Thiên Thần Dưỡng Thành Một Ác Quỷ

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Đỉnh của Hi Vọng cần một vệ sĩ mà sẽ phải thường trực giao chiến với tụi vô lại. Tôi chắc rằng Zachary có thể làm được điều này.

*TL's note: Tên công ty của LeBlaine.

Tôi nhìn thẳng vào Henry và Isaac.

"Em muốn cái này."

"Là gì vậy, LeBlaine?"

"Là gì! Nói cho anh biết đi. Anh sẽ mua cho em mọi thứ!"

"Cún con."

Cả hai lẩm bẩm, "Cún con sao…"

***

Tôi, Henry, Isaac, và các hầu gái cùng nhau ra khỏi lâu đài.

Cốt chỉ vì tôi muốn nuôi một chú cún, nên chúng tôi sẽ đi mua cùng với nhau.

Isaac bảo rằng anh ấy sẽ mua cho tôi chú cún đẹp nhất, nhưng tôi đã nài nỉ muốn tự mình chọn.

"Nếu chú cún mà Blaine muốn nuôi, không thích Blaine lắm thì sao?"

Hai anh đáp lại với vẻ mặt cực kì lúng túng.

"Không có sinh vật nào trên thế giới này có thể ghét em đâu?"

Ngay cả hai người anh cũng chịu thua trước tôi, nên tôi có thể đi tìm chú cún mà mình thích rồi.

Nơi mà chúng tôi đang hướng đến là phố Plum, không nằm trong lãnh địa của Dubbled. Bởi vì ở đó có một cửa hàng thú cưng dành cho thường dân.

'Nó cũng gần nhà trẻ mà Zachary ở nữa.'

Xe ngựa dừng lại khi tôi nghĩ vậy.

Tôi cầm tay của hai người anh và bước xuống xe ngựa. Tôi liếc nhìn xung quanh, con phố sang trọng không kém gì so với khu mua sắm của Dubbled.

"Oa…"

Tôi kêu lên. Rồi, các hầu gái mỉm cười và nói.

"Phố lung linh nhỉ? Con phố này sở hữu sòng bạc lớn nhất Đế Quốc đó. Quanh đây có rất nhiều thứ đáng để xem vì có nhiều nhà hàng với khu mua sắm lắm luôn."

Quả thực nơi này rất thích hợp để đi dạo.

Tôi cầm tay hầu gái và đuổi theo Henry và Isaac.

'Sòng bạc khủng thật sự.'

Đột nhiên, Lea đưa mắt nhìn về phía sau và nói nhỏ với hai người anh.

"Có ai đó đang theo dõi chúng ta ạ."

"Ờ, ta cũng cảm nhận được."

Đôi mắt của Isaac trở nên lạnh lẽo.

"Bốn…không, có năm tên."

"Những người này đã được đào tạo bài bản. Họ giỏi ẩn mình thật đấy."

Khi tôi mở to mắt, Henry và Isaac nhìn tôi với vẻ thản nhiên.

"LeBlaine, ở với các hầu gái một chút nhé."

"Anh sẽ quay lại sau."

Tôi giữ lấy tay áo của hai anh với vẻ mặt thoáng lo lắng.

"Em lo đấy à? Đồ ngốc, bọn anh hơi bị mạnh đấy. Em không cần phải lo đâu."

Isaac ôm lấy tôi và dí mặt anh ấy vào má tôi. Hình như làm điều này giúp anh ý cảm thấy siêu thoải mái thì phải.

Rồi Henry tóm cổ ảnh và vứt ảnh sang một bên.

"Đừng lo. Bọn anh sẽ quay lại mà."

'Người mà tôi lo cho là mấy cái tên đang theo dõi chúng tôi mà…'

Tôi sợ Isaac sẽ bẻ cổ họ mất.

Tôi nhắc đi nhắc lại, "Nhớ về sớm đó."

Isaac và Henry để tôi ở lại với các hầu gái rồi biến mất.

"Tiểu thư, hay là chúng ta đến tiệm bánh nhé? Nước nho ở phố *Plum siêu ngon luôn đó. Nó là cái nhà bằng vàng đi qua ngay lối này thôi."

*TL's note: Plum tiếng việt cũng là nho luôn.

"Dạ."

Lea, các hầu gái và tôi cùng hướng đến tiệm bánh.

Các hầu gái cứ nói về đủ thứ chuyện trên đời, sợ rằng tôi sẽ cảm thấy lo lắng.

"Người định mua kiểu cún như nào ạ? Một chú cún to, xù xù chắc cũng được ha, tiểu thư thấy được không?"

"Mấy chú cún nhỏ cũng dễ thương ha…"

"Một chú cún *săn vịt đáng yêu như tiểu thư cũng được á."

*TL's note: Là chó Poodle á. Ae nào không biết thì tui để ảnh minh họa dưới comment nho.

"Người có muốn tôi mang bảng mục lục các giống cún khi người dừng chân ở tiệm bánh không? Người có muốn xem qua không ạ?"

Ngay khi tôi vừa bước chân vào ngõ, tôi thấy có ai đó từ trong một căn nhà khá cũ kĩ trong ngõ đi ra.

"Này thì ăn hết tiền của tao, bọn ngu xuẩn."

Cậu trai không hề do dự lẩm bẩm và ném than cháy dở vào căn nhà.

Các hầu gái liếc nhìn căn nhà mà sắp bắt lửa.

"Ôi chúa ơi, đó là một sòng bạc mà. Nếu cậu ta mà bị bắt, cậu ta sẽ gặp rắc rối lắm đây."

Yuni, một cựu cho vay nặng nãi nói.

"Tôi có nên giúp cậu ta không nhỉ?"

Đó là lời của Dahlia, một sát nhân hàng loạt người có trái tim ấm áp hơn so với ba hầu gái còn lại.

"Dù không phải việc của chúng ta?"

Gián điệp Linda thắc mắc.

Thành thật thì, LeBlaine, là một người lớn sống bi quan, tán thành với suy nghĩ của các hầu gái. Nhưng là một đứa trẻ, tôi lại cảm thấy đồng cảm.

'Cậu ấy chỉ tầm khoảng mười ba tuổi đầu thôi, tôi không thể chỉ đứng nhìn cậu ấy bị một tên du côn đánh tới chết được.'

Chỉ cần dập đống lửa thôi là đủ, cũng không khó khăn gì mà.

Tôi thở dài và kéo kéo vạt áo của Lea.

"Mắt em nóng."

Chỉ khi ấy các hầu gái mới chạy tới dập lửa.

"Đống lửa chết tiệt đã làm đôi mắt của tiểu thư nhà chúng ta nóng."

"Đống lửa chết tiệt!"

Cậu trai nhăn mày trước những người phá đám từ đâu tới.

"Chuyện quái quỷ gì đây?"

Cậu ấy nực cười nhìn thẳng vào chúng tôi.

"Bà cô à, sao lại phá đám chuyện của người khác thế hả!"

"Làm thế là phạm tội đó."

Khi tôi khẽ nói như vậy, cậu ấy chuyển sang nhìn thẳng vào tôi.

"Mày là chủ nhân của đám hầu gái này à?"

"Đúng vậy."

"Mày muốn chết à? Đừng có phá đám và cút xéo khỏi đây đi. Cái thứ xấu xí."

Rồi, các hầu gái đang dậm chân lên đống than khựng lại. Đôi mắt của Lea, người đang cầm tay của tôi, cũng trở nên dữ tợn.

"Mày, mày vừa nói cái gì cơ?"

"Ai xấu cơ?"

"Yuni, đừng chấp."

Lea mỉm cười nhìn tôi và nói.

"Tiểu thư à, người nhắm mắt lại một tí và đứng ở đây đếm từ 1 đến 30 nhé."

Tôi liếc nhìn cậu trai thô lỗ kia và đứng im, lấy tay che mắt.

"Một, hai, ba…"

Tiếng hét của cậu trai vang dội khắp nẻo đường.

***

"Hức…"

Cậu trai ôm chặt cánh tay của mình dính người sát vào tường và khóc lóc, với nước mũi chảy thòng lòng xuống.

Các hầu gái nhìn thẳng vào cậu trai và hét.

"Mày có định nói không hả? Nhanh lên!"

Cậu trai bé nhỏ khóc thét trước tiếng mắng mỏ của các hầu gái.

"Tiểu thư là người dễ thương nhất thế giới ạ!"

"Nói lại!"

"Tiểu thư…"

Ngay khi cậu ấy định hét lên lần nữa, tôi nghe thấy tiếng ục ục từ bụng của cậu ấy.

"Đói à?"

"Mày quan tâm làm gì…?"

Khi cậu ấy nói vậy, cậu ấy nhanh chóng lật mặt đối xử kính trên nhường dưới với tôi khi phải đối mặt với ánh nhìn dữ tợn của các hầu gái.

Tôi lắc lắc tay các hầu gái mà đang hăm dọa cậu ấy.

Các hầu gái ủ rũ lùi lại khi tôi tiến lại gần cậu ấy. Rồi cậu trai giật mình thụt người lại. Chắc là cậu ấy tưởng tôi định đánh cậu ấy đây mà.

Tôi lấy đầu ngón tay lau sạch vết than trên má cậu ấy.

"Nè."

“……”

"Bọn em đang định đến tiệm bánh đó. Đi cùng đi."

"Tôi không có tiền…"

Tôi lục lọi cặp của tôi và lấy ra một nắm đồng tiền vàng.

Đây là tiền trợ cấp mà các chư hầu đã bí mật cho tôi khi họ nghe ngóng được rằng tôi đang định đi phố Plum với Henry và Isaac.

"Em có nè!"

"Của nhóc hết đấy à?"

"Vâng."

"Uầy, đống này chắc chơi được *ba mươi vòng *cò quay đấy."

*TL's note: Giá Kì Vọng (Expected Value) của đặt cược là $1 (ngoại trừ trường hợp đặc biệt của cược).

*TL' note: Cò Quay (Roulette): Roulette theo tiếng Pháp có nghĩa là "cái bánh xe nhỏ". Trong trò chơi này, người chơi có thể chọn đặt cược vào một hay nhiều thể loại cược như số duy nhất, các nhóm số khác nhau, màu Đỏ hay Đen, Số lẻ hay Số chẵn, những số thuộc nhóm cao (19–36) hoặc thấp (1 –18). Trò này phổ biến trong các bộ phim mafia các thứ lắm minh họa tui để dưới comment ae thấy là hiểu vấn đề liền.

Cậu trai gật đầu, đôi mắt lóe lên khi cậu ấy liếc nhìn các hầu gái.

Chúng tôi thoáng cái đã đến tiệm bánh.

Các hầu gái xếp chồng các loại bánh lên khay như một ngọn núi.

Bánh ở tiệm bánh này khá đắt, nên thu ngân và các khách hàng nhìn chúng tôi với khoang miệng mở to.

Tôi lấy chiếc bánh mà các hầu gái mang cho tôi đưa cho cậu trai.

"Nè."

“…….”

Cậu trai hơi cảnh giác nhìn tôi và cầm lấy chiếc bánh mì. Đôi mắt dần dần mở lớn sau khi nếm thử một miếng. Rồi, cậu ấy cả kinh cho tất cả vào mồm.

“Kek!”

Tôi lo rằng đồ ăn sẽ mắc ở cổ cậu nếu ăn nhanh như thế mất, nên tôi đưa cho cậu ấy sữa.

"Người lớn không cho anh ăn à?"

"Ai chịu cho một đứa mồ côi đồ ăn chứ?"

Mồ côi?

Nhà trẻ duy nhất mà gần đây là nhà trẻ tư nhân mà Zachary đang ở.

'Cậu ấy lẽ nào là Zachary sao?'

Tôi nghĩ vậy rồi nhìn thẳng vào cậu ấy, thầm lắc đầu.

Zachary là một trong bốn hiệp sĩ sẽ lộ diện tài năng thiên bẩm của mình.

Chả hợp lý gì cả khi một chàng trai mạnh mẽ sánh được với cả Isaac lại yếu nhớt như này.

Thường thì, những người mạnh luôn đề phòng và sẵn sàng hành động trước mọi tình huống.

Isaac, người nhỏ hơn cậu trai này năm tuổi, cũng nhận ra sự hiện diện của đám người theo dõi trước cả Lea.

Nhưng cậu trai này châm lửa mà không hề nhận ra tiếng động ngay bên phải cậu. Đã thế còn không hề lo sợ trước những tín hiệu cảnh báo, nghĩa là tư duy ứng biến của cậu cũng khá là đụt.

Trên hết, cậu trai này trông cũng chẳng phải là một người nghiêm túc và biết quan tâm như trong lời đồn.

'Mình muốn gặp Zachary, nhưng nếu cậu trai này ở cùng nhà trẻ với cậu ấy, mình sẽ có cơ hội gặp cậu ấy.'

Tôi đáp lại khi cầm cốc sữa lên.

"Em cũng mồ côi đó."

".....Điêu, nhóc có hầu gái đi theo mà."

"Em được nhận nuôi."

"Chắc nhóc là từ nhà trẻ nhà nước hay nhà trẻ chung chứ gì?"

"Không, là nhà trẻ tư nhân đó."

Đôi mắt của cậu trai mở lớn.

"Uầy, nhóc trúng số rồi đấy."

Chỉ có số ít trường hợp được nhận nuôi từ những nhà trẻ tư nhân. Cả kể trong trường hợp có đi chăng nữa, hầu hết bọn trẻ được nhận nuôi chỉ để vào mấy trang trại không có đủ nhân công thôi.

"Sao mấy cô hầu gái đó không giết chết tôi luôn?"

Cậu trai nói nhỏ, tay cầm bánh.

"Vì họ sẽ không bắt nạt một đứa trẻ đâu."

Hầu gái của tôi là dân tội phạm, nhưng là dân tội phạm tốt.

'Nói thế thấy kì thật.'

Cậu trai cho đống bánh còn thừa vào miệng mình.

Rồi, cậu lén lút lúc mấy hầu gái không để ý, giấu một vài chiếc bánh dưới áo.

"Nhóc đã phá đám việc của tôi, nhưng nhóc đã cho tôi đồ ăn, nên tôi bỏ qua cho đó."

"Sòng bạc ấy. Sao anh lại cố đốt cháy nó vậy?"

"Tôi đã cố đánh bạc với hi vọng là sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cho gia đình của tôi, nhưng thất bại, họ đã nhúng tay vào cò quay."

"Nhưng anh đánh bạc mà."

"Ngốc à? Vui thì tội gì không làm?"

Cậu mới là đồ ngốc ý…

Tôi thở dài.

"Nếu lần này mà anh đốt cháy được, anh sẽ mất đi vài chi trên người đấy, không phải chỉ mất tiền thôi đâu."

"Ồ, nhóc trông bé thế, mà biết cả mất chi trên người luôn à…nhóc cũng mồ côi nữa. Rắc rối rồi đây."

Cậu trai nhếch mép vươn tay véo nhẹ má của tôi.

Đúng lúc đấy.

"Thằng chết tiệt kia mày đang làm cái quái gì đấy?"

Một giọng nói lạnh lẽo cất lên từ phía cửa.

Anh ấy bước nhanh tới và siết chặt cổ tay của cậu ấy.

"Đừng có chạm vào em gái của ta."

Đôi mắt của Isaac trở nên dữ tợn.

Truyện Chữ Hay