Thiên Thần

chương 38: tiểu lục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiếu gia hỏi ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, Diệp Thất nửa cúi lưng nói lâu như thế nhưng nào dám kêu một tiếng đau lưng mỏi chân. Diệp Vô Thần thỏa mãn gật đầu, ghi tạc mấy cái tên và đặc trưng, mà một câu sau cùng của Diệp Thất càng khiến cõi lòng hắn chấn động mạnh.

Những câu hỏi muốn biết đã gần hết, Diệp Vô Thần vừa chuẩn bị bảo họ lui xuống thì phía cửa bỗng truyền tới một hồi tiếng bước chân rất rất nhẹ, Diệp Vô Thần thậm chí từ trong tiếng bước chân này nghe ra nỗi thấp thỏm và dè dặt.

Rất nhanh, một thân ảnh nhỏ xinh yếu đuối xuất hiện trước cửa, đây là một thiếu nữ thoạt nhìn khoảng mười sáu tuổi, cả người mặc y váy dài màu xanh nhạt, thanh lệ đáng yêu. Nhìn thấy Diệp Vô Thần, nàng cuống quít cúi đầu, sau đó hơi khom người:

- Tiểu nữ gặp qua thiếu gia, tôi tên Tiểu Lục, phu nhân sai tôi về sau tới hầu hạ cho tiểu thiếu gia và Ngưng Tuyết tiểu thư.

Cách cự ly vài bước chân, hắn đều có thể nghe thấy tiếng trái tim tiểu thị nữ kia đập "thình thịch", không khỏi rất bực dọc nghĩ: không phải chỉ tát tên gia hỏa muốn ăn đòn kia một cái thôi sao, thậm chí đều sợ ta như vậy?

Trong lòng Diệp Thất Diệp Bát đều nguội lạnh, khóc không ra nước mắt. Nha hoàn nhỏ tuổi nhất, lanh lợi nhất, đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, biết lấy lòng người nhất trong Diệp phụ không ngờ lại bị phái tới hầu hạ tiểu thiếu gia… Xong rồi, mình một chút cơ hội đều không còn nữa, đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu huynh đệ trong phủ ngắm trăng khóc rống đây. Đối với thiếu gia gia tộc lớn mà nói, tác dụng lớn nhất của thị nữ là gì? Là ấm giường, ấm giường đó!

- Ồ? Mặc y phục xanh thì gọi là Tiểu Lục? Chẳng nhẽ trong tỷ muội của ngươi còn có người tên là Tiểu Tử, Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng… Tiểu Bạch?-Diệp Vô Thần mỉm cười hỏi.

- Bẩm tiểu thiếu gia, tên gốc của tiểu nữ đã gọi là Tiểu Lục rồi.

Thấy vị tiểu thiếu gia này tính tình dường như không nóng nảy, không có tư thế lỗ mũi hếch lên trời như trong tưởng tượng, ngược lại trong thanh âm còn lộ ra một sự ôn hòa khiến người ta ấm lòng, cõi lòng Tiểu Lục vốn dĩ sợ hãi bất an rốt cuộc không còn thấp thỏm như vậy nữa, mà bắt đầu len lén quan sát vị tiểu thiếu gia trước mắt, vừa nhìn, nhất thời cảm thấy tim mình đập càng thêm nhanh, bởi vì nàng chưa từng thấy qua nam tử anh tuấn tuyệt luân như thế, mà Diệp Vô Thần cũng đang mỉm cười đánh giá nàng, khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn, Tiểu Lục liền cúi đầu như chạm phải điện, tim đập như hươu chạy.

Tướng mạo và khí chất cao quý loáng thoáng toát ra của Diệp Vô Thần đối với thiếu nữ ngây thơ chớm yêu này mà nói có lực sát thương trí mạng.

Nữ nhân có thể chỉ dựa vào một gương mặt là có thể chinh phục nam nhân, mà câu nói này dùng trên người nam nhân cũng chẳng phải không thể được.

Tiểu Lục một tháng trước mới vào Diệp gia, lần này là lần đầu tiên nhìn thấy Vô Thần thiếu gia của Diệp gia. Lúc trước là hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Vương Văn Thù, đồng thời được nàng rất yêu thích. Cũng bởi vậy, nàng mới đưa nha đầu mình thích nhất này đi hầu hạ con trai nàng.

- Sau này đừng gọi ta là tiểu thiếu gia, phải gọi ta thiếu gia, bởi Diệp gia chỉ có một thiếu gia là ta, rõ chưa?

- A… Vâng.

- Được rồi, ta bây giờ muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi xuống đi. Đúng rồi, Tiểu Lục, ngươi về nói với phu nhân một tiếng sau này cứ dời luôn đến căn phòng cách vách ta mà ở, Tiểu Thất Tiểu bát cũng chuyển tới đi, sau này có việc tiện gọi các ngươi.

Ba người ứng tiếng lui xuống, đồng thời nhẹ nhàng kéo cửa phòng lại. Vô Thần đứng dậy đi tới phòng ngủ, sau đó đặt Ngưng Tuyết lên chiếc giường lớn đó. Ngưng Tuyết hoan hô một tiếng, nhoáng cái đã ngã uỵch lên chăn mềm, đồng thời rất hưởng thụ lăn qua lăn lại trên giường, mang theo tiếng cười duyên thanh thúy:

- Ôi chao, giường thật lớn, thật mềm, thật sự rất thoải mái!

Diệp Vô Thần lộ ra nụ cười hài lòng:

- Tuyết Nhi sau này đã có thể ngủ trên đó mỗi ngày rồi, thích không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Trước kia, nàng ngủ trên mặt đất ẩm ướt lót lá cây, sau khi được Vô Thần dẫn về, hai người cùng nhau ngủ trên chiếc giường gỗ cứng nọ, trên đường tới Thiên Long Thành, hai người khi thì ở trọ, khi thì ngủ ngoài trời. Hiện giờ, một chiếc giường hết mức bình thường trong mắt nhà đại phú đại quý, lại trở thành thiên đường của thiếu nữ này.

- Thích, rất thích! –Thân thể nhỏ nhắn của Ngưng Tuyết nằm sấp trên đó, thoải mái gần như không muốn nhúc nhích, sau khi tinh thần và thể xác hoàn toàn được thả lỏng, sự mệt mỏi tích lũy lâu dài tới nay cùng lúc ập đến, khiến toàn thân nàng mềm nhũn rất muốn ngủ say không tỉnh lại nữa:

- Ca ca, muội bây giờ rất muốn ngủ, ca ca ôm muội…

Vô Thần cởi hai chiếc giầy của nàng xuống, lộ ra cặp chân bó như ngọc mài. Đồng thời đạp tung giầy của mình, ôm Ngưng Tuyết nằm trên giường, nhẹ nhàng thở một hơi, toàn thân dâng lên một trận mỏi mệt. Mấy ngày nay, hắn đích xác rất mệt. Chẳng những bôn ba suốt dọc đường, hơn nữa nội tâm không giờ phút nào không tính toán và băn khoăn. Hắn không có quá khứ, hơn nữa từ thế giới quỷ dị trước kia xuất hiện ở thế giới này, hắn làm sao có thể thật sự tĩnh tâm xuống được.

- Tuyết Nhi, chúng ta có nhà rồi. –Hắn nhắm mắt, nhẹ giọng nói.

- Ưm… Ngưng Tuyết như nói mê ứng tiếng.

- Tuyết Nhi, muội cảm thấy ta nên tiếp tục làm một tên ma ốm trầm lặng, hay là làm một tên thiếu gia kiêu ngạo hống hách thì tốt đây.

- Chỉ cần là ca ca… Tuyết Nhi đều thích. Có điều, Tuyết Nhi không muốn ca ca sinh bệnh…

- Ừm, nếu Tuyết Nhi đã không muốn… Vậy thì hoàn toàn kiêu ngạo hống hách là được, với tính cách của ta, ẩn nhẫn đối với ta mà nói thật sự là quá khó khăn.

- …….

Mũi Ngưng Tuyết khẽ động, hô hấp đều đều, nằm trong ngực Vô Thần từ từ ngủ đi.

- Kiêu ngạo, so với trầm mặc ẩn nhẩn phải khó hơn gấp trăm ngàn lần. Tuy rằng nơi đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng ta há có thể làm kẻ tầm thường. Nếu vận mệnh đã an bài ta tới đây, vậy thì trước khi rời đi, ta phải khiến cả Thiên Thần đại lục đều nhớ kỹ tên ta!

- Tiểu thiếu gia của Diệp gia, ngươi trước kia làm quá nhiều người khinh thường, hiện giờ hãy để ta lấy thân phận ngươi cho ngươi nổi danh. Ngươi dưới chín suối sẽ cảm ơn ta, hay là oán hận ta đây.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, hắn gạt hết tất cả tạp niệm trong lòng, dần dần chìm vào giấc ngủ trong tĩnh lặng. Máu trong người hắn đã quyết định hắn chắc chắn là một kẻ không cam chịu tịch mịch, cũng quyết định cả cuộc đời hắn.

…………………………………………� � �………

- Thiếu gia, phu nhân gọi ngài tới ăn tối.

Tầm chiều, tiếng gọi nhỏ của một thiếu nữ đã đánh thức hắn từ trong mộng tỉnh lại, Diệp Vô Thần mở mắt, lặng lẽ đứng dậy, gật đầu cho Tiểu Lục lui xuống, lúc này mới nhẹ nhàng lay tỉnh Ngưng Tuyết.

Không biết đã ngủ bao lâu, lúc này ngoài trời đã lờ mờ tối, thời gian hẳn đã là sau hoàng hôn. Diệp Vô Thần dẫn theo Ngưng Tuyết, sai Tiểu Lục dẫn họ tới phòng ăn trang trí xa hoa quá mức kia.

Khi trời về đêm, Diệp gia trong một năm bi thảm rốt cuộc lại nghênh đón "bữa cơm đoàn viên" đã lâu. Đương nhiên, trong "bữa cơm đoàn viên" này thiếu đi Diệp Thủy Dao đã quen một thân một mình, thêm một người chỉ lo dùng bữa là Ngưng Tuyết và Diệp Vô Vân.

Không khí trên bàn ăn vô cùng hòa thuận, "người một nhà" ấm áp vui vẻ, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười đủ mọi hình thức. Diệp Vô Thần tuy rằng vẫn không gọi ra phụ mẫu gia gia, nhưng đối với họ cũng rất là cung kính, rất có bổn phận làm con, đối với Diệp Vô Vân cũng là mặt cười nghênh đón, phảng phất như sự kiện cái tát hồi trưa chưa từng phát sinh. Diệp Vô Vân càng biểu hiện ra vẻ ôn hòa trầm tĩnh như ngày thường, đối với mỗi người đều thân thiết như vậy, thậm chí hơi mang theo chút khiêm tốn, dường như hoàn toàn không để ý tới cái bạt tai kia.

Con chó đáng sợ nhất không phải chó điên, mà là con chó bị đánh một gậy sau đó vẫn không sủa. Diệp Vô Thần nheo mắt nhìn về phía Diệp Vô Vân, gã vừa hay cũng nhìn về phía hắn với khuôn mặt tươi cười. Nhất thời, vẻ tươi cười trên mặt Diệp Vô Vân hoàn toàn cứng đờ, toàn thân không biết nguyên do đột nhiên lạnh toát, bởi vì ánh mắt trong một cái chớp của Vô Thần khiến gã phảng phất như nhìn thấy một con rắn độc vô cùng độc. Mà cái chớp mắt tiếp theo, loại cảm giác ấy đã hoàn toàn biến mất. Gã ngơ ngác một hồi lâu, tin chắc rằng lúc nãy không phải là xuất hiện ảo giác.

Truyện Chữ Hay