Khi tôi nhìn chằm chằm vào vết sẹo, cô ấy mỉm cười gượng gạo.
"Trông nó xấu xí nhỉ?"
“…….”
Mặc dù tôi không có khóc, nhưng Lea vẫn áy náy rời đi, nói rằng cô ấy sẽ mang thuốc tới.
"Chúng ta học tiếp thôi ha? Tòa tháp này được xây dựng từ ba trăm năm trước bởi công tước vào lúc ngài ấy đang tưởng niệm tổ tiên của mình."
Nó là một ngọn tháp có hình thù kì quặc.
Nó không phải được xây dựng với mục đích để ở hay có mục đích nào đó khác. Nó chỉ để trưng thôi.
Chỉ có duy nhất một cái cầu thang, không có căn phòng nào cả. Thậm chí còn không có đèn, thứ mà được thắp lên bởi mana, chỉ có mỗi vài tia sáng mặt trời chiếu vào đây.
"Oa!"
"Người có muốn đi lên phía trên không?"
"Có ạ!"
Seria cười tủm tỉm nhìn lên cầu thang.
"Sao nại cười ạ?" (Sao lại cười ạ?)
"Người làm tôi nhớ tới em trai của tôi."
"Sewia chắc hẳn nà mụt người chị tốt nhỉ." (Seria chắc hẳn nà một người chị tốt nhỉ.)
"Tôi không phải là một người chị tốt."
"Hông. Chị đúm nà mụt người chị tốt mà." (Không. Chị đúng là một người chị tốt mà.)
Tôi bước lên bậc thang và nhìn vào Seria.
"Chị đã giết mụt quý tộc vì cậu ấy mà." (Chị đã giết một quý tộc vì cậu ấy mà.)
“……..!”
Mặt của cô ấy cứng nhắc lại.
Chiếu tướng.
***
'Tôi ước gì đó không phải là chị.'
Bằng chứng là vết sẹo trên chân của cô ấy, vết sẹo do hỏa hoạn.
Tôi đã nhìn thấy nó lúc ở khu đấu giá nô lệ. Tất cả các nô lệ đều có vết sẹo trên chân của họ.
'Trên chân của cái tên định tấn công tôi cũng có.'
Seria cũng có giọng địa phương nữa.
Giọng vùng Noxstone.
'Tên quý tộc đã chết đó thật ra là một tên buôn bán nô lệ đúng không. Seria, các đồng hương nô lệ của cô đã bị tên quý tộc đó bán đi.'
Đúng là không phải tự nhiên có quý tộc nào chịu chi cho những người già và yếu đuối nhỉ.
Cô ấy là nô lệ được chính tay quý tộc nuôi, nên Seria mới có thể một mình xâm nhập vào căn biệt thự được.
"Sao...sao tôi có thể làm thế được..."
Seria, người vừa nhìn tôi với ánh mắt run rẩy, nhanh chóng cười phá lên.
"Chắc là người nghe được từ công tước. Tôi cũng biết là mình sẽ không giấu được lâu mà. Tôi bị bắt sớm hơn tôi tưởng."
Tôi đảo mắt.
Thật ra là tôi đã chuẩn bị một lối thoát cho cô rồi.
"Đúng vậy. Ông ta đáng phải chết."
“…….”
"Không ai biết rằng ông ta lại là một tên đáng khinh như vậy, thậm chí còn bán trẻ em làm nô lệ."
Seria cắn môi.
"Những đứa trẻ không hề hay biết điều đó đã luôn chờ ông ta tới cứu họ, ngay cả sau khi họ đã bị đem bán đi như vậy...giống như tôi vậy."
“……..”
"Nhưng tôi may mắn hơn. Tôi được làm việc trong căn biệt thự của ông ta. Nên ngay sau khi tôi đến tuổi thành niên, tôi ngay lập tức được bán đi, và cũng do nhận thức của tôi tốt hơn so với những đứa trẻ khác nữa. Nhận thức cái bản chất thật thối nát của ông ta."
Seria nói rằng cô ấy đã dốc hết sức mình để trốn thoát. Cô ấy đã đến những nơi có khả năng để cứu những đứa trẻ khác, nhưng nhiều trong số họ đã bị đem bán đi rồi.
"Những đứa trẻ mà không bán được rất khổ."
Tôi biết vì sao cô lại giết tên quý tộc đó rồi.
'Nhưng vì lý do gì mà cô lại thâm nhập vào Dubbled chứ?'
Seria quỳ gối trước tôi.
"Tiểu thư, chỉ là một sĩ quan như tôi thì không thể nào mà gặp được Công tước được. Làm ơn hãy giúp tôi gặp được ngài ấy!"
Tôi nói một cách thực tế.
"Nếu công ước phát hiện ra, chị sẽ chết đấy!"
Chị nghĩ một người mà không có máu với nước mắt sẽ cứu chị vì chị có quá khứ đau thương sao?
"Tôi phải tìm được em trai của tôi, em ấy đã bị đem bán đi."
"Sao cơ?"
"Tôi nghe được từ một trong những thân cận của ông ta. Tôi không biết vì lý do gì, nhưng anh ta chắc chắn rằng em ấy đang ở trong lãnh địa của Dubbled."
Lúc ấy, tâm trí tôi chợt hiện lên nhiều thứ. Ánh mắt kỳ lạ ấy luôn nhìn vào tôi, dành một tình yêu lớn đến bất thường cho trẻ em. Vết sẹo dài bằng một gang tay.
“Jacob…..”
Ngay lúc tôi vừa lẩm bẩm.
"Sao người biết hay vậy?"
Một giọng nói cất lên từ phía dưới cầu thang. Khi Seria bất ngờ quay đầu lại. Anh ta nhảy bật lên trong chốc lát và bóp chặt cổ của cô ấy.
“Ugh….!”
Rồi, anh ta vứt cô ấy xuống cầu thang.
Một vũng máu đỏ sẫm chảy quanh Seria, từ từ lăn xuống từng bậc. Jacob nhìn vào tôi.
"Hử? Sao người phát hiện ra hay vậy?"
Tôi cắn chặt môi.
Tòa tháp mà tôi đang đứng đây xa khỏi căn biệt thự chính. Nó chỉ để trưng thôi, nên đây là khu mà các hiệp sĩ sẽ không đi tuần tra.
Không còn có ai khác ở đây nữa cả. Vì tôi cần một nơi riêng tư để nói chuyện với Seria, và tôi cũng chắc mẩm rằng cô ấy sẽ không bao giờ tấn công tôi.
Jacob từ từ tiến lại gần. "Người không định nói cho tôi biết à?"
Tôi sẩy chân ngã về phía sau, còn Jacob thì lẩm bẩm.
"Khách hàng của tôi bảo tôi là không được gây tổn thương đến người, nhưng vẫn phải mang được người đến đó."
Tôi trừng trừng nhìn anh ta trong khi anh ta thủ thỉ với tông giọng buồn bã.
"Nếu giờ người quay về đó, họ sẽ giết người luôn đó."
Vậy thì cách tốt nhất để chết đỡ đau nhất là gì nhỉ?
Nhảy xuống từ trên tòa tháp chăng? Hay cắn lưỡi nhỉ?
'Chú à, chắc chú phải chết trước khi để bị bắt nhỉ?'
Rõ rành rành cái tên 'khách hàng' của Jacob là một điên thối nát rồi, nên anh ta mà bị bắt thì sẽ nguy hiểm cho hắn ta lắm.
'Anh ta tốt hơn hết là nhảy xuống rồi chết đi.'
Tôi xông đến phía cửa sổ nhưng Jacob đã nhanh hơn. Anh ta tóm chặt lấy cổ áo tôi rồi nói,
"Chơi đùa với người sẽ vui lắm đây."
Ngay lúc ấy.
Một giọng nói quen thuộc cất lên.
‘Lea!’
Có cả Yuni phía sau cô ấy nữa. Tôi gấp gáp hét lên.
"Chạy đi!"
Hai người phụ nữ làm sao mà đánh bại được một gã đàn ông trưởng thành chứ. Hơn cả thế, có thể thấy Jacob đã từng làm việc này nhiều lần rồi, qua cách mà anh ta đã đối xử với Seria.
Tệ nhất là nếu hai người họ đều chết để bảo vệ tôi thì sao. Nhưng họ không hề chạy đi. Tôi đang định hét lên một lần nữa, thì Lea trong chốc lát đã thu hẹp khoảng cách giữa cô ấy với Jacob. Lea nhảy bật lên và tóm lấy vai của anh ta.
Cô ấy ngay lập tức dùng lực bóp chặt cổ anh ta.
'Cái qué...!'
Toàn bộ mặt của Jacob đỏ ửng lên như thể anh ta không thở được vậy. Khi anh ta dần dần mất đi sức lực, Lea ném anh ta vào tường, để anh ta trượt xuống sàn.
Tôi sốc đến nỗi không để ý mà đập đầu vào tường rồi ngã xuống.
"Tiểu thư!"
Lea chạy đến trước tôi.
"Người ổn chứ? Tôi xin lỗi, lâu lắm rồi tôi mới để mình mắc sai lầm như này."
Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chặp vào cô ấy.
"Ôi không, trán người đỏ hết lên rồi."
Yuni chạy đến chỗ mà Jacob đang nằm và tra hỏi anh ta.
"Mày đến từ tổ chức nào? Mày đến từ Malta à? Hay Lang Hạt[note48459] Sát Thủ? Nếu không phải, là Karutano à?"
Yuni hoạt bát và dễ thương của thường ngày hôm nay có hơi lạ.
Tên của tổ chức buôn bán người, ma túy, và ám sát được liệt ra thành hàng dài, cùng chất giọng hoàn toàn khác biệt so với cô ấy thường ngày. Rồi cô ấy giật tóc anh ta và đập đầu anh ta xuống đất, và hình như là tôi còn nghe thấy tiếng đầu của anh ta kêu răng rắc.
"À, ừ nhỉ, moi ruột của mày ra nào."
Quan sát Jacob bị đánh như một con chó, tôi tự nhiên bình tĩnh lại.
".........Lea, chị hông phải hầu gái à?"
Lea vội vã lắc đầu.
"Tôi là hầu gái mà! Tôi chỉ là từng giữ vài chức vụ trước kia thôi."
"Nàm ở đâu?"
"Trung đoàn hiệp sĩ tinh nhuệ của Dubbled, một khoảng thời gian thôi ạ......"
Trung đoàn hiệp sĩ tinh nhuệ của Dubbled sử dụng aura trên chiến trường. Đồn rằng đã có hơn 100,000 người đã được huy động để chấm dứt chiến tranh chỉ trong 15 ngày. Là trung đoàn hiệp sĩ tinh nhuệ nhất của Dubbled đấy sao?
Tôi nuốt khan và hỏi.
"Yuni cũm vậy ạ?"
"Không ạ. Yuni từng có một tiền sử ngắn ở trong một tổ chức trước khi cô ấy được làm việc ở biệt thự chính........"
Rồi Yuni ngại ngùng bào chữa.
"Tôi chỉ làm cho một công ty tài chính nhỏ thôi!"
Nếu là một công ty tài chính, có phải là công ty cho vay nặng lãi không?
Yuni giải thích với tôi, hai tay cô ấy lắc lên lắc xuống khi cô ấy giải thích, và ngượng nghịu vứt Jacob sang một bên.
"Nhưng ít ra tiền thưởng truy nã của tôi là thấp nhất trong các hầu gái phục vụ người mà!"
....Thế Dahlia với Linda cũng là tội phạm à.
Tôi nhận ra rằng mình đã bỏ sót một điều.
Dubbled không quan tâm đến nhân dạng và nguồn gốc của họ.
Nói cách khác, ngay từ đầu đã có tội phạm trà trộn vào đây rồi.
'À, thảo nào lãnh địa của Dubbled mới bị nói là hang ổ của những kẻ phản diện.'
Tôi gật đầu tán thành.
"Tôi vừa đi giảng đạo Chúa. Có những con người trên thế giới này cần đến sự dìu dắt của Chúa."
-được nói bởi Dahlia, sát nhân hàng loạt, người đã giết hàng trăm tên hiếp dâm.
"Ngay từ khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi đã rất nghèo khó rồi, thậm chí chúng tôi còn chưa được ăn đồ ngon bao giờ cả."
Đây là những lời của Linda, người đã biển thủ ngân sách hàng năm của rất nhiều địa chủ.
"Đừng thất vọng mà, tiểu thư!"
"Giờ chúng tôi sống trong ăn năn hối hận rồi mà!"
Tôi gật đầu với ánh mắt mơ hồ.
"Hông sao ạ."
Nhưng các hầu gái khóc nấc lên vì họ nghĩ rằng những lời ấy đều thật trống rỗng.
'Ổn thật mà.'
Nói chính xác ra thì, tôi cũng từng là sát nhân trước khi tôi hồi quy mà. Ngay cả khi chỉ là buộc tội vô cớ thôi.
'Mà giờ không quan trọng.'
Lea bước vào phòng với gương mặt cứng nhắc.
"Chủ nhân đang tìm người ạ."