Thiên Thần Hộ Mệnh

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tám ngày sau đó là chuỗi ngày kỳ diệu với Jade. Caine là người vô cùng dịu dàng và đáng yêu. Anh cũng rất quan tâm đến cảm giác của nàng và có sở trường kỳ lạ là hiểu được tâm trạng của nàng còn nhanh hơn chính bản thân nàng nữa. Nàng thích những buổi tối họ bên nhau hơn cả. Sterns thường đốt lò sưởi trong phòng làm việc của Caine và cả ba người cùng đọc sách trong sự im lặng đồng hành.

Nhiều năm qua, Sterns thực sự đã trở thành người cha thay thế của Caine. Jade tìm hiểu được lão quản gia đã ở cùng gia đình Caine kể từ khi anh mới sinh ra. Đến khi Caine xây dựng cơ ngơi riêng của mình, Sterns đã đi theo anh.

Sterns đã để nàng biết rằng lão có biết về chuyện sắp xếp chỗ ngủ mới. Trong khi nàng đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, lão đã tuyên bố mình chắc chắn chẳng hề có ý phê phán. Lão cũng thêm vào rằng đã từ lâu lắm rồi lão không được thấy Caine vui vẻ đến thế. Lão kết luận Jade đã soi sáng tâm trạng của Hầu tước.

Một người đưa tin do mẹ Caine cử đến, yêu cầu anh giúp sức trong việc kéo cha anh ra khỏi tình trạng bi thảm hiện thời. Caine ngay lập tức đến thăm cha, nhưng khi quay về khoảng hai giờ sau đó, anh đã ở trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Cuộc nói chuyện của anh với cha chẳng tốt đẹp cho lắm.

Tối hôm đó, sau khi Caine đã ngủ, Jade đã gặp Matthew và Jimbo để giao mệnh lệnh mới cho họ.

Matthew đang đứng đợi nàng ngay sau bìa rừng vài bước chân. Gã thủy thủ cao và gầy như cây sậy, làn da sẫm màu như da báo. Gã có tính cách sánh được với quái vật hung bạo, nhưng chỉ khi gã bị chọc tức mà thôi. Matthew cũng có nụ cười phóng khoáng có thể làm mê mẩn lòng người khi gã có hứng thú làm điều đó.

Lúc này Matthew không cười. Gã khoanh hai tay trước ngực và quắc mắt nhìn nàng như một người mới tóm được tên trộm đang lục lọi ngăn kéo nhà mình.

“Sao anh lại cau có như thế, hả Matthew?” Nàng hỏi bằng giọng thì thào vừa đủ nghe.

“Tôi đã thấy hắn đứng bên cửa sổ cùng cô đêm nọ, cô gái ạ”, Matthew càu nhàu. “Gã công tử bột đó đã chạm vào cô đúng không?”

Jade không muốn nói dối, nhưng nàng cũng không định chia sẻ sự thật với người bạn tin cậy nhất của mình. “Tôi đã bị thương”, nàng trả lời. “Giờ đừng nhìn tôi như thế nữa đi, Matthew. Tôi bị trúng đạn ở bên sườn. Đó là vết thương phần mềm. Caine đã... lo lắng và ở lại phòng tôi tối hôm đó để canh chừng tôi.”

“Black Harry sẽ xẻo mông tôi làm mồi cho cá mập khi ông ấy nghe...”

“Matthew, anh sẽ không nói với bác Harry bất kỳ điều gì”, nàng xen vào.

Gã thủy thủ không hề bị giọng điệu giận dữ của nàng làm cho sợ hãi. “Mồm miệng cô thật xấc xược”, gã trả lời. “Tôi đã thấy tên ma cô đó quàng tay quanh người cô đi về phía cửa trước trong ngày đầu tiên cô đến đây, và tôi sẽ kể với Harry. Cô có thể bắt đầu co rúm sợ hãi về chuyện đó từ bây giờ đi. Jimbo muốn xiên cho hắn một dao. Lý do duy nhất nó không làm là vì nó biết cô sẽ nổi điên lên.”

“Phải, tôi sẽ nổi điên”, nàng trả lời. “Không ai được phép động đến một cọng tóc của Caine, nếu không người đó sẽ phải trả lời trước tôi. Giờ thì thôi cau đó đi, Matthew. Chúng ta có vấn đề quan trọng cần thảo luận.”

Matthew không muốn bỏ qua chủ đề đang nói đến. “Nhưng hắn có gây ra rắc rối thực sự cho cô không?”

“Không, hắn chẳng gây rắc rối gì cho tôi cả”, nàng trả lời. “Matthew, anh biết tôi có thể tự lo cho mình mà. Làm ơn hãy tin tưởng hơn vào tôi đi.”

Matthew ngay lập tức tỏ ra hối lỗi. Gã không muốn cô chủ thất vọng vì mình, liền vội vàng nói, “Dĩ nhiên tôi biết cô có thể tự lo cho mình. Nhưng cô không biết đến vẻ hấp dẫn của mình đâu. Cô xinh đẹp đến nỗi có thể vì thế mà gặp nguy hiểm. Giờ tôi đang nghĩ Jimbo và Harry đã đúng. Chúng tôi lẽ ra nên rạch mặt cô khi cô còn nhỏ mới phải.”

Từ tia lấp lánh trong đôi mắt nâu tuyệt đẹp của Matthew, nàng biết rằng gã đang đùa.

“Các anh chẳng ai dám làm điều gì tổn hại đến tôi đâu”, nàng phản đối. “Chúng ta là gia đình, Matthew ạ, và các anh yêu tôi cũng nhiều như tôi yêu các anh.”

“Cô chẳng là gì ngoài một con lỏi đáng thương”, một giọng nói trầm đục khác vang lên. Jade quay về hướng phát ra âm thanh và thấy người bạn của mình, Jimbo, đang lặng lẽ bước tới đứng trước mặt nàng, vẻ cau có của Jimbo hợp với vóc dáng khổng lồ của gã. Cũng giống như Matthew, gã mặc một bộ đồ tá điền màu nâu xám, vì quần áo sáng màu sẽ dễ bị phát hiện trong những tán lá cây.

Trong ánh trăng, vẻ cau có của Jimbo trông thật dữ tợn. “Matthew bảo tôi gã công tử bột đã chạm vào cô. Tôi có thể giết hắn chỉ vì chuyện đó. Không một ai...”

“Hai anh đang đánh giá thấp Caine đấy nếu cho rằng hắn dễ dàng để người khác kề dao vào cổ”, nàng xen vào.

“Tôi cá hắn cũng ẻo lả chẳng khác gì Colin”, Jimbo cãi lại.

Jade để gã thấy nàng tức giận với gã đến mức nào. “Anh vẫn chưa gặp Colin nhiều, và lúc đó anh ấy vẫn còn chưa tỉnh táo vì những vết thương. Chắc giờ anh ấy đã khỏe khoắn như trước rồi. Hơn nữa, hai anh đã sai lầm nghiêm trọng nếu tin rằng bất kỳ ai trong hai anh em họ là kẻ yếu đuối. Nhớ không, Jimbo, tôi là người đã đọc hồ sơ của Caine. Tôi biết mình đang nói gì.”

“Nếu cơ thể hắn có máu, hắn có thể đổ máu”, Matthew tuyên bố.

Cả hai gã thủy thủ dường như chẳng bị vẻ mặt cau có của nàng tác động đến. Jade thở ra thất vọng.

Nàng quay sang Matthew và nói, “Tôi phải đến gặp và nói chuyện một chút với cha Caine. Các anh phải bắt Caine bận rộn bằng một vụ nghi binh nào đó trong khi tôi vắng mặt”.

“Tôi thấy việc cô nói chuyện với cha Caine chẳng cần thiết chút nào”, Matthew phản đối. “Giờ Colin và Nathan có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”

“Theo cái kiểu họ đang la cà lúc này ấy hả? Không, tôi không dám chờ lâu thêm nữa. Lúc này cha Caine rất có thể đang hấp hối rồi. Ông ấy không ăn cũng chẳng ngủ. Tôi không thể để ông ấy chết được.”

“Tôi có thể thấy ý cô đã quyết”, Matthew lẩm bẩm. “Cô đang nghĩ đến vụ nghi binh kiểu gì?”

“Tôi sẽ để chuyện đó vào những bàn tay thuần thục của các anh”, Jade cự lại.

“Cô muốn chuyện đó diễn ra lúc nào?” Jimbo hỏi.

“Ngày mai”, nàng trả lời. “Càng sớm càng tốt.”

Cuối cùng Jade cũng quay lại giường, hài lòng vì biết rằng Matthew và Jimbo sẽ không làm nàng thất vọng.

Vụ nghi binh bắt đầu chỉ vài phút trước bình minh sáng hôm sau.

Nàng nhận thấy lẽ ra mình nên giao chỉ thị một cách cụ thể hơn. Và khi chuyện này đã qua, nàng sẽ lột da Matthew. Thực ra là lột da bàn tay thuần thục của gã. Gã đã phóng lửa đốt chuồng ngựa. Thật may thay, gã còn đủ sáng suốt mà biết đường thả bọn ngựa ra trước.

Caine đã rối cả lên, nàng tuyên dương Matthew trong khoản đó. Bọn ngựa cứ lồng lên chạy tán loạn. Ba con đã sẵn sàng đẻ rơi và tất cả mọi người trong nhà đều phải góp tay vào ngăn chặn ngọn lửa lan rộng cũng như lùa đàn ngựa lại.

Nàng vẫn giả vờ ngủ cho đến khi Caine rời khỏi phòng.

Sau đó nàng mặc đồ vào thật nhanh và lẻn ra cửa sau. Caine đã đặt lính canh quanh khu nhà, nhưng trong tình cảnh hỗn loạn lúc đó, nàng có thể dễ dàng lỉnh đi.

“Jimbo vừa mới quay về Shallow’s Wharf”, Matthew nói với Jade trong khi giúp nàng lên con ngựa mà gã đã chọn cho nàng. “Nó sẽ quay lại trước hoàng hôn ngày mai và thông báo tình hình với chúng ta. Nếu gió mạnh, cô có nghĩ rằng Nathan sẽ sớm đến đây không? Cô có chắc là không muốn tôi đi cùng không?”

“Chắc chắn tôi muốn anh ở lại canh phòng cho Caine”, nàng trả lời. “Anh ấy mới là người đang gặp nguy hiểm, tôi sẽ quay lại trong vòng một giờ nữa. Matthew này, trong lúc tôi đi, đừng có đốt cái gì khác nữa đấy.”

Matthew cười toe toét. “Trò đó được việc đấy chứ, không đúng sao?”

“Đồng ý, Matthew”, nàng trả lời, không muốn làm tổn thương lòng kiêu hãnh của gã. “Đúng là rất được việc.”

Nàng để lại anh chàng Matthew đang cười sau lưng và nửa giờ sau đến được nơi cần đến. Sau khi để lại con ngựa trong rừng cây liền kề đường phân giới của khu địa phận, nàng nhanh chóng đi thẳng đến cửa trước. Ngôi nhà to lớn và kỳ quái, nhưng đối với tiêu chuẩn của bất kỳ tên trộm nào, ổ khóa nơi này lại quá mong manh. Jade đã phá được chốt chỉ trong vài phút. Ánh sáng lọt qua mấy ô cửa sổ đủ để nàng tìm được đường lên cái cầu thang uốn lượn. Âm thanh vọng tới từ phía sau ngôi nhà, cho biết đám gia nhân làm bếp đã bắt tay vào việc.

Nhẹ nhàng như một con mèo, Jade kiểm tra từng phòng trong vô số các phòng ngủ, nhưng nàng không tìm thấy Công tước Williamshire trong những căn phòng đó. Nàng đã đoán Đức ông sẽ chiếm phòng ngủ lớn nhất, nhưng căn phòng khổng lồ đó lại trống không. Một phụ nữ đứng tuổi với mái tóc vàng trông rất hấp dẫn đang ngáy như thủy thủ trong căn phòng liền kề. Jade đoán đó là nữ Công tước.

Ở cuối đường hành lang dài bên nhà phía nam, nàng tìm thấy thư viện. Đó là một nơi lạc lõng, bất thường để làm phòng làm việc. Cha Caine ở trong căn phòng đó. Ông đang say ngủ trên chiếc ghế đặt phía sau bàn làm việc bằng gỗ dái ngựa. Sau khi chốt cửa lại để ngăn không cho ai đột nhập, Jade quan sát ông già đẹp lão đó một lúc lâu. Ông trông rất nổi bật với mái tóc muối tiêu, xương gò má cao mang dáng dấp quyền quý và một gương mặt góc cạnh rất giống Caine. Có những quầng thâm dưới mắt ông. Màu da vàng vọt. Ngay cả trong giác ngủ, trông ông cũng như đang trải qua nỗi đau đớn giày vò.

Jade không thể quyết định liệu mình nên rầy la ông bằng một bài thuyết giảng nghiêm khắc hay nên xin ông tha thứ vì đã gây cho ông nỗi đau vô nghĩa này.

Tuy vậy, trái tim nàng thổn thức vì Đức ông. Dĩ nhiên, ông nhắc nàng nhớ đến Caine, dù người cha này chắc chắn không lực lưỡng bằng. Nhưng đảm bảo ông cao bằng Caine. Khi nàng khẽ chạm vào vai ông, ông giật mình tỉnh giấc và nhảy dựng ra khỏi ghế với sự nhanh nhẹn khiến nàng kinh ngạc.

“Thưa Đức ông, xin ngài đừng sợ”, nàng thì thào. “Tôi không định làm ngài giật mình.”

“Không ư?” Ông bắt chước nàng tháp giọng hỏi lại.

Công tước Williamshire từ từ lấy lại bình tĩnh. Ông lùa tay lên tóc, rồi lắc đầu cố làm đầu óc tỉnh táo hơn.

“Cô là ai?” Ông hỏi.

“Thưa Đức ông, tôi là ai không quan trọng”, nàng trả lời. “Xin Đức ông hãy ngồi xuống, vì tôi có một tin quan trọng cần cho ngài biết.”

Nàng kiên nhẫn chờ cho đến khi ông làm theo yêu cầu của mình, rồi tựa vào mép bàn cạnh ông. ‘Tình trạng đau buồn này phải dừng lại thôi. Đức ông đang làm mình sinh bệnh đấy.”

“Cái gì?”

Trông ông vẫn cực kỳ hoang mang. Nàng cũng nhận ra mắt ông có ánh xám giống y hệt mắt Caine. Vẻ cau có của ông cũng giống hệt.

“Tôi nói rằng Đức ông hãy thôi đau buồn”, nàng lặp lại. “Ngài Harwick nghĩ rằng Đức ông rất có thể sẽ chết nếu không dừng cái chuyện vô nghĩa này...”

“Xem nào, cô gái trẻ tuổi...”

“Đừng cất cao giọng lên với tôi như thế”, nàng xen vào.

“Cô là kẻ quái quỷ nào thế? Và làm thế nào cô lẻn được vào...”

Ông bắt đầu quát tháo ầm ĩ và chậm rãi lắc đầu.

Jade nghĩ ông có vẻ ngờ vực nhiều hơn là giận dữ. Nàng cho đó là sự khởi đầu thuận lợi.

“Thưa Đức ông, tôi không có thời gian để nói chuyện dông dài. Trước hết, ngài phải hứa với tôi là ngài sẽ không cho bất kỳ ai biết về cuộc nói chuyện của chúng ta. Ngài hứa chứ?”

“Ta hứa”, ông trả lời.

“Tốt. Giờ thì, tôi tin là tôi phải xin lỗi ngài, dù thực tế là tôi làm chuyện này không giỏi lắm. Tôi ghét phải xin lỗi người khác.” Nàng nhún vai, rồi nói tiếp, “Tôi xin lỗi vì đã không đến gặp ngài sớm hơn. Ngài đã phải chịu đựng nỗi đau vô nghĩa và thực ra tôi đã có thể giúp ngài thoát khỏi chuyện đó. Ngài sẽ tha lỗi cho tôi chứ?”.

“Ta không biết cô đang nói đến chuyện gì, nhưng nếu chuyện này làm cô vui, thì ta sẽ tha thứ cho cô. Giờ hãy cho ta biết cô muốn gì ở ta.”

“Thưa Đức ông, tiếng quát tháo của ngài cũng khó chịu chẳng khác gì con trai ngài.”

“Cô đang nói đến đứa con nào đấy nhỉ?” Ông hỏi, nụ cười hiện lên trong mắt ông. “Là Caine.”

“Vậy ra chuyến viếng thăm này có liên quan đến Caine? Nó đã làm gì đó xúc phạm đến cô ư? Có lẽ giờ cô cũng biết rằng Caine đã hoàn toàn tự lập. Ta sẽ không can thiệp trừ khi có sự vụ quan trọng.

“Không”, Jade trả lời. “Chuyện này không phải về Caine, nhưng tôi thấy vui khi biết Đức ông tin tưởng khả năng tự quyết của người con cả như thế. Bằng cách không can thiệp, Đức ông đã thể hiện niềm tự hào của mình đối với anh ấy.”

“Vậy cô muốn nói chuyện về ai thế?” ông hỏi.

“Tôi là một người bạn của Colin.”

“Cô biết nó ư?”

Nàng gật đầu. “Phải, tôi biết anh ấy. Đức ông biết đấy, anh ấy...”

“Đã chết”, ông xen ngang, giọng cục cằn. “Pagan đã giết nó.”

Jade đặt tay lên vai ông. “Xin Đức ông hãy nhìn tôi”, nàng nhẹ nhàng yêu cầu khi mắt ông hướng ra ngoài cửa sổ.

Khi cha Caine làm như nàng vừa nói, nàng liền gật đầu. “Những gì tôi chuẩn bị nói với Đức ông sẽ khiến ngài thấy khó tin. Trước hết, ngài hãy hiểu cho rằng, tôi có bằng chứng.”

“Bằng chứng ư?”

Nàng lại gật đầu. “Pagan không giết Colin.”

“Chính hắn đã giết nó.”

“Tôi phát ốm vì cứ phải nghe về những tội lỗi của Pagan rồi”, nàng lẩm bẩm. “Colin...”

“Có phải Pagan cử cô đến gặp ta không?”

“Xin Đức ông hãy hạ giọng xuống”, nàng đáp trả, rồi lặp lại. “Pagan không giết con trai ngài. Ngược lại còn cứu mạng anh ấy. Colin vẫn còn sống.”

Công tước bất động một lúc lâu rồi mới phản ứng lại. Ông trố mắt nhìn nàng, mặt từ từ chuyển sang màu đỏ loang lổ. Mắt ông trở nên lạnh lẽo, nàng nghĩ từ đôi mắt ấy có thể tỏa ra sương giá.

Trước khi ông có thể quát tháo lần nữa, nàng đã nói, “Tôi đã nói với Đức ông rằng tôi có bằng chứng. Ngài có sẵn lòng nghe tôi nói hay ý ngài đã quyết...”

“Ta sẽ lắng nghe”, ông đáp lại. “Nhưng nếu như đây là một trò đùa ác ý nào đó, ta thề là tự ta sẽ săn lùng Pagan và giết hắn bằng hai bàn tay này.”

“Như thế cũng là công bằng đối với tội ác như vậy”, nàng đồng ý. “Ngài có nhớ lần Colin trèo lên một cái cây to và không xuống được không? Khi đó anh ấy khoảng bốn hay năm tuổi gì đó. Vì anh ấy cứ khóc mãi và cảm thấy mình thật hèn nhát, ngài đã hứa với anh ấy sẽ chẳng bao giờ kể chuyện đó với bất kỳ ai. Ngài cũng đã thuyết phục anh ấy rằng chuyện hoảng sợ chẳng có gì là xấu cả, rằng sợ hãi không phải là tội lỗi, rằng...”

“Ta nhớ”, Công tước thì thào. “Ta chưa từng kể ai nghe chuyện đó. Làm sao cô...”

“Như tôi vừa nói, Colin kể tôi nghe chuyện đó. Và rất nhiều chuyện khác nữa.”

“Nó có thể kể những chuyện đó với cô trước khi nó bị giết”, Công tước nói.

“Phải, có thể như thế, nhưng không phải vậy. Pagan đã vớt được Colin từ dưới biển. Lúc đó con trai ngài ở trong tình trạng rất xấu. Đức ông biết ngài Winters chứ?”

“Ông ta là bác sĩ riêng của ta”, Công tước lẩm bẩm.

“Đức ông không thấy kỳ lạ khi ông ta biến mất ư?”

Vẻ tức giận từ từ dịu đi trên gương mặt của người đàn ông luống tuổi. “Đúng là ta có nghĩ chuyện đó thật kỳ lạ”, ông thừa nhận.

“Chúng tôi đã đưa ông ta đi”, Jade giải thích. “Colin cần được ông ta chăm sóc. Tôi nghĩ chuyện con trai ngài được bác sĩ riêng của gia đình chăm sóc là rất quan trọng. Anh ấy bị thương rất nặng, thưa ngài, và tôi muốn anh ấy được nhận càng nhiều những tiện nghi quen thuộc càng tốt.”

Jade vừa cắn môi vừa tính đến cách khác để thuyết phục Công tước. Trông ông vẫn còn nghi ngờ nàng. “Colin có một vết bớt ở sau mông”, đột nhiên nàng buột miệng. “Tôi biết vì tôi đã chăm sóc anh ấy trước khi Matthew và Jimbo có thể bắt cóc Winters đến. Đấy! Bằng chứng này đã đủ với ngài chưa?”

Để trả lời cho câu hỏi đó, Công tước từ từ ngả người ra lưng ghế. “Bằng chứng về cái chết của Colin đã được gửi đến.”

“Ai gửi?”

“Bộ Chiến tranh.”

“Chính xác.”

“Ta không hiểu.”

“Tôi sẽ giải thích sau khi Colin về đến nhà”, Jade trả lời. “Trước khi tiếp tục cố thuyết phục ngài, ngài sẽ giải thích chuyện này cho tôi chứ?”

“Là chuyện gì?” ông hỏi bằng giọng điệu mệt mỏi.

“Ngài có tình cờ biết lý do vì sao Colin lại bắt tôi hứa không cho Caine biết là anh ấy vẫn còn sống không? Tôi đã học được cách tin tưởng người con trai cả của ngài và tôi không hiểu lý do ẩn sau lời hứa này. Tuy nhiên, lúc đó Colin đang không tỉnh táo lắm và có thể những lời lẩm bẩm liên quan đến anh em nhà Bradley không...”

Một lần nữa cha Caine lại nhảy vọt ra khỏi ghế. “Colin vẫn còn sống.”

“Xin Đức ông hãy hạ giọng xuống”, nàng ra lệnh. “Không ai được biết chuyện này.”

“Vì sao chứ? Ta muốn hét lên cho cả thế gian nghe thấy. Con trai ta vẫn còn sống.”

“Tôi thấy cuối cùng mình đã thuyết phục được ngài”, nàng mỉm cười. “Xin Đức ông hãy ngồi xuống. Trông ngài như sắp ngất xỉu đến nơi rồi.”

Nàng chờ cho đến khi ông yên vị trở lại ghế, rồi hỏi, “Điều gì đã làm Đức ông nhận ra là tôi đang nói thật thế?”.

“Khi cô nói rằng Colin không muốn Caine biết...” Ông lắp bắp rồi khựng lại, sau đó thì thào. “Chúa ơi, anh em nhà Bradley. Ta đã quên mất tai nạn đó.”

Giờ đến lượt nàng là người bối rối. “Vì sao chứ?” Nàng hỏi mà không thể giấu vẻ lo lắng trong giọng nói của mình. “Colin không tin anh trai mình ư?”

“Ồ không, cô hiểu nhầm rồi”, ông trả lời. “Colin từng rất thần tượng Caine. Ý ta là, nó vẫn thần tượng anh trai nó. Chúa ơi, chuyện này thật khó tiếp nhận.”

“Nhưng nếu anh ấy thần tượng Caine, vậy tại sao anh ấy lại bắt tôi hứa không được kể cho Caine nghe? Ngài vẫn phải trả lời tôi. Và vì Chúa, anh em nhà Bradley là ai chứ?”

Công tước Williamshire cười khùng khục. “Khi Colin khoảng tám hay chín tuổi, một hôm nó chạy về nhà với cái mũi đầy máu và môi rách tả tơi. Tình cờ lúc đó Caine lại ở nhà. Thằng bé yêu cầu được biết ai đã gây ra thương tích cho em trai mình và ngay khi Colin vừa bảo đó là anh em nhà Bradley thì Caine đã lao ra khỏi cửa. Dĩ nhiên Colin cố ngăn anh nó lại. Nó chưa kịp nói với Caine anh em nhà kia có bao nhiêu người, cô hiểu chứ? Nửa giờ sau, Caine về nhà, máu me bê bết giống hệt em trai nó.”

“Anh em nhà kia có bao nhiêu người?” Jade hỏi.

“Tám.”

“Lạy Chúa lòng lành, ý ngài là cả tám tên đã tấn công Colin và...”

“Không, chỉ có một đứa đuổi theo Colin, thằng bé tên là Samuel nếu ta còn nhớ chính xác. Dù sao đi nữa, hẳn Samuel biết trước là Caine sẽ trả thù, thế là nó chạy về nhà gọi thêm quân tiếp viện.”

“Caine đã có thể bị giết chết”, nàng thì thào.

“Thực ra thì, cô gái thân mến, sự thương cảm của cô nên dành cho anh em nhà Bradley. Caine chỉ định dọa thằng bé đã đánh Colin sợ chết khiếp, nhưng khi cả đám anh em nhà nọ cùng nhảy vào, nó đã cho chúng biết thế nào là lễ độ! Con trai ta đã ăn miếng trả miếng sòng phẳng với chúng.”

Jade lắc đầu. Nàng không thấy câu chuyện đáng sợ đó buồn cười chút nào. Nhưng cha Caine lúc này đang mỉm cười như một người cha rất tự hào về con mình.

“Cô gái thân mến, thế nên cô thấy đấy, không phải vì không tin tưởng mà Colin bắt cô phải hứa thế kia. Chỉ vì Colin hiểu Caine rất rõ. Hẳn Colin đã nghĩ cách bảo vệ Caine cho đến khi nó có thể giải thích toàn bộ sự việc với anh trai nó. Nó không muốn Caine lại lao đầu vào một băng đảng Bradley khác. Trong hai đứa nó, Colin luôn là đứa cẩn trọng hơn. Caine không biết Colin cũng làm việc cho chính phủ. Về chuyện đó thì bản thân ta cũng không hề biết. Ta sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó, đặc biệt là khi ta biết được rằng ngài Richards không phải là chỉ huy của nó.”

“Richards”, nàng thì thào. “Phải, ông ấy là chỉ huy của Caine, đúng không?”

Cha Caine có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng. “Cô đã thu thập được khá nhiều thông tin quan trọng, nhỉ? Ta không thể không thắc mắc làm thế nào cô biết được những chuyện đó. Cô sẽ cho ta biết ai tiết lộ cho cô những bí mật đó chứ?”

Nàng thấy bị xúc phạm trước câu hỏi đó, liền trả lời, “Chẳng ai cho tôi thứ gì cả. Tôi tự mình tìm ra hết. Tôi là nguồn tin phong phú nhất, thưa Đức ông. Nathan, anh trai tôi, đã giúp Colin điều tra một vấn đề khá phức tạp cho chính phủ. Tuy nhiên ai đó không muốn họ thành công. Cạm bẫy đã giăng ra. Lý do duy nhất cả hai bọn họ vẫn còn sống là vì... Pagan đã nghi ngờ. Gã cướp biển đó đã kịp can thiệp đúng lúc”.

“Colin có biết ai đứng sau âm mưu này không?”

Nàng lắc đầu. “Chúng tôi chỉ biết rằng đó là một người có chức vụ cao trong Bộ Chiến tranh. Nathan và Colin chỉ an toàn chừng nào người ta vẫn tin là họ đã chết. Tôi không thể nói thêm gì khác với ngài. Khi Colin quay về...”

“Cô sẽ đưa ta đi gặp nó chứ?”

“Thưa Đức ông, anh ấy sẽ về nhà trong vài ngày nữa thôi. Dĩ nhiên anh ấy không thể ở đây, trừ khi ngài đuổi hết gia nhân trong nhà đi... các chi tiết cụ thể sẽ phải được tính toán.” Nàng dừng lại mỉm cười với ông. “Tôi tự hỏi liệu ngài có còn nhận ra con trai mình nữa không. Tóc anh ấy đã dài qua vai. Cả anh ấy và Nathan lúc này đều trông như những tên cướp biển thực thụ.”

“Chuyện đó hẳn khiến Pagan hài lòng lắm.”

“Ồ, Pagan cực kỳ hài lòng.”

“Thương tích của hai đứa nó có nghiêm trọng không?” ông hỏi.

“Họ bị trói và bịt miệng, rồi bị bắn và quăng xuống biển. Kẻ thù của họ biết là lúc đó họ vẫn chưa chết.”

“Chúng để cho hai đứa chết đuối.”

“Không, chúng để họ làm mồi cho cá mập. Vùng biển đó ngập tràn loại động vật ăn thịt này và mùi máu tươi... đã dụ chúng đến.”

“Lạy Chúa tôi...”

“Bọn cá mập đã không bắt được họ, nhưng tôi thừa nhận đã có những giây phút cận kề cái chết. Pagan đã mất một thuộc hạ giỏi trong cuộc giải thoát đó.”

“Pagan đã nhảy xuống biển cùng anh chàng xấu số đó ư?”

“Phải”, nàng trả lời. “Pagan là người bơi khỏe nhất. Hơn nữa, gã cướp biển đó sẽ chẳng bao giờ đòi hỏi người khác làm những gì mà... anh ta không tự mình làm được.”

Jade dợm bước về phía cửa, nhưng rồi dừng lại khi nghe câu hỏi tiếp theo của Công tước. “Có phải cô đã yêu Colin, con trai ta?”

“Ôi Chúa ơi, không”, nàng trả lời, mở khóa cửa, rồi quay lại với người bạn tâm tình mới của mình.

“Lần tới khi chúng ta gặp lại, Đức ông sẽ phải giả vờ không biết tôi. Lúc này tôi đang cố làm cho Caine bận rộn. Ngài biết đấy, anh ấy quyết tâm săn lùng Pagan. Cuộc săn lùng đó đã đặt anh ấy vào tình cảnh hiểm nguy, nhưng chuyện đó sẽ sớm được giải quyết thôi.”

“Nhưng Pagan sẽ không...”

“Pagan đang bảo vệ Caine”, nàng nói. “Gã cướp biển đó đã bị buộc tội giết chết Nathan và Colin. Chính phủ của các ngài đã ra giá cho cái đầu của hắn. Chắc Đức ông đã biết, Caine đã ra giá gấp đôi. Giờ hãy cân nhắc xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu Caine tìm được Pagan và nói chuyện với hắn trước khi anh ấy...”

“Có thể Pagan sẽ thuyết phục được Caine rằng hắn không hề giết Colin.”

“Chính xác”, nàng trả lời. “Đức ông hiểu rồi chứ? Bất kỳ ai đứng sau âm mưu này đều muốn đảm bảo rằng Pagan sẽ không bị tìm thấy.”

“Hoặc là cho người giết Caine trước khi nó lùng ra sự thật.”

“Đúng vậy.”

“Chúa ơi, Caine đang gặp nguy hiểm. Ta phải...”

“Không làm gì cả, thưa Đức ông”, Jade tuyên bố. “Như tôi vừa giải thích, Pagan đang canh chừng Caine.”

“Lạy Chúa lòng lành, Pagan không phải là kẻ thù của gia đình ta”, Công tước thì thào. “Ta nợ hắn một món nợ sẽ chẳng bao giờ có thể trả được. Cô gái yêu quý, ta không thể làm được điều gì cho cô sao?”

“Lúc này tôi phải lo chuyện của Caine”, nàng trả lời. “Anh ấy là người cực kỳ ương bướng, nhưng lại là người có bản năng bảo vệ bẩm sinh. Giờ anh ấy tưởng rằng mình đang xử lý những rắc rối của tôi. Khi Colin về nhà, cha con ba người có thể quyết định nên làm điều gì.”

“Vậy là Pagan đã cử cô đến gặp Caine?”

“Đúng vậy”, nàng mỉm cười trả lời.

“Caine sẽ không bỏ cuộc đâu”, ông xen vào. “Ta cầu nguyện Colin sẽ sớm quay về.”

“Đức ông đừng lo chuyện đó”, Jade nói. “Nếu ngài bảo Caine dừng cuộc săn lùng lại, anh ấy sẽ chỉ cố gắng hơn để có thể thành công. Lúc này anh ấy đã quá quyết tâm rồi, không dừng lại được nữa đâu.”

“Vậy thì cô phải giãi bày với nó.”

“Tôi không thể, thưa Đức ông. Tôi đã hứa với Colin. Hơn nữa, chỉ còn vài ngày nữa thôi là chân tướng sự việc được tiết lộ.”

“Sẽ thế nào nếu anh trai cô và Colin chậm trễ?”

“Vậy thì chúng tôi sẽ phải lập ra một kế hoạch mới”, nàng gật đầu tuyên bố. “Nhưng chuyện cụ thể thế nào...”

“Chúng tôi sẽ phải tìm cách tách con mồi ra khỏi kẻ săn lùng. Caine sẽ nổi điên, nhưng anh ấy sẽ sống sót. Tôi phải cân nhắc chuyện này thật cẩn thận”, nói rồi nàng mở cửa ra.

“Khi nào ta sẽ gặp lại cô? Cô đã bảo ta phải giả vờ không biết cô, nhưng...”

“Ồ, tôi chắc chắn Đức ông sẽ gặp lại tôi”, nàng trả lời, rồi thêm vào. “Và có một điều nho nhỏ ngài có thể làm để trả nợ cho tôi. Ngài đã nói sẽ làm bất cứ điều gì.”

“Phải, bất cứ điều gì.”

“Caine là con trai cả của ngài, và nếu phải có một đứa con cưng, thì đó nên là anh ấy.”

Rõ ràng Công tước cực kỳ kinh ngạc trước câu nói của nàng. “Ta yêu thương tất cả con cái của mình. Ta không nhận ra là mình yêu quý đứa nào hơn những đứa còn lại.”

“Ngài Harwick tin rằng Colin là con cưng của Đức ông”, nàng nói. “Ông ấy cũng bảo rằng Caine đã tách mình ra khỏi gia đình. Thưa Đức ông, ngài đừng để chuyện này tiếp tục diễn ra nữa. Caine cần tình yêu của ngài. Đức ông hãy đảm bảo anh ấy sẽ nhận được điều đó.”

Cánh cửa đóng lại.

Công tước Williamshire ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu trước khi chân ông thấy đủ khỏe để có thể nâng được thân hình. Những giọt nước mắt vui sướng chảy tràn trên má. Ông lẩm bẩm lời cảm ơn Đấng tối cao vì điều thần kỳ mà mình vừa nhận được.

Colin của ông vẫn còn sống.

Đột nhiên Henry thấy đói ngấu, ông liền đi tìm đồ ăn sáng. Chuyện này rồi sẽ khó khăn lắm đây, vì Công tước không phải là người quen lừa bịp, nhưng ông sẽ phải kiểm soát vẻ mặt hớn hở của mình. Không ai trong đám gia nhân được phép nghi ngờ lý do thực sự khiến ông hồi phục.

Ông thấy mình như được tái sinh. Như thể ai đó đã với xuống vực sâu thăm thẳm của nỗi cô đơn thất vọng cùng cực và đưa ông lên thẳng các vì sao.

Cô gái trẻ mà giờ đây ông coi là vị cứu tinh của mình có đôi mắt màu xanh lục thật lạ lùng. Hẳn Pagan đã đặt tên con tàu của mình theo tên cô gái xinh đẹp này. Tàu Emerald. Phải, ông gật đầu khẳng định. Ông cũng chắc chắn giờ đây mình đã biết chân tướng thực sự của gã cướp biển đó, nhưng ông thề rằng mình sẽ chết trước khi tiết lộ sự thật đó cho bất kỳ ai. Nhưng ông thắc mắc không biết Caine sẽ nói gì khi anh phát hiện ra người phụ nữ mà anh đang che chở thực ra lại chính là cô em gái bé nhỏ của Pagan?

Hẳn là pháo hoa sẽ bay mù trời và lời cầu nguyện duy nhất lúc này là ông có thể có mặt ở đó để bảo vệ cho vị cứu tinh của mình khi Caine nổ tung vì tức giận.

Công tước Williamshire nghĩ rằng mình đã nhìn thấu hết mọi chuyện.

Henry đang xúc đầy đĩa đồ ăn thứ hai bao gồm trứng và bầu dục lợn thì vợ ông, Gweneth, xông vào phòng ăn. “Đầu bếp nói với em là anh đang ăn sáng”, bà lắp bắp.

Công tước quay lại nhìn vợ, nụ cười dịu dàng nở trên môi ông. Gweneth tội nghiệp trông thật bàng hoàng. Mái tóc ngắn vàng nhạt của bà rối bù như tổ quạ và dường như bà không thể buộc lại dây thắt lưng trên váy. “Sao thế, Henry?” Bà hỏi, mắt chăm chú nhìn ông.

“Đó là lệ thường vào mỗi sáng mà”, ông trả lời. “Và anh thấy đói.”

Đôi mắt nâu của bà rưng rưng. “Anh thấy đói ư?” Bà thì thào.

Henry đặt đĩa thức ăn xuống quầy và bước về phía vợ. Ông đỡ lấy cánh tay của bà và hôn lên đỉnh đầu. “Gần đây anh đã làm em lo lắng, đúng không, tình yêu của anh?”

“Nhưng giờ anh thấy khá hơn rồi chứ?” Bà hỏi.

“Anh mới được khuyên là không nên héo hon thêm nữa”, ông nói.

“Ai khuyên cơ?”

“Lương tâm của anh”, ông nói dối. “Gweneth này, rồi sẽ đến lúc anh giải thích sự thay đổi đột ngột này với em. Lúc này, anh chỉ có thể nói câu xin lỗi vì tất cả những lo lắng mà anh đã gây ra cho em và các con. Anh đã đau buồn đủ lâu rồi.”

“Thật là điều thần kỳ”, bà thì thào.

Phải, ông thầm nghĩ, một điều thần kỳ với đôi mắt xanh lục đầy ma thuật. “Đến đây ăn cùng anh nào, tình yêu của anh. Anh thấy em hơi xanh xao đấy.”

“Em trông xanh xao ư?” Bà run rẩy bật cười. “Anh ấy, trông như người chết vậy.” Ông dịu dàng hôn bà rồi dẫn bà về phía bàn ăn. “Sau khi tắm rửa xong, anh định sẽ cưỡi ngựa sang nhà Caine.”

“Thằng bé sẽ choáng váng trước sự hồi phục của anh cho mà xem”, Gweneth nói. “Ôi Henry, thật vui sướng biết bao vì anh đã quay lại với mẹ con em.”

“Em có muốn đi cùng anh sang gặp Caine không?”

“Ồ có chứ, em thích lắm”, bà trả lời. Một tia quả quyết hiện trên trong mắt bà. “Lúc này có khách khứa sẽ chẳng đúng đắn lắm, nhưng em tin mình sẽ mời tiểu thư Aisely và bà mẹ thân mến của cô ấy đến nghỉ cuối tuần. Anh phải nói với Caine rằng chúng ta hy vọng nó sẽ... sao anh lại lắc đầu với em?”

“Có lẽ tốt hơn em nên thôi tốn sức đi, Gweneth ạ. Hãy chịu thua đi. Caine sẽ không kết hôn với tiểu thư Aisely đâu.”

“Chúng rất đẹp đôi, Henry à”, bà tranh luận. “Thử cho em hai lý do hay ho vì sao em không thể khuyến khích mối quan hệ này đi.”

“Được thôi”, ông trả lời. “Thứ nhất, tiểu thư Aisely không có mái tóc màu đỏ.”

“Ồ, dĩ nhiên là cô ấy không có mái tóc màu đỏ. Tóc Aisely màu vàng rất đẹp. Anh biết rõ như thể còn gì.”

“Thứ hai”, ông tiếp tục, phớt lờ vẻ mặt ngẩn ngơ của bà. “Cô gái ấy cũng chẳng có đôi mắt màu xanh lục.”

“Henry, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đúng không?”

Tiếng cười của Henry vang vọng khắp phòng ăn. “Caine cần một cô nàng phù thủy. Em sẽ phải chấp nhận điều đó thôi, em yêu.”

“Chấp nhận cái gì?” Bà hỏi lại.

Ông khẽ nháy mắt khiến bà trở nên bối rối hơn bao giờ hết. “Gweneth ạ, anh tin rằng bữa sáng của em sẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Em phải quay lại giường ngay lúc này.”

“Em ư?” Bà hỏi. “Vì sao?”

Công tước ngả người về trước thì thầm vào tai vợ. Khi ông nói xong, vợ ông đỏ bừng mặt.

“Ôi Henry”, bà thì thầm, “Đúng là anh đang khỏe lên rồi”.

Truyện Chữ Hay