Thiên Thần Dưỡng Thành Một Ác Quỷ

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc tôi nghiêng đầu khó hiểu, Boone trở nên ủ rũ.

Ổng lại thất vọng gì nữa? Tôi lấy dĩa thọc mạnh vào quả dâu tây, tự hỏi lại phải làm sao với con quỷ này nữa đây.

Khi tống đống kem vào miệng, tôi bị mê mẩn trước sự thơm ngon kết hợp giữa vị chua và ngọt, và cả nhẹ nhàng của lớp kem.

'Mình có thể ăn cái này mãi không chán luôn được đó.'

Khi tôi nuối tiếc cho quả dâu tây cuối cùng vào miệng, cánh cửa chợt mở ra.

Là Isaac.

"Đi xem quà đê!"

Quà?

Henry, đi theo sau, nói, "Đừng ngạc nhiên nhé."

Khi anh ấy dịu dàng lau sạch vết kem trên miệng tôi.

"Quà gì ạ?"

Khi tôi hỏi anh ấy, Isaac cười khúc khích.

Tôi cảm thấy lo lắng một cách kì lạ.

Tôi nhìn chằm chặp vào hai người họ khi đi cùng hai người đến chỗ có món quà.

Quà cảm ơn?...Không thể nào.

Ngày Trẻ Em đã trôi qua rồi, nên không thể nào là đồ chơi được.

Sinh nhật tôi vẫn còn xa lắm mà.

Vậy món quà mà họ đang nói đến là gì?

Sau khi tôi đến nơi, quả nhiên là mình không lo lắng không đâu mà.

Trước mặt Công Tước, là hàng tá chư hầu đang đứng với cái đầu cúi gằm xuống.

"Giết chúng tôi đi, tiểu thư!"

"Cứu chúng tôi với, tiểu thư!"

Một bên gào khóc cầu xin sự trừng phạt là cái chết trong khi một bên thì quỳ xuống cầu xin sự giúp đỡ.

Tôi đảo mắt và nhìn chằm chằm vào Công Tước, Henry, và Isaac.

Công Tước nhìn tôi với đôi mắt thích thú như thể ông ấy thích chuyện đang diễn ra ngay lúc này vậy, và cả Isaac cũng trông đầy vẻ tự hào nữa.

"Đây là cái gì...?"

"Đây là những người trước đây đã cố ép Công Tước nhận nuôi Cattlea Walston."

Trong lúc nghe Isaac tự hào trả lời, tôi lại nhìn thẳng vào những chư hầu đó một lần nữa.

Một vài người đã có vết xước xác và thâm tím trên cơ thể. Hầu hết trong số họ vẫn còn ổn, nhưng nếu họ phải chịu bất cứ áp lực nào hơn thế nữa thì chắc hẳn họ sẽ ngất ra đấy mất.

"Nên, đây là..."

Khi tôi lẩm bẩm, Isaac nói, "À." và nhe răng ra cười.

"Các anh bỏ lỡ vài đứa rồi đúng không? Đúng vậy, chính xác là thiếu ba đứa, hai đứa đang ở phòng tra tấn, và một đứa thì làm ví dụ để cho toàn bộ lâu đài thấy mỗi tháng."

Quả thực tôi đã chờ cái ngày mà những con người này sẽ phải trả giá cho những hành động của họ.

Nhưng tôi chưa từng muốn những điều như thế này.

"Công Tước, và Henry, Isaac."

Ba người họ nhìn thẳng vào tôi khi tôi lẩm bẩm tên của họ.

"Ừ."

"Hay là anh cứ chém cổ tất cả cho xong nhể?"

Trước lời của Isaac, mặt của họ trở nên tái mét hơn.

"Không!"

Tôi nhăn mặt nói.

"Em ẽ ghét ba ngừi nếu ba ngừi giết họ." (Em sẽ ghét ba người nếu ba người giết họ.)

Ba người họ đã bị lời tuyên bố ấy làm cho đứng hình.

***

"Em hông thít cái này, em hông mún quà. Bảo họ dề i!" (Em không thích cái này, em không muốn quà. Bảo họ về đi!)

Như thấy ngọn hải đăng đang lóe sáng trước họ, những chư hầu bị hành hạ mãnh liệt chạy đi nhờ lời của LeBlaine đã làm cho Công Tước và hai người anh bất động.

Hai ngày trước, sau khi LeBlaine được đưa đến điện thờ, những người thuộc Dubbled đã bị nghiền nát.

Tất cả những người dính líu đến vụ việc Cattlea Walston đã bị đưa đến lâu đài.

"Th-Thưa ngài. Sao ngài lại mang chúng tôi đến đây vậy ạ?"

Sau khi cuối cùng cũng có người run rẩy dám gào lên tiếng nói của mình, Henry mỉm cười ngọt ngào và nhìn thẳng vào bọn họ.

"Ngươi đã gây ra một tội ác mà chỉ có thể trả giá bằng cái chết."

"Thật, thật nực cười! Chúng tôi chỉ không thể đứng nhìn đứa con của số phận thao túng Dubbled thôi! Nên là, chúng tôi thà lấy mối quan hệ huyết thống, Cattlea--!"

Họ dám nói những lời đó vì họ tưởng rằng Dubbled sẽ không dám động tới họ.

Tất cả bọn họ đều là con cháu của những gia tộc thanh thế đầy quyền lực, những con người đã phục vụ cho Dubbled bao đời nay, nên họ có thể sẽ không dễ dàng bị Công Tước động tới đâu nhỉ.

"AGGHH-!"

.....Họ đã những tưởng rằng ngài ấy sẽ không động tới họ.

Cho đến khi cổ tay của một trong những vị trưởng lão rơi xuống.

Theodore Dubbled đã lãnh đạo gia tộc năm năm nay. Vì thế nên có vẻ các chư hầu đã ngủ quên trong hòa bình.

Mà quên rằng, gã đàn ông nguy hiểm ấy là người đã tàn sát anh em của mình và lật đổ triều đại hưng thịnh của cựu Công Tước.

"Cái đầu của các ngươi sẽ lần lượt chất thành núi sớm thôi."

Khi Công Tước uể oải nói vậy, các chư hầu, với nước da tái mét, lập tức đồng loạt dí sát đầu họ xuống dưới sàn.

Và đây là lý do vì sao mà tình huống lại ra nông nỗi này.

Công tước và hai người anh đã gán đủ thứ chuyện vào họ ngày này qua ngày khác. Họ đã bị gán vào đầu đủ thứ tội danh.

[Biển thủ quỹ.]

Chỉ có ba franc thôi mà.

[Nhận đồ hối lộ từ trung tâm mua sắm.]

Chủ tiệm hoa đã tặng cho mỗi người bọn họ có một bông hoa tulip thôi mà.

Đó đều là những lỗi nhỏ đến nực cười, nhưng đủ để khiến các chư hầu phải rùng mình.

Nó là điều quá đỗi hiển nhiên đến nỗi họ đã lãng quên mất, nhưng điều đó có nghĩa là Công Tước biết tất cả mọi thứ dù những người khác không hề hay biết chuyện gì.

Nói cách khác, tất cả chư hầu đều nằm dưới tầm mắt của Công Tước.

Ngài ấy cố tình liệt ra những tội vặt vãnh. Tôi đã tưởng rằng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết. Nhưng...

"Nhưng nhóc, chúng đã đối xử tệ với nhóc mà."

Khi Isaac nói vậy, LeBlaine kiên quyết đáp lại.

"Anh hông thể dít người vì thế ược." (Anh không thể giết người vì thế được.)

Tiếp lời của anh ấy, Henry cũng thuyết phục tôi.

"Em phải nhổ tận gốc những chiếc rễ có hại chứ. Đó là quy luật vận hành mà, LeBlaine à."

"Người hông phải nà mụt vật." (Người không phải là một vật.)

Công tước vươn tay ra, gọi, "Blaine."

"Không."

"Tại sao?"

LeBlaine cau mày khó chịu, khi cô bé nhìn xung quanh ba cái con người đang sốt ruột này.

"Em sẽ không chơi với Công Tước, Henry, và Isaac một lần nào nữa."

"......!"

"......!"

"......!"

Khi họ chứng kiến ba con người đứng đầu với dáng vẻ như thể họ vừa đột ngột bị sét đánh, họ sững sờ.

"Aaa, tiểu thư ơi..."

Nói không ngoa chứ cô bé đã trao hi vọng cho tất cả bọn họ.

Tiểu thư tốt bụng quá đi!

***

Những người đó đã được giải thoát mà vẫn còn nguyên vẹn.

Trước lâu đài, tôi có thể nghe thấy tiếng gào khóc đầy sợ hãi của những gia tộc khi con cái, chồng, và cha mẹ của họ suýt chết.

"Em yêu, vợ ơi! Anh sợ quá!"

"Cha ơi, cha ổn không? Cơ thể cha có bị đau đâu không? Thật là nhẹ cả người, cổ của cha vẫn còn nguyên vẹn này!"

Nhưng Boone thì bất mãn.

[Sao người lại để họ sống trong khi họ đáng để chết?]

'Tội của họ chưa xấu đến nỗi mà họ phải trả giá bằng cái chết.'

Họ không có bạo hành một đứa trẻ như Teramore hay cưỡng ép một người phụ nữ như Urso.

Và trên hết, tôi hiểu vì sao mà họ lại cố đào thải tôi ra.

Một vài người đã cố giúp Cattlea đặt chân vào biệt thự của Công Tước, nhất định là vì có một vị trí của Dubbled đang được để trống.

Tôi là đứa con của số phận, người được tìm thấy bởi giáo hội, và sẽ rất nguy hiểm nếu tôi chiếm toàn quyền kiểm soát Dubbled.

Trên tất cả, địa vị của Dubbled có thể sẽ bị kéo xuống nếu ông ấy bị thống trị bởi một con thường dân, với cái mác giả tạo.

'Và nếu mà giờ chúng ta giết hết tất cả bọn họ, chủ tịch sẽ vào cuộc mất.'

Vị chủ tịch hùng mạnh nhất, Noanoke.

[Ổng là ai?]

'Ưm nói một cách đơn giản...là một con người rất đáng sợ chăng?'

Lý do vì sao mà cựu Công Tước, người mà nổi tiếng vì sự chuyên chế của mình, lại đưa người của mình vào Thượng Nghị Viện không chỉ bởi vì họ được yêu cầu thế.

Lý do lớn nhất là vì chủ tịch của thượng nghị viện là Jean Marc Noanoke.

Noanoke có mối ràng buộc chặt chẽ với các quý tộc của thượng nghị viện, và thậm chí cả giáo hội cũng ưu tiên lời của ông ấy trên cả người nối dõi trực tiếp của Dubbled.

[Sao ổng lại có nhiều quyền lực như vậy?]

'Cho đến khi ổng trở thành chủ tịch, ổng không chỉ đơn thuần là chư hầu thôi đâu. Ổng là người đứng thứ hai trong hệ thống cấp bậc của Dubbled.'

Hơn nữa, trong tương lai gần, ổng còn sở hữu cho mình nhiều mối quan hệ quyền lực hơn bây giờ nữa cơ.

'Nhưng sao những ngày gần đây im im thế nhỉ?'

Mình đáng lẽ nên đứng ra vào lúc khác.

Ngay khi tôi đang nghĩ về điều ấy, hai người anh, đang vô cùng thận trọng với tôi, đi đến trước tôi.

"Nhóc, nhóc vẫn còn giận à...?"

"LeBlaine em có muốn đi dạo không?"

Ngồi trên ghế sô pha, tôi liếc khóe mắt nhìn hai người họ.

Họ đồng loạt ủ rũ.

"Lần sau, anh không được đối xử với những người khác như thế nữa nghe chưa?"

Hai người họ đồng loạt rạng rỡ một cách lộ liễu.

"Bọn anh sẽ không thế nữa!"

"Vâng."

Tôi thở dài và nhảy xuống khỏi sô pha.

"Đi dạo thôi."

"Chúng ta đi ra vườn nhé?"

"Hay là nhà kính?"

Tôi rời phòng với hai người anh, hai người bọn họ như đang ngoe nguẩy hai cái đuôi không có thật vậy.

Sau khi suy nghĩ cân nhắc, cả ba quyết định đi dạo trong vườn.

Đó là vì Isaac khăng khăng dữ dội là có một bông hoa mà anh ấy muốn khoe với tôi.

Đi ra ngoài rồi đi vào trong khu vườn, tôi ngạc nhiên.

"Oa--!"

Vài ngày trước, mảnh vườn vẫn còn trơ trụi, mà giờ đây đã tràn ngập những khóm hoa.

Hoa dại, hoa anh thảo, và hoa violet, ít khi được thấy những bông hoa này trong mảnh vườn hoa của quý tộc lắm. Hầu hết trong số chúng là những loài hoa được ưa chuộng với giá cả vô cùng đắt đỏ và kích cỡ chỉ bằng bàn tay người thôi, như *hoa uất kim hương chẳng hạn.

*TL note: là hoa tulip đó việt hóa hay vl.

Nhưng tôi vẫn thích hoa dại hơn. Đặc biệt là hoa violet, chúng đều là những loài hoa ưa thích của tôi.

"Bwaine thít những bông hoa này nhắm!" (Blaine thích những bông hoa này lắm!)

Isaac hãnh diện.

"Anh đã bảo những người làm vườn trồng đấy!"

"Cảm ơn anh."

Henry xúc động mỉm cười khi anh ấy ngửi thấy hương hoa.

"Cuối cùng thì tên ngốc cũng đã làm được việc có ích."

"Em không phải tên ngốc."

"Ờ, chỉ hôm nay thôi anh sẽ thừa nhận em không phải là tên ngốc. Nhưng ngày mai thì chưa chắc."

Hai người anh lại bắt đầu chí chóe với nhau, nên nhân lúc ấy tôi kéo tay áo họ xuống.

Khi họ ngồi xổm xuống cạnh tôi, tôi tặng cho họ mỗi người một chiếc nhẫn hoa.

Quả nhiên như dự đoán họ đã vô cùng bất ngờ.

"Nhóc, sao nhóc biết làm cái này hay thế?"

"Em học núc ở nhà trẻ ó." (Em học lúc ở nhà trẻ đó.)

Isaac trông vô cùng tò mò vì sao mà nhà trẻ lại dạy cho cô bé những thứ như là nhẫn hoa.

Trong khi bóc những chiếc lá khô nhỏ khỏi cọng hoa, tôi nói.

"Quý tộc cho những đứa con mới sinh ra của họ đeo nhẫn đúng không."

"Đúng rồi. Bọn nhóc đó được đeo những chiếc nhẫn hồng ngọc."

Chiếc nhẫn có ý nghĩa là chúng phải lớn lên một cách khỏe mạnh cho đến cái ngày chúng đeo trên mình con dấu niêm phong của gia tộc.

"Thường dân cũng làm nhẫn hoa và đeo chúng lên tay nhau đấy. Những đứa bé ở nhà trẻ không có mẹ, nên bọn nhỏ sẽ làm và đeo chúng cho nhau."

"Sao thường dân cũng dùng nhẫn hoa?"

"Bởi vì nó có nghĩa là họ yêu người đó nhiều lắm."

Nó có ý nghĩa là dù cho bạn không thể cho con bạn những chiếc nhẫn hồng ngọc đắt đỏ như quý tộc, tình yêu của bạn dành cho con của mình sẽ không thua kém gì so với quý tộc.

"Nên, giáo viên dạy cho chúng em cách để làm nhẫn hoa-...hử?"

Họ thậm chí còn không lắng nghe tôi nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn hoa mà tôi làm cho họ.

"Nếu nhẫn hoa có ý nghĩa là yêu..."

"Mà LeBlaine lại tặng cho bọn mình..."

"Chúng mình..."

Sau đó, gương mặt của hai người họ ửng đỏ và họ siết chặt chiếc nhẫn trong tay của mình.

Truyện Chữ Hay