Urso đã làm những thứ mà có thể sẽ bị các thế hệ chỉ trích từ đời này sang đời khác.
'Thậm chí thần lực vốn có trong người đứa con còn lớn hơn trước rồi chứ.'
Như mặt hồ với dòng suối trong vắt, cơ thể của đứa con ngập tràn thần lực thanh khiết.
Anh ta không thể xác định được chính xác lượng thần lực là bao nhiêu,nhưng ít nhất 21 linh mục ở nhà thờ trung tâm- không, lượng thần lực đấy khủng khiếp tới nỗi sánh ngang với cả giáo chủ hồng y rồi.
Và đó là tất cả lượng thần lực trong khi vẫn đang duy trì ác quỷ đấy.
Thậm chí còn kì quái hơn là cái con nhãi kinh khủng đó còn biết cách thao túng buổi thẩm định thần lực nữa chứ.
"Làm giả kết quả sao? Làm thế quái nào mà được chứ!"
"Thẩm ịnh nà cách để kỉm cha nượng thần nực ong ta nà bao nhiu. Nhưng nếu như mà anh út thần nực của tôi vào anh trum buổi ầm định thì sao? Nên kết quả nà, thần nực của tôi sẽ không quá khủng khiếp." (Thẩm định là cách để kiểm tra lượng thần lực trong ta là bao nhiêu. Nhưng nếu như mà anh rút thần lực của tôi vào anh trong buổi thẩm định thì sao? Nhờ thế mà vào lúc cuối, kết quả lượng thần lực của tôi sẽ không quá khủng khiếp.)
Các linh mục càng tự mãn bao nhiêu, họ sẽ càng không nhận ra tiểu xảo của họ bấy nhiêu.
"Con nhãi quỷ quyệt."
'Mày nghĩ là tao sẽ cứ tiếp tục im ỉm chịu đựng như thế này sao?'
Đôi mắt của Urso lóe lên một cách xấu xa.
'1. Urso không được nói với bất cứ ai chuyện gì đã xảy ra ở nhà nguyện hôm nay và nhân dạng của LeBlaine.'
Một trong những điều khoản trong khế ước hôm qua là vậy.
'Nói cách khác, chỉ cần mình không nói chuyện gì đã xảy ra ở nhà nguyện ngày hôm qua thôi thì--'
Môi Urso nhếch lên.
“Krux!”
Khi anh ta hét lên, một gã đàn ông lớn tuổi với tấm lưng rộng bước vào.
"Ông, ông gọi tôi à? Ur, Urso."
"Lại đây nhanh, viết cho tôi một lá thư để nói cho họ vài chuyện này trước khi các linh mục tới."
"Tôi, tôi nên viết thư như thế nào đây?"
Khi Urso giải thích toàn bộ tình hình hiện tại, Krux nói, "À!" và nhanh chóng gật đầu.
"Đứa con của số phận đã cố tình giảm bớt thần lực của nó, thế đủ chưa?"
Urso nhếch mép trước lời của Krux.
Krux là người thường xuyên gửi những bức thư sai sự thật đến giáo hội để tống tiền mọi người xung quanh Urso.
Hai người họ ăn ý với nhau một cách hoàn hảo mà không cần nhiều lời.
Khi Krux viết xong và nắm lấy tay nắm cửa, Urso vẫy tay ra hiệu với gã.
"Mang lên cho tao một đứa con gái đến phòng ngủ nhỏ trước khi ông rời khỏi điện thờ đã."
"Kiểu, kiểu con gái như thế nào thì được?"
"Mấy đứa con gái trẻ trẻ mà ngon miệng ý."
Urso nhìn Krux gấp gáp chạy đi, nhếch môi.
'Ai mới phải là người phải sợ ai chứ.'
Cho đến nay, có thể mức độ láu cá của anh ta chưa bằng được nó.
Cái khoảnh khắc mà chân tay con oắt đó bị giáo hội xé nát, nó sẽ nhận ra là nó đã động vào ai và hối hận vì cái thái độ ngạo mạo mà nó đã phô ra trước đây.
Urso cười tự mãn rời khỏi phòng.
Một lúc sau, Urso mở cửa phòng ngủ và bước vào trong.
Krux đã đặt sẵn một cô gái trên giường.
Urso đóng cửa và tiến lại gần chiếc giường.
"Con nhỏ này chẳng biết ý gì cả. Mày phải cởi quần áo trước khi ta vào--"
Đột nhiên, một ngón tay sắc nhọn đâm xuyên qua ngực anh ta.
"Trong lúc chờ ngươi ta đã chán lắm đấy, thằng già."
“AAGH—!”
Máu chảy ồ ạt sau lưng anh ta qua cái lỗ mà vừa bị móng tay đâm thủng.
"Tạ-, tại sao...Hứa, mày đã hứa là sẽ giữ tao...sốn..."
Trước lời của Urso, Boone đáp lại khi xoay mạnh bàn tay của anh ấy.
"Lời hứa à...."
"Nó có nghĩa là cục cưng sẽ không giết ngươi, nhưng còn ta, ta chưa từng nói là ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Urso rùng mình, loạng choạng rồi ngã xuống đất.
"Cái chết là lẽ tự nhiên cho những tên quấy rối và hiếp dâm mà." LeBlaine trước đó đã nói vậy.
***
Boone mỉm cười rạng rỡ đến nhà nguyện nơi mà tôi đang đợi.
"Tất cả việc mà người bảo tôi làm tôi đã làm xong hết rồi á."
Rồi anh ấy giao cho tôi một lá thư.
Tôi mở phong bì ra và nhanh chóng đọc nhanh những gì được viết trong đấy.
Đây là bản khai báo về thần lực của đứa con của số phận.
'Anh ta hành xử đúng như những gì mình đã dự đoán.'
Tôi nhún vai và đốt lá thư bằng ngọn nến được đặt trong nhà nguyện.
"Như người đã sai bảo, tôi đã gặp đồng bọn của nó và đưa anh ta đến cái phòng dâm dục đó."
Có một gã tên là Krux bị ép phải làm theo lời của Urso, và Boone đã định cứu giúp gã ta đấy.
Thế nhưng, gương mặt của Krux, người rời phòng trên tay là lá thư, lại hoàn toàn vui vẻ.
"Lần, lần này mình có thể mua một căn nhà lớn và rời đi rồi."
"Làm tốt lắm."
Boone với biểu cảm tự hào, nhếch mép.
"Tiểu thư thông minh ghê."
Boone ngây thơ một cách kì lạ, dù anh ấy là ác quỷ.
'Giờ thì.'
Cô bé mở chiếc hộp ra và một viên đá quý đập vào mắt cô bé. Cô bé đã bắt Urso mở khóa chiếc hộp từ hôm qua rồi, thế nên khả năng có vấn đề gì là không thể xảy ra.
Đó là Giọt Lệ của Nữ Thần. Cô bé lấy nó ra và bỏ lại chiếc hộp.
Với điều này, cô bé có thể gửi trả Boone về và cũng sẽ không bị đưa đến nhà thờ trung tâm. Bên cạnh đó, cô bé còn giải quyết được một gã xấu xa nữa.
'Một mũi tên trúng ba con nhạn[note49844].'
Khi tôi nghĩ vậy, Boone nói.
"Người ác thật đấy, như ác quỷ luôn! Quả như mong đợi, người tồi như thế mới triệu hồi được tôi chứ. Tôi mong người sẽ tiếp tục làm tốt hết mức có thể như này và trở nên ngày càng ác độc hơn đó nha."
Khi tôi nhìn đôi mắt của anh ấy long lanh đầy vẻ hài lòng tôi lặng người đi.
***
Điện thờ phía Tây Bắc rối loạn cả lên.
Urso, người đứng đầu điện thờ này, được phát hiện là đã chết, và tay chân của anh ta, Krux, là người giết.
Thêm vào đó, lời thú tội của Krux được lan truyền ra, và tội ác của Urso hoàn toàn bị vạch trần.
Một vài người thậm chí còn nói Urso chịu trách nhiệm cho sự biến mất của Giọt Lệ của Nữ Thần.
Chính tay anh ta là người đã phá vỡ kết giới, nên chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi nó chính thức được xác nhận thôi.
"Tiểu thư à, vừa có vấn đề vừa xảy ra, nên chúng ta chưa được cho phép đi ra ngoài ạ."
Lea phiền muộn nói vậy.
Trước khi Krux đầu thú, họ không thể để bất cứ ai ra khỏi điện thờ được.
Nó cũng nằm trong dự đoán trước của tôi rồi nên tôi gật đầu.
"Nếu tôi thông báo cho chủ nhân tin tức này, ngài ấy sẽ xử lý nhanh thôi. Người chờ ở đây và chơi với các anh lính một chút nhé."
"Dạ."
"Nếu người không làm gì không ngoan đến khi chúng ta về thành, tôi sẽ cho người mười quả dâu tây luôn đó."
"Vâng ạ!"
Khi tôi nhiệt tình đáp lại, Lea mỉm cười và rời khỏi khu vườn.
Tôi đi dạo quanh khu vườn ở điện thờ trong khi các anh lính đang theo dõi tôi từ xung quanh.
Đứa trẻ trong tôi muốn chạy như một con ngựa hoang ở trong khu vườn rộng lớn này, nhưng tôi kìm nén lại và bước đi một cách chậm rãi.
"Tiểu thư lúc nào cũng cư xử thật phải phép."
Khi người hầu của Dubbled nói vậy, tôi đáp lại với cơn bão hưởng ứng.
'Đúng rồi đó, tôi cư xử rất chi là phải phép luôn đó, nên làm ơn hãy nói cho Lea biết khi cô ấy quay lại đấy.'
Rồi Lea sẽ tặng cho tôi 10 quả dây tây phết kem.
Tôi rạng rỡ mỉm cười.
Nhưng có gì đó rất kì lạ.
Khi tôi đang đi đằng trước, tôi thấy vài vệt nước trên đám cỏ khô ráo, và cặp của tôi ướt như thể có mưa vậy.
'Hử?'
Nó ướt như thế đấy, nhưng không có tí bùn nào trên đôi giày của tôi.
Tôi chớp mắt, hình như tôi vừa thấy gì đó, và bất ngờ.
Đó là chú cá được làm từ nước mà tôi thấy hôm qua.
"Cá.....!"
Khi tôi vô thức hét lên, người hầu và các hiệp sĩ nhìn tôi.
"Sao cơ ạ?"
Thường thì, mọi người sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy chú cá như thế này, nhưng họ không có biểu hiện gì cho cam.
[Hình như là những người khác không thể thấy nó thì phải.]
'Tôi cũng nghĩ thế.'
Chú cá bơi xung quanh người tôi, ve vẩy chiếc đuôi của bé.
'Em muốn chị đi cùng em sao? Đến đâu vậy? Có chuyện gì đã xảy ra với chủ nhân của chúng em, Adrian sao?'
[Không phải việc của người mà.]
Boone nói đúng. Không việc gì mà tôi phải quan tâm cả.
Nhưng.
Nhưng...
'Thật khó vì tâm trí của tôi, vẫn còn đang là một đứa trẻ, nên vẫn còn lương tâm.'
Tôi quay lại nhìn người hầu và các anh hiệp sĩ, thở dài thườn thượt.
"Em mún chưi trún tìm." (Em muốn chơi trốn tìm.)
Tôi chắp hai tay lại với nhau và ngước nhìn những người thuộc Dubbled với biểu cảm tuyệt vọng.
Đây là nước cờ đặc biệt của tôi mà đã chiếm đóng được cả gia tộc Dubbled.
"Trò chơi trốn tìm, bắt đầu!"
"Nhanh lên!"
Tôi gật đầu hài lòng, chỉ vào người đàn ông mà phải đi thì tôi mới tìm Adrian được.
"Nài trum ướng sẽ nà người đủi bắt. Đếm đến một nhăm đấy nhé." (Ngài trung tướng sẽ là người đuổi bắt. Đếm đến một trăm đấy nhé.)
"Tuân lệnh!"
Ngài trung tướng, trả lời như thể anh ấy đang thực hiện mệnh lệnh của Công Tước, giấu mặt anh ý trước cái cây và hét, "Một, hai, ba--"
Tôi vội vã chạy đi.
'Lea nói là cô ấy sẽ cho tôi mười quả dâu tây nếu tôi cư xử phải phép.'
Tôi sẽ không tha cho mấy chú cá này đâu nếu hóa ra là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nơi mà chú cá hướng đến là trước một sàn gỗ rộng lớn.
Adrian ngồi một mình trong khi đang ôm một thứ gì đó.
Một chú cá khác được làm bằng nước nằm yên vị trong tay của anh ấy.
'Nó được tạo ra bởi thần lực.'
Là một cặp với chú cá đến đón tôi.
Tôi tự hỏi rằng là do Adrian bị chấn thương nghiêm trọng ở đâu sao, hay là do thần lực của anh ấy đã bị giảm đi, nhưng nhìn trông như có vẻ đã đến lúc chú cá phải biến mất rồi.
Những thứ mà được tạo ra bằng cách tụ lại thần lực sẽ không tồn tại được lâu.
Nó biến mất vì thần lực đang hòa mình về tự nhiên mà thôi.
Đôi mắt của anh ấy trống rỗng và trông vô cùng mệt mỏi.
Tôi cẩn thận cúi mình xuống và nhìn thẳng vào anh ấy.
"Anh có thể nàm đìu đó nần nữa mà." (Anh có thể làm điều đó lần nữa mà.)
Nên đừng làm cái vẻ mặt đó nữa.
Nó khiến tôi buồn bực khi một đứa trẻ lại làm ra một cái vẻ mặt như thế.
Adrian ngước nhìn tôi.
".....Làm thế nào?"
Adrian rơi vào trầm lặng.
Xin thứ lỗi, tạo kết giới, và tạo ra những thứ từ thần lực khác hẳn nhau đấy nhé.
Anh có thể học cách để tạo kết giới từ giáo hội hoặc một cuốn sách, nhưng không ai chỉ anh ấy cách để tạo ra những thứ bằng thần lực cả.
Vì nó vô dụng, nó không tồn tại lâu dài như người thật hay động vật. Ngay cả khi nó được tạo ra bởi linh mục đi chăng nữa, nó chỉ có thể tồn tại lâu nhất là ba ngày thôi. Trên hết, nó còn phải thực hiện rất nhiều công đoạn mới tạo ra được.
"Anh đã tạo ra nó bằng cách nào?"
Khi được hỏi, Adrian nhìn chú cá trong tay mình.
"Tôi chỉ...thức dậy và đã thấy nó ở bên cạnh tôi rồi."
"Từ khi nào?"
"Vào một buổi sáng khi tôi hết bị bệnh sởi."
"Anh muốn đưa con cái chúng ta đến bữa tiệc sinh nhật của hoàng tử Adrian sao? Chúa ơi, anh yêu à! Anh muốn thấy con cái chúng ta nằm trong tầm ngắm của hoàng hậu Yvonne à? Hoàng tử bị bệnh sởi đấy!"
Tôi nhớ lại lời của Công Tước Phu Nhân Vallua.
'Nếu là bệnh sởi, thì nó xảy ra khi cậu bé mới chỉ sáu tuổi.'
Không đời nào mà tôi có thể nghe lầm được.
'Nghĩa là, anh đã giữ được chú cá trong vòng hai năm sao?[note49845]'
Thường thì, không quan trọng là bao lâu, một tuần là giới hạn cuối cùng rồi. Quả nhiên, anh ấy sở hữu trong mình lượng thần lực khủng khiếp thật, thảo nào mà được bổ nhiệm làm hồng y trẻ tuổi nhất.
Adrian nhìn tôi.
"Em có thể cứu nó lần nữa được không?"
Boone cằn nhằn trước lời của Adrian.
[Cậu ta đúng là một con người kì lạ. Tại sao cậu ta cứ quan tâm một thứ được làm bằng thần lực vậy? Cục cưng à, quay về thôi.]
Boone cố gắng thuyết phục tôi, nói vậy.
[Mười quả dâu tây quý giá của người đang biến mất đấy.]
Nhưng tôi không thể dễ dàng rời đi được.
Chỉ có một trường hợp duy nhất khi mà một đứa trẻ không có một người bạn lại có thể tạo ra một thứ mà thôi. Đó là bởi vì họ không còn hi vọng vào những thứ như thế nữa rồi.
Adrian chắc hẳn đã không màng tính mạng của bản thân, hi vọng rằng sẽ có một người bạn bên cạnh anh ấy khi anh ấy chịu đau khổ.
Nữ hoàng và ông ngoại của anh ấy chỉ coi cháu trai của họ như một món công cụ quyền lực.
Hoàng đế không để tâm đến con trai mình, và rất nhiều người đã liên tục bày mưu tính kế với anh ấy. Không một ai bầu bạn với đứa trẻ đã bị nhốt một mình suốt thời gian qua trong hoàng cung rộng lớn này. Cũng không có ai đưa tay ra giúp đỡ anh ấy và chẳng có một ai muốn đứa trẻ này sống cả.
Đó là lý do vì sao anh ấy đã vô thức tạo ra những chú cá này.
'Giống hệt những gì tôi đã làm vào kiếp đầu tiên của mình.'
Tất nhiên, lúc đấy tôi không có nhiều thần lực như Adrian, nên chúng đã biến mất trong vòng chưa đến một giờ.
Tôi nhớ mình đã khóc không thành tiếng dưới lớp chăn trước sự biến mất của chúng.
Tôi chắc rằng Adrian hẳn cũng đang cảm thấy như vậy ngay bây giờ vì tôi cũng đã từng trải qua cái cảm giác ấy vào lúc đó.
Tôi cẩn thận lại gần anh ấy.