"Họ bảo rằng đứa con trai đã chết của Noanoke bị điên. Cậu ta lúc đang tìm một nơi khai hoang Spinel, đã động vào cây thánh, vì thế mà bị nguyền rủa và chết."
"Nhưng họ bảo rằng cũng có thể chỉ là lời đồn đại thôi mà."
"Ý cậu là gì?"
"Sự thật thì, con trai của Noanoke rất lanh lợi mà. Ngay còn rất trẻ, cậu ta đã trở thành người đứng đầu Thượng Nghị Viện rồi. Vì sao mà cậu ta lại bị điên được?"
Tôi đã từng nghe tin đồn này rất rõ ràng từ tầng lớp thượng lưu.
'Tôi không biết là tin chuẩn hay không, nhưng đáng để thử.'
Triệu hồi linh hồn bằng năng lực của Boone cũng được thôi, nhưng sẽ rất phí phạm nếu sử dụng năng lực của ác quỷ nếu không phải là sự thật.
'Ngài ấy là người biết rõ con trai mình nhất.'
Tôi quyết định tin tưởng chủ tịch.
***
Hôm sau, tôi đặt tay lên tường ở góc hành lang và nhìn xung quanh.
Buổi hội nghị mới diễn ra hôm qua và vừa mới kết thúc có vài phút trước thôi.
Tôi quan sát các chư hầu ào ra, nhưng trong đó không có chủ tịch.
'Nghĩa là ngài ấy vẫn còn ở trong phòng hội nghị.'
Không còn nghi ngờ gì nữa, quả thật chủ tịch bước ra từ cuối hành lang.
Tôi chạy tới chỗ ngài ấy với gương mặt vui vẻ.
"Ông ơi!"
"....Tiểu thư, sao người lại tới tận đây?"
"Để gặp ông đó."
"Tôi?"
Ngài ấy nhìn tôi, nhăn trán.
"Ông đã giúp Blaine hôm qua mà. Con đến để cảm ơn ông đó."
Tôi buột miệng nói một cách ngây ngô nhất có thể.
Ngài ấy nhìn chằm chằm vào tôi và mở miệng.
"Không cần làm đến thế đâu ạ."
"Tại sao?"
Tôi ngạc nhiên hỏi ngài ấy, và ngài ấy chỉ phì cười.
"Ông trông buồn quá, cho ông cái này nè."
Đây là socola ngon nhất trong phòng kẹo mà Công Tước cho tôi. Tôi ăn nhiều lắm, và chỉ còn lại một thanh socola này thôi, tôi đưa nó cho ngài ấy.
"Vậy, chia đôi với Blaine đi."
"Người không cần phải làm vậy đâu ạ."
"Nhưng ông gầy quá, những ông khác ai cũng có bụng phệ mà."
“…..”
"Con lo lắm."
Mặc dù cô bé đang ngầm có ý định sau lưng, nhưng chuyện cô bé thật sự lo lắng cho chủ tịch vì ngài ấy quá gầy là thật.
Vợ của chủ tịch đã rời xa trần thế từ lâu, và con trai duy nhất của ngài ấy cũng theo bước bà ấy năm vừa rồi.
Mặc dù có rất nhiều người hầu trong biệt thự của ngài ấy, nhưng không một ai thật sự quan tâm cho sức khỏe của ngài ấy cả.
Có thể đó là lý do vì sao mà ngài ấy lại gầy như vậy.
Thêm vào đó, những chư hầu khác cũng có bảo rằng ngài ấy đã nhiều lần bỏ qua những bữa ăn vì quá bận rộn với những cuộc họp.
Tôi bóc vỏ socola ra, bẻ nó thành nửa, và đưa nó cho ngài ấy.
Đôi mắt của chủ tịch liếc nhìn thanh socola trong vài phút.
Rồi ngài ấy nhanh chóng nhận socola của tôi và dè dặt hỏi.
"Ngọt thật đấy. Nhiều năm đã trôi qua kể từ lần cuối tôi được ăn đồ ngọt như thế này. Trước đây khi con trai tôi còn sống tôi cũng đã ăn thử vài lần rồi."
'Đúng rồi! Nói cho tôi biết thêm về con trai ngài đi!'
Tôi mau miệng nói chuyện ngài ấy.
"Con biết nè. Tên anh ấy là Louis, đúng hông?"
"Sao người lại biết tên con trai của tôi?"
"Vì anh ấy thông minh lắm. Giống Henry với Isaac á."
"Vâng. Con trai tôi bằng tuổi hai người anh cũng đã nhập học vào học viện rồi đấy."
Câu nói là tiền đề cho chủ đề mà tôi muốn lắng nghe.
Chủ tịch trông rất vui khi nói về con trai ngài ấy. Bởi vì không có ai dám hỏi về con trai ngài ấy.
Chủ tịch khủng khiếp như Công Tước Dubbled vậy. Không ai dám nói chuyện một cách bình thường với ngài ấy cả. Tôi nói chuyện với ngài ấy dưới lớp vỏ bọc là tiễn ngài ấy về để hỏi ngài ấy cụ thể hơn về con trai ngài.
"Henry giỏi Toán lắm. Isaac thì giỏi kiếm thuật. Louis thì giỏi gì ạ?"
"Con trai tôi thì nghiên cứu địa chất ở trường cao đẳng. Nó nghiên cứu là để khảo sát môi trường tự nhiên ở lãnh địa."
"Con hiểu ùi."
"Nó không có hứng thú với việc của gia tộc hay sắc bén về mặt chính trị cho lắm. Tôi lại không thích điều ấy. Nên tôi đã ép buộc nó nhiều lắm..."
Đôi mắt của chủ tịch rưng rưng.
Hầu hết các bậc cha mẹ mới đầu từng bắt ép con của họ sau này đều hối hận như thế này.
"Nó đã có thể sống hạnh phúc hơn nếu tôi không ép buộc nó."
Tôi nhẹ nhàng nắm tay ngài ấy vì tôi cảm thấy có lỗi với ngài.
"Không. Louis yêu cha của anh ấy lắm."
"Sao tiểu thư biết được?"
"Bởi vì Blaine không có cha và mẹ nên con biết mà."
Tôi đáp lại một cách hiển nhiên.
"Nếu những đứa trẻ có cha có mẹ thất bại, họ vẫn còn có gia đình. Nhưng những đứa trẻ mồ côi thì không. Vì thế nên buồn lắm."
“…….”
"Blaine không có ai để nhớ cả. Nhưng Louis có mà. Có cha có mẹ vẫn tốt hơn là không có ai."
Tôi nhìn thẳng vào chủ tịch.
"Ông yêu Louis nhiều lắm mà đúng không, nên Louis cũng yêu ông nhiều lắm."
Bàn tay của chủ tịch mà tôi đang nắm khựng lại.
'À, không, đây không phải là lúc để nói những điều như thế này.'
Tôi phải hỏi về Spinel.
Tôi lắc lắc tay của chủ tịch, người đang ngây người nhìn chằm chằm vào tôi.
"Nếu Louis nghiên cứu về lãnh địa, ông có biết kiểu vùng nào sẽ có các loại đá quý không?"
"Vâng. Nó bảo là nó đã tìm ra bãi thải Spinel rồi. Chỉ vì trên đường đi tuần tra thì gặp tai nạn xe ngựa. Nếu không phải vì thế, có thể nó đã tìm được nơi đó rồi."
"Nhân tiện thì, mọi người có bảo Louis nói dối...."
Khi tôi hỏi một cách cẩn trọng, ánh mắt của chủ tịch thay đổi.
"Tai nạn xe ngựa đã phá hủy toàn bộ tài liệu của nó, tôi chỉ không có bằng chứng mà thôi."
"Con hiểu ùi."
"Vâng, tôi vẫn không tài nào quên được gương mặt hạnh phúc của con trai tôi khi tìm thấy mỏ Spinel."
Chủ tịch là kiểu người sẽ đặt lý trí trước cảm xúc.
Nếu ngài ấy đã trả lời chắc nịch như vậy, ngài ấy hẳn vô cùng tự tin rằng Louis Noanoke thật sự đã tìm thấy mỏ
'Vậy thì giờ mình chỉ cần nghe từ phía anh ấy nữa thôi.'
***
Đêm đó.
Tôi nằm trên giường giả đò đang ngủ, và chỉ khi Lea rời khỏi phòng, tôi mới lẻn ra khỏi giường.
Tôi liếc nhìn xung quanh.
'Ổn rồi, không có ai cả.'
Tôi lấy Etwal ra và nói với bản thân.
'Boone, hiện lên dạng người đi.'
Sau đó ánh sáng lấp ló quay xung quanh Etwal nhiều vòng, rồi một bó hoa xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi mỉm cười rạng rỡ, nhìn với đôi mắt đầy sự đề phòng.
"Anh chờ viên đá này chắc cũng đã lâu lắm rồi nhỉ?"
"Chờ đợi là hạnh phúc mà."
Anh ấy chọt nhẹ đầu ngón tay vào má tôi.
Tôi lấy Giọt lệ của Nữ Thần giấu từ trong túi ra và đưa nó cho anh.
Boone nhìn thẳng vào viên đá trong tay tôi. Sau đó anh ấy cần thận cho viên đá trên tay ảnh đặt lên trán.
"Cuối cùng thì, chủ nhân của tôi..."
'Chủ nhân?'
Tôi bối rối chớp mắt nhưng Boone vẫn quỳ một bên gối xuống và nói.
"Người đã đáp ứng nguyện vọng của tôi, nên đổi lại tôi cũng sẽ đáp ứng mong muốn của người. Giờ thì, nguyện vọng của người là gì?"
"Triệu hồi con trai của Noanoke."
Đôi mắt của Boone dịu dàng nhìn thẳng vào tôi.
Anh ấy hôn nhẹ lên khóe mắt tôi. Vào lúc đó, đầu tôi chợt xoay mòng mòng. Tôi cảm thấy toàn thân ngập tràn đau đớn.
Ánh trăng sáng xuyên qua ô cửa sổ bị ngắt đi trước dáng hình của Boone. Anh ấy dần dần biến mất.
[Một ngày nào đó, tiểu thư...khi cần....Hẹn gặp lại.]
Một giọng nói thân thuộc vang vọng trong căn phòng.
Và thứ tôi thấy trước mắt mình là--
"Tiểu thư, tôi ở đây nè."
Đó là một anh chàng mũm mĩm với cái đầu hói.
'Hửuuu?'
Tôi ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Tôi nhìn thẳng vào anh ấy, tự hỏi anh ấy có thật sự là con trai của Noanoke không. Rồi, anh ấy gãi đầu nói.
"Tôi là Louis Noanoke. Tôi đã đến trước mệnh lệnh của người."
"Boone, cứ thế mà đi rồi sao...?"
"Dòng thời gian giữa nơi đó và nơi này hoàn toàn khác nhau. Có thể đối với tôi thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng đối với người đó chỉ bằng một cái chớp mắt thôi."
Khi anh ấy nói vậy, ảnh hỏi với vẻ ngại ngùng.
"Người thất vọng sao? Hầu hết những người lần đầu tiên gặp tôi đều có vẻ mặt đó."
"Không, em không thất vọng. Em chỉ ngạc nhiên thôi."
Chủ tịch là một người rất đẹp trai với dáng người chuẩn với một bầu không khí thanh lịch.
Nhưng Louis Noanoke có một bầu không khí giống một chú gấu dịu dàng vậy.
"Anh trông có chút khác, nhưng nhìn kĩ lại thì giống nhau thật đấy."
Louis Noanoke mỉm cười trước lời của tôi.
"Cảm ơn. Nhưng vì sao người lại tìm tôi?"
"Louis, anh biết khá nhiều về Spinel, đúng không?"
Sau đó đôi mắt của anh ấy ngay lập tức sáng bừng lên.
"Vâng! Spinel ở lục địa này rất đặc biệt. Không như các Spinel ở những nơi khác, Spinel ở đây có khả năng chứa thần lực. Tôi đã làm một số nghiên cứu để chỉ ra là do sự khác biệt trong môi trường. Đầu tiên, tôi đã so sánh độ dày của lớp đất, và thật thú vị!"
Ảnh sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải. Nhiều phút trôi qua kể từ lúc tôi nghe ổng nói, và tôi không thể hiểu nổi ổng đang nói về cái gì.
"Vào trọng điểm!"
"À...Thói quen mà cha tôi ghét lại bung lụa ra rồi."
Anh ấy mỉm cười và gãi đầu.
"Tóm lại là có mỏ Spinel nhưng không có bãi thải đá."
"Cái gì cơ?"
Tôi ngạc nhiên mở to mắt.
"Không có nơi nào trên thế giới mà có Spinel vùi dưới đất cả. Nó chỉ là biến thái tự nhiên thôi."
Anh ấy nói với ba ngón tay chỉ lên.
"Có ba điều kiện: núi lửa, có cây Elsa tồn tại, và thần lực."
“……”
"Nơi mà vừa đủ ba điều kiện này, chắc chắn sẽ có khả năng những viên đá bình thường sẽ biến đổi thành Spinel."
Âu mài gót.
Vậy nghĩa là anh đang nói rằng chỉ cần lấp đá xuống đất, là có thể tạo ra Spinel không giới hạn sao?
Đây là cảm giác khi tìm thấy một chiếc mỏ không bao giờ cạn kiệt kim cương sao?
Louis Noanoke nói với biểu cảm sung sướng.
"Hiện tại, chỉ có một nơi bí mật duy nhất có đủ điều kiện thôi. Là ở trong Dubbled đó."
'Mình trúng số rồi.'