bị đòi nợ diệt môn, cha ta xuất hiện đúng lúc chỉ mành treo chuông ấy, thừa nước đục thả câu, cứu một nhà bà, vì vậy mà dì tư đã lấy thân báo đáp.

Từ trước tới nay ta nghe nhất là lời của dì tư, nguyên nhân không ngoài hai điểm: một là nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn hoài nghi, năm đó người tới cửa đòi nợ là do cha ta phái tới, cha nợ nữ trả; hai là tuổi bà đã từ nương bán lão, trên người vẫn luôn có thể tản mát ra sự ai thương mờ mờ, sự sầu bi nhàn nhạt, có cái vẻ như bất kỳ lúc nào cũng có thể ho ra máu vậy, sao ta dám ngỗ ngược với bà?

Nhưng mà, qua mấy canh giờ rồi, nắng gắt cuối thu hun ta mồ hôi như mưa, cũng may là dì tư đã có toan tính trước, mấy thứ hương liệu ấy trên người ta đã phát huy tác dụng, lúc này mồ hôi nhỏ giọt xuống đất dưới chân mới có hiệu quả ‘mồ hương’ nhễ nhại. Nhưng mà, lời dặn khác của bà quả thật là làm khó ta rồi, cái ánh mắt như có như không, sầu mà không oán ấy, thật là khó lĩnh hội, hơn nữa ta không biết Phạm công tử kia bộ dạng thế nào, người tới lui bàn chuyện làm ăn với cha ta lại nhiều, ta trông thấy đều quăng ra một hai ánh mắt, thật muốn rút gân.

“Thiển nhi?” Thanh âm trộn lẫn kinh hỉ này khiến ta rùng mình một cái, mẹ ơi, xui thế.

Ta hít sâu một hơi, buộc mình hơi mỉm cười, ngẩng đầu cười với người vừa tới: “Liễu công tử, gần đây có khỏe không?”

Liễu Quý Đông, là nhị công tử của ông bạn làm ăn lớn nhất của cha ta, ta coi như từ trong bụng mẹ đã quen biết hắn ta rồi, lúc còn nhỏ ta và Bảo nhi một lớn một nhỏ bị hắn ăn hiếp, sau ta theo sư phụ tập võ, nhưng đã đáp ứng với sư phụ là không để ai biết được ta theo học thầy, vẫn luôn nhẫn nại với hắn. Mãi đến có lần hắn cướp mất hồ lô đường của Bảo nhi còn đẩy nàng ngã xuống đất, ta mới dùng hai chiêu Tế sa chưởng của sư phụ quật hắn cạp đất. Không ngờ Liễu Quý Đông lại thích bị ngược, từ đó trở đi hắn trở thành người ủng hộ trung thành của ta, một ngày không được ăn vài đấm của ta là hắn ta khó chịu cả người, còn một lòng muốn cưới ta làm vợ, dù tay đấm chân đá cũng không chạy.

“Thiển nhi, sao em lại hờ hững thế?” Liễu Quý Đông bước lại gần ta mấy bước.

Ta vội vàng kéo cuốc lui ra sau mấy bước, vẫn cười cười: “Ta đã đính thân vói người khác rồi, sau này ngôn hành phải cẩn thận một chút, miễn cho người ta bàn ra tán vào.”

“Ta hôm nay tới là muốn đối chất với bá phụ đây, rõ ràng em đã hứa gả cho ta, sao lại còn đính thân với trạng nguyên kia?”

Ta nhìn khuôn mặt hùng hồn của hắn ta, giấu cái cuốc ra sau người, để khỏi nhất thời lỡ tay bổ lên người hắn.

“Vương tiểu thư?” Đúng lúc ấy một giọng nói kịp thời xuất hiện cứu cái mạng nhỏ của Liễu Quý Đông.

Ta nhấc mắt nhìn thẳng vào người tới, trong lòng không khỏi than thở.

Ta luôn cảm thấy nam nhân bộ dạng tuấn tú đều giống như bánh rán mỡ heo vậy, rất ngấy, nhưng chàng trai vừa bước tới này lại tuấn tú một cách vừa vặn. Mày mắt tinh tế nhàn tản, cánh môi hơi nhếch lên, trên người mang theo hương thơm mát lạnh, nụ cười mang chất đàn ông đến mười phần. Chưa hề mở miệng, lại khiến người ta không kìm được lòng mà nhìn chằm chằm vào chàng.

Nhưng mà nhìn rồi nhìn, ta đột nhiên lại thấy người này quen mắt quá. . . đã thấy ở đâu nhỉ?

“Tại hạ Phạm Thiên Hàm.” Anh ta vái chào một cái.

Theo lý ta nên trả lại một vái, nhưng do mấy canh giờ trước vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của dì tư —— thấy Phạm công tử là phải quẳng mấy cái liếc, ánh mắt ta đã phản bội lòng ta, ta ngây ngô ném ra một làn sóng mắt sầu mà không bi như có như không .

Phạm Thiên Hàm cương cả người: “Vương tiểu thư, có cát bay vào mắt sao?”

Ta lại lần nữa bắt mình nở nụ cười: “Ha ha, hình như ta có gặp qua Phạm công tử?”

“Vương tiểu thư trí nhớ thật tốt, hội đèn nguyên tiêu năm ngoái ta từng có duyên gặp tiểu thư một lần.”

A a a, là anh ta.

Nhưng cũng không phải là ta trí nhớ tốt, mà là tướng mạo của anh ta thật khiến người ta nhìn qua là khó quên, đôi mày ấy mắt ấy mũi ấy môi ấy, bộ dạng tuấn tú hoàn hảo, càng khó được là cỗ anh khí giữa đôi mày ấy, có thể khai thiên tích địa.

Đêm nguyên tiêu năm ngoái, ta và Bảo nhi đi chơi hội đèn. Bảo nhi tự cho là theo ta đi học vài năm đã tài ba mãn thiên hạ, hưng trí bừng bừng chạy đi đoán đố đèn, thua hơn nửa năm tiền lương rồi khóc thảm thiết cầu ta đi thay nàng thắng lại tiền. Ta nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, cũng chẳng phải ta không nghĩa khí, chỉ là ta không thành thạo cái trò đoán đố đó lắm, cùng với mất thêm tiền vào đó còn mất mặt, chẳng bằng cứ giấu dốt còn hơn. Đương nhiên ta không để Bảo nhi biết nội tình, trong mắt nàng ta vẫn luôn là vạn năng, cứ để ta tiếp tục vạn năng như vậy đi.

Trên đường về Bảo nhi cứ dẩu môi ra, sắp rời khỏi phố đèn thì nàng bỗng phát hiện túi tiền của mình đã bị trộm mất, nửa năm tiền lương còn lại cũng đã không còn. Bảo nhi vẫn luôn là nhân tài hiếm có, biểu hiện của nhân tài ấy là —— tùy thời tùy chỗ, tùy tâm sở dục. Cho nên là ngay trên đường lớn nàng bắt đầu khóc như chết cha chết mẹ, ta khổ đầy cả mặt, còn phải đi mua mứt quả hồ lô dỗ nàng, đáp ứng tăng lương cho nàng, cho nàng làm quần áo mới, mang nàng đi khách sạn Phúc Lai ăn bánh bao hấp nàng thích nhất. . .

Mà Phạm Thiên Hàm xuất hiện đúng vào lúc ấy, theo cách nói của Bảo nhi ấy là tựa như một thiên thần vậy, cầm túi tiền của nàng, nhẹ nhàng mà tới. Anh ta đưa túi tiền trả cho Bảo nhi rồi rời đi, ngắn ngủi chỉ trong chốc lát, ta còn chưa hiểu ra sao, Bảo nhi đã bị đảo loạn cả ao nước mùa xuân, hồn bay phách lạc mất ba ngày.

“Thiển nhi, hắn ta chính là trạng nguyên ấy hả?” Liễu Quý Đông cắt đứt dòng hồi tưởng của ta.

Ta đang cân nhắc câu chữ, Phạm Thiên Hàm đã tự mình nói: “Chính là tại hạ, dám hỏi đại danh của công tử?”

“Liễu Quý Đông, ý trung nhân của Thiển nhi.”

Mẹ ơi, ta mấy lần muốn ngất xỉu. Liễu Quý Đông, đợi ta học thành “Phất Vân Thủ” của sư phụ, nhất định bẻ đầu nhà ngươi xuống chơi đá cầu.

Ta liếc Phạm Thiên Hàm một cái, anh ta nhướng mày cười khẽ, tựa như đang chờ ta trả lời, ta đành phải cười khan: “Ha ha, Liễu công tử hay nói đùa, Phạm công tử ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm.”

“Thiển nhi.. ” Liễu Quý Đông sốt ruột muốn xen mồm.

Ta hung tợn trừng qua, âm thầm xoay xoay cái cuốc đang chống trên đất.

Liễu Quý Đông nhìn ta, rồi lại nhìn cái hố bị cuốc khơi lên, sờ sờ mũi: “Thiển nhi, chuyện này ta sẽ đi thương lượng với bá phụ.”

Người thường sống dưới côn gậy của ta, quả nhiên rất biết nhìn mặt đoán lời.

Bây giờ trong đình viện rộng lớn chỉ còn lại ta và Phạm Thiên Hàm. Gió thu bỗng nổi lên, cuộn lên một trời đầy cánh hoa, thổi tan cả mộ hoa ta vừa tấp đống lại, thổi loạn tóc ta, cả áo của anh ta. Cái này, lại có vài phần thảm thiết tiêu điều.

Ta ngây ngẩn nhìn vài cánh hoa rớt trên vai anh ta, màu hồng cùng màu đen, nhưng lại hòa hợp một cách kỳ dị.

“Thanh Thiển, gió lên rồi.”

Ta gật đầu đồng ý, qua nửa ngày mới ngộ ra anh ta vừa gọi ta là Thanh Thiển. Nghe dì cả nói, hồi ta đầy tháng có một gã đạo sĩ giang hồ bấm ngón tay tính toán, tính ra ta ngũ hành thiếu thủy, vì thế cha ta chọn ra hai chữ lung linh như nước này làm tên ta, ngũ hành của ta có thiếu thủy hay không ta vẫn chưa cảm nhận được gì, chỉ biết ta rất thích uống nước.

Nhưng mà, hai chữ Thanh Thiển này quả thật ít khi bị gọi, người thân gọi ta Thiển nhi, bọn hạ nhân gọi ta là tiểu thư, người khác gọi là là Vương tiểu thư, quả thật chưa có ai từng gọi ta Thanh Thiển. Hơn nữa, hai ba câu trước anh ta còn gọi ta là Vương tiểu thư, sao chớp mắt đã biến thành Thanh Thiển rồi, thật dọa ta luống cuống.

Phạm Thiên Hàm phủi cánh hoa trên vai đi, khiêm tốn có lễ hỏi: “Ta có thể gọi nàng là Thanh Thiển không?”

Gọi cũng đã gọi rồi, giờ còn hỏi chẳng phải giống đi nặng xong còn cởi quần sao?

Ánh mắt ta theo cánh hoa anh ta vừa phủi đi hạ xuống mặt đất: “Tùy ý công tử, chẳng là ta đã quen được gọi là Thiển nhi.”

Anh ta vẫn thản nhiên: “Lâu ngày sẽ thành quen thôi.”

Quen cái đầu trạng nguyên chết tiệt nhà anh.

Gió càng thổi càng lớn.

Ta không rõ Phạm Thiên Hàm sao còn không vào đại sảnh đi, anh ta cứ theo ta đứng đực trong đình viện. Ta xấu hổ đến cực điểm chỉ đành nhấc cuốc lên đào hố.

Anh ta cũng không giúp, tựa vào cây, lạnh lùng búng cánh hoa rơi trên vai, búng vai bên trái xong sang bên phải, gió nổi lên cánh hoa lại rơi.

Bồ tát cứu khổ cứu nạn Bảo nhi, từ trước tới giờ đều giậm nhịp trống mà tới, lần này cũng không ngoại lệ, nàng hoạt bát kêu to: “Tiểu thư, tiểu thư, gió lớn vậy, người còn trồng cây à?”

. . .

Mắt của Bồ tát không được tốt.

Ta nghiến răng nhỏ giọng sửa nàng: “Ta đang chôn hoa.”

Bảo nhi nghi hoặc nhìn ta, lại dòm cái hố ta đào ra, nghiêm túc nói : “Tiểu thư, cái hố này hoàn toàn có thể chôn được cả người.”

Ta xin thề, ta còn thấy Phạm Thiên Hàm đang cười, mà còn cười bỡn cợt nữa chứ.

Ta cười dài ra hiệu cho Bảo nhi nhìn dưới tàng cây: “Bảo nhi, còn nhớ ân công của em không?”

Bảo nhi từng ăn vạ với sư phụ phải dạy nàng nhất chiêu bán thức, sư phụ bị quấn lấy không còn cách nào khác, cuối cùng sáng tạo một chiêu “Gấu đen lên cây” dạy cho Bảo nhi, các bước cụ thể là: chạy thật nhanh về phía kẻ địch, dùng cái ôm của gấu kẹp lấy, áp đảo. Chiêu này là tùy theo trình độ, sáng tạo ra là vì Bảo nhi, vô cùng nhuần nghuyễn lợi dụng ưu thế cơ thể nàng. Đáng tiếc chiêu thức có lực sát thương như thế lại bị Bảo nhi biến hóa thành tuyệt chiêu chào hỏi vui vẻ không hề có một tẹo sát khí nào, sau khi nàng học thành chỉ cần gặp được người mà nàng thích, chuyện làm nàng phấn khởi, nàng sẽ liều lĩnh xông tới người ta, trình diễn một chiêu Bảo nhi lên cây vô cùng khoáng đạt.

Nên là, khi ta vừa nói dứt lời, Bảo nhi đầu tiên là ngơ ngác nhìn Phạm Thiên Hàm đang đứng dưới cây, chớp chớp mắt, sau đó nhấc váy, cất bước, ngửa đầu hét to một tiếng “Ân công!”

. . .Xông tới! Kẹp! Ép! Một chuỗi động tác như thế hoàn thành trong nháy mắt. Khó trách sư phụ nói Bảo nhi có cốt cách của kỳ tài luyện võ, tiếc là quá ngốc.

Ta chống cuốc đứng một bên vui sướng nhìn Bảo nhi ép chặt võ trạng nguyên lên cây không thể động đậy, hạnh phúc đong đầy trong lòng, trong mắt.

Truyện Chữ Hay