Thiên Thần Dưỡng Thành Một Ác Quỷ

chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi tối hôm đó, chủ tịch đã đến thăm tôi.

"Tôi nghe nói người vừa gặp ác mộng. Và người còn khóc nữa."

"Vâng."

"Là do tôi đúng không?"

Đôi mắt của chủ tịch hơi ngấn lệ.

Tôi thổi thổi cốc ca-cao của mình rồi trả lời chủ tịch.

"Tôi đúng là một gã tồi mà. Tôi đáng bị chê trách, và…"

“…….”

"Đáng lẽ ra tôi nên nói điều đó nhẹ nhàng hơn."

"Có một thứ mà ngài có thể làm cho tôi đó."

Trước lời nói của tôi, chủ tịch ho một cách lảng tránh và lẩm bẩm.

"Gì chứ?...Liên quan gì?"

Như thể lời nói của tôi thật vô lý, tôi mỉm cười dễ thương với ngài ấy.

Chủ tịch ngập ngừng rồi thở dài.

".......người nói đi."

"Tìm cho tôi một con búp bê và tạo danh tính giả cho nó."

"Nếu là búp bê…Ý người là hình nhân kết hợp?"

Hình nhân kết hợp là một công cụ ma thuật.

Nó có thể được sử dụng như một vật thay thế cho một người nhờ trích ma thuật hoặc thần lực vào con búp bê với hình hài con người.

"Thường dân, độ tuổi tầm cuối 20, con búp bê đấy sẽ trở thành người đứng đầu Đỉnh của Hi Vọng."

"Nó sẽ ngốn kha khá của cải đấy ạ. Chỉ tồn tại duy nhất một kiểu ma thuật đấy ở Đế Quốc thôi, và cũng khó để tìm thấy nó ngay cả với quyền thế của Dubbled."

"Tôi còn ít tiền để dành cho việc bỏ trốn đó."

"Người định bỏ trốn như thế nào nếu người dùng số tiền đó?"

"Tôi sẽ không bỏ trốn nữa."

Tôi đứng dậy và bước tới trước chủ tịch.

"Tôi sẽ sống ở đây từ giờ trở đi."

"Người không định bỏ trốn nữa sao?"

Tôi cười nhe răng và nói.

"Tôi sẽ giúp cho Dubbled hoàn toàn tách khỏi Đế Quốc. Chúng ta sẽ không phải chịu sự can thiệp của hoàng thất hay giáo hội nữa."

“……!”

Gương mặt của chủ tịch cứng lại.

"Bất khả thi. Đó là thứ mà ai ai cũng, từ công tước đầu tiên cho đến công tước hiện tại, đều nhắm tới, nhưng chưa từng có ai làm được. Đó chỉ là một giấc mơ hão huyền thôi."

"Vì sao khóe miệng của ngài lại run rẩy khi ngài nói đó chỉ là giấc mơ vậy nhỉ?"

Chủ tịch nổ ra một tràng cười.

"Thật thú vị khi vẫn phấn khích trước từ độc lập dù đã đến tầm tuổi này rồi."

"Điều này có hơi thẳng thừng với ngài quá à?"

Đôi mắt của chủ tịch long lanh khi tôi cầm cốc ca-cao bằng cả hai tay.

"Những người phụng sự cho Dubbled đều là những người thẳng thừng nhưng họ đều có khát khao của riêng mình mà. Đế quốc đúng là đám đạo đức giả khi gọi chúng ta là phản diện."

"Con búp bê sẽ đứng ra thay cho tôi cho tới khi tôi trưởng thành. Đi tìm nó đi."

"Có vẻ món quà sinh nhật mà Louis đã để lại cho tôi không phải là Spinel, mà là người đó, tiểu thư ạ."

Chủ tịch và tôi nhìn nhau rồi cười như nhân vật phản diện…

***

Có rất nhiều việc phải làm cho đích đến mới của tôi. May mắn thay, tôi đã làm xong vài cái lúc vẫn còn đang chuẩn bị bỏ trốn.

Quỹ Đỉnh của Hi Vọng.

Một trợ thủ đắc lực.

'Giờ chỉ cần người bảo vệ nữa thôi.'

Mặc dù năng lực quân sự của Dubbled rất tuyệt vời, nó vẫn thiếu sức mạnh để có thể chống lại hoàng thất hay giáo hội trong trường hợp khẩn cấp.

Nên tôi đã cho gọi Andy tới.

Trong lúc bước vào trong phòng, cậu trai mở miệng với biểu cảm thán phục.

“Kiểu phòng gì thế này…”

Tôi đưa một giỏ bánh quy cho cậu ấy, người đang phấn khích lẩm bẩm.

“Ăn cái này đi.”

Andy, cầm bánh quy lên, liếc nhìn tôi.

“Nhưng nhóc gọi tôi đến đây làm gì…”

“Andy, anh có muốn sống ở đây không?”

Khi tôi hỏi vậy, Andy đánh rơi chiếc bánh quy.

Andy, với lòng bàn tay dãn ra, liên tục nuốt nước miếng.

“Đ, đ, đợi đã.”

“Hử?”

“Từ khi nào?”

“Nhóc thích tôi từ lúc nào vậy? Có phải là từ lúc nhóc cho tôi bánh mì không?”

“Hả?"

“R, rắc rối cho mình rồi đây. Em ấy rất đáng yêu, nhưng em ấy mới bốn tuổi còn mình thì đã mười ba rồi. Cách biệt tuổi tác quá lớn. Mình đúng là một thằng cặn bã khi coi một đứa bé như vậy là phụ nữ.”

“……”

“Nhóc thật sự rất đáng yêu, và thật sự thì, tôi chưa từng gặp được đứa bé nào đáng yêu như nhóc, nhưng tôi không đồi truỵ–”

…Cậu ấy đang nói cái qué gì vậy.

“Hãy trở thành hiệp sĩ của em.”

Khi tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, Andy, mặt đang đỏ như trái cà chua, hỏi lại, “Hử?”

Tôi sẽ không gạch bỏ kế hoạch đi tìm Zachary đâu. Thế nhưng, đây sẽ là phương án thứ hai.

‘Với cả cả kể mình có tìm thấy Zachary đi chăng nữa, có thể anh ấy sẽ không trung thành với mình.’

Nhưng Andy rõ ràng có ấn tượng tốt với tôi…

Dù yếu hơn Zachary, tiềm năng của cậu ấy vẫn đủ lớn mạnh.

Cậu ấy đã lãnh đạo được một nhóm từ 4 đến 5 tuổi, rồi đánh đuổi được cả mấy gã đàn ông lớn mạnh hơn cậu ấy.

Chiến lược mà cậu ấy đã sử dụng lúc đấy.

Tính táo bạo.

Sự mạnh mẽ để trở thành lãnh đạo.

Tôi chấm điểm cậu ấy khá cao cho tất cả những điều đấy.

“Tôi không có tiền để mua ngựa và vũ khí đâu. Ai sẽ chấp nhận tôi làm học trò chứ?”

Để trở thành một hiệp sĩ, bạn cần rất nhiều thứ không chỉ có mỗi việc trở nên mạnh mẽ.

Ngựa rất đắt đỏ, và nó là một gánh nặng vô cùng to lớn cho dân thường để mua được nó. Thêm vào đó, họ phải mua vũ khí thích hợp, và rèn luyện kiếm thuật nhiều năm với tư cách là học trò của hiệp sĩ khác.

Hẳn là một giấc mơ rất khó để đạt được với Andy.

“Em có nhiều tiền lắm!”

Tôi phô cả hai tay ra cho cậu ấy xem các loại đá quý như hổ phách và kim cương mà Isaac trước có cho tôi.

“Nhóc thật sự sẽ dụng tôi như một hiệp sĩ sao.”

“Vâng, Dubbed sẽ nâng đỡ cho anh nếu anh làm hiệp sĩ của em.”

“Chủ nhân.”

Cậu ấy thay đổi thái độ ngay lập tức.

‘Chà, cũng tốt. Thái độ nhỏ nhen của cậu ấy rất phù hợp với Dubbled.’

Tôi hài lòng gật đầu, và Andy nói với biểu cảm kiên định…

“Đây là lúc lập lời thề trung thành đúng không? Tôi biết hết.”

Đây chắc là lần thứ ba có người lập lời thề trung thành với mình rồi nhỉ, ban đầu mình thấy phiền toái cực kì.

“Andy xin nghênh đón chủ nhân–”

Cậu ấy đột nhiên dừng lại và cau mày. Rồi cậu ấy lẩm bẩm, “Cái tên này quá tầm thường đối với một hiệp sĩ nhỉ?”

“Được rồi, tôi sẽ đổi tên cho giống hiệp sĩ từ giờ trở đi.”

Cậu ấy quỳ gối xuống sàn và nhìn chằm chằm vào tôi…

“Hiệp sĩ Zachary xin được nghênh đón chủ nhân.”

“Hả?”

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy…

“Anh vừa nói cái gì cơ?”

“Zachary, không phải cái tên đấy giống hiệp sĩ sao?”

Tôi nhìn Andy, hoặc từ bây giờ là Zachary, với gương mặt bối rối…

‘Thật sao?’

Cậu ấy thật sự là Zachary sao?

Nhưng Andy quá yếu! Nếu Andy thật sự là Zachary, tại sao cậu ấy lại không phản kháng lại chút nào?

“Sao anh không đánh lại hầu gái của tôi lần trước?”

“Vì tôi không thể đánh phụ nữ.”

“Anh có khóc mà.”

“Cho phù hợp với hoàn cảnh thôi.”

Tất cả chỉ là thủ đoạn thôi sao?

Thật tuyệt vời…

Tôi đã rất buồn khi không thể tìm thấy Zachary, nhưng Andy là Zachary!

Dù sao thì, cũng không phải lỗi của Zachary, nên tôi ôm trán để kiềm lại cơn tức.

Tôi cho gọi Lea.

"Lea, dạy kiếm cho Zachary nhé.”

“Tên của đứa bé đó là Zachary sao ạ?”

“Vâng, anh ấy vừa đổi xong.”

“Tôi hiểu rồi.”

Lea, gật đầu, huých Zachary và nhìn vào cậu ấy.

“Theo ta, ta sẽ dạy kiếm cho nhóc.”

Zachary chắc đang tự hỏi vì sao mà hầu gái lại dạy kiếm, nhưng cậu ấy vẫn đi theo cô ấy.

Hôm đấy, Zachary đã khóc thật.

***

“Dạy giáo cho Zachary sẽ tốt hơn dạy kiếm đó. Cậu ấy rất có tài năng.”

“Dạ…”

“Haha, cậu ấy đúng là một đứa trẻ thú vị. Cậu ấy có một trí tưởng tượng phong phú về việc một hiệp sĩ nên hành xử như nào trước những người khác.”

Lea, người đã dạy cho Zachary được một tuần, vừa cười vừa nói.

“Mỗi ngày là một chuỗi bất ngờ.”

Tôi nhìn Zachary đang đảo qua đảo lại chiếc giáo trước ngài trung tá.

Vì vài lý do nào đó, tôi thấy khá cay cú, nhưng tôi cố nghĩ theo hướng tích cực.

‘Mình có hai trong số bốn hiệp sĩ mạnh nhất về phe rồi.’

Isaac and Zachary.

Như một trò đùa, mọi người nói rằng nếu bốn con người này kết hợp lại, một nửa thế lực của đế quốc sẽ trở nên vô dụng.

‘Mình sẽ phải làm việc thật chăm chỉ để nuôi và dụng Zachary thật tốt mới được.’

Tôi đưa ra quyết định.

Có thể sẽ phải mất nhiều năm dưỡng thành cậu ấy cẩn thận để trở thành hiệp sĩ mạnh nhất.

Nên tôi đã yêu cầu Seria lập thoả thuận với lính đánh thuê. Danju là một lính đánh thuê sùng đạo chuyên chạy việc vặt ở kiếp tôi làm kẻ ăn xin.

‘Trước hết, mình phải dưỡng thành cậu ấy đã.’

Càng nhiều tiền càng tốt, và cần một nguồn tài trợ để có thể bí mật sử dụng nữa.

‘Và cho tới khi mình trưởng thành ở một mức độ nào đấy, còn rất nhiều thời gian trước khi mình tiếp quản, nên mình sẽ thật thân thiết với gia đình của mình.’

Sau khi quyết định phá vỡ bức tường giữa tôi và gia tộc Dubbled, hoá ra là Dubbled chỉ là những người cha và người anh bình thường như bao nhà khác thôi.

Chỉ là một gia đình bình thường muốn dành thời gian với con gái và cố gắng quan tâm chăm sóc cô bé thôi.

‘Cuối cùng mình cũng có được một gia đình mà không ghét mình.'

Trái tim tôi đập thình thịch trong hạnh phúc khi nghĩ vậy.

Tôi đang ôm má thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Chủ nhân đang tìm người ạ.”

‘Cha?’

Tôi gật đầu đồng ý và đi theo hầu gái.

Khi tôi tới phòng, tôi thấy Isaac, người đang ngồi trên ghế sofa, và Henry đang đọc một cuốn sách.

Henry mỉm cười với tôi và nói.

“Chào buổi sáng.”

Isaac cũng vẫy tay chào.

“Em ngủ ngon không?”

Tôi cũng nói, “Xin chào.” và ngồi ở giữa Henry và Isaac.

“Công tước cũng gọi hai anh tới à?”

Isaac gật đầu.

“Ờ.”

Đúng lúc đấy, cha bước vào phòng khách với Nos.

Có ba chiếc hộp nhỏ trên tay Nos.

Khi cha ngồi xuống, Nos đặt ba chiếc hộp ấy lên bàn.

“Mở ra đi.”

Ba chúng tôi tò mò mở từng chiếc hộp.

Truyện Chữ Hay