~
~~~ Căn hộ mà Thiên và Phương đang ở ~~~
Thiên đưa nó, cô, hắn, anh và cậu tớ căn hộ của Phương. Trong đầu của người bọn hắn đều chung suy nghĩ: “Liệu có phải là người đó không? Hay chỉ là sự trùng hớp ngẫu nhiên?”.
Vừa vào đến nhà, họ đã nghe thấy giọng hát tuyệt đẹp. Vừa cởi giày cô vừa hỏi:
– Giọng hát ai vậy Thiên?
– Vk chưa cưới của em. -Thiên nhún vai trả lời.
– Thôi dẫn bọn chị đi xem mặt vk chưa cưới của em đi. -nó giục Thiên.
– Đi. Chắc là cô ấy đang trong bếp làm bữa khuya. -Thiên dẫn đường.
Đi vào phòng bếp, mọn người thấy một cô gái với mái tóc màu đen mượt mà đang vừa hát vừa nấu vài món ăn đơn giản. Thiên đang định giới thiệu “vk chưa cưới” của mình thì anh mặt đen hơn đít nồi tiến lại sau lưng Phương nói:
– Nguyễn Nhã Phương. Hóa ra năm trước cô bỏ nhà đi là để đi theo trai hả?
Phương giật thót mình quay lưng lại và thấy mặt anh đang đen hơn đít nồi. Phương run rẩy hỏi:
– Onii-chan…anh…đang làm gì ở đây vậy???
– HẢ??? ONII-CHAN??? -Thiên há hống mồm. (Gen: ngậm miệng khỏi ruồi bay vào mồm con ơi!).
Thấy vậy, anh quay sang Thiên nói:
– Phải đứa trẻ ương bướng này là em gái của tôi.
Thấy thế thì cậu nhảy ra trước mặt Thiên giải thích:
– Thật ra con Phương là em gái của thằng Hoàng đó. năm trước vì nghe ba mẹ và thằng Hoàng nói rằng phải đính hôn với con trai của tập đoàn Hoàng Gia nên nó bỏ nhà đi với số tiền “ít ỏi” . USD.
Sau khi nghe xong lời giải thích của cậu thì Thiên chỉ khoanh tay dựa vào cửa phong bếp và nở một nụ cười hình bán nguyệt tuyệt đẹp. Còn anh và Phương thì:
– Bây giờ em về nhà ngay cho anh. Em có biết là gia đình nhà ta đã mất mặt thế nào với gia đình họ Hoàng không hả? -anh nói như ra lệnh.
– Không. Không. Em không về đâu. Em sẽ không đính hôn với cái tên công tử họ Hoàng đáng ghét đó đâu. -Phương “khánh lệnh” anh.
– Tại sao? Anh nói rồi nếu như em không tự nguyện kết hôn với công tử họ Hoàng thì anh sẽ bắt em về bên Mĩ đấy. -anh ép buộc cô.
– Không em sẽ chỉ kết hôn với ck em thôi. – Phương trả lời chắc nịch rồi đến chạy đến ôm lấy tay áo của Thiên rất chặt.
Thiên, nó và cô nhìn nhau rồi phì cười làm cho mọi người nhìn họ như sinh vật lạ đến từ Hỏa Tinh.
– Ck sao thế? Thần kinh à?
Thiên không nói gì mà chỉ hôn chụt một cái lên đầu Phương đỏ mặt rồi nói:
– Cái tên công tử họ Hoàng đáng ghét đó chính là ck của em đó!
Phương, anh và cậu đang trong tình trạng chết lâm sàn còn hắn thì nghĩ “Nếu Thiên là công tử của Hoàng Gia thì Nhiên sẽ là người thừa kế của Hoàng Gia và An sẽ là tiểu thư của tập đoàn Hoàng Gia. Nhưng mà An với Thiên bằng tuổi nhau mà. Vậy thì An và Thiên chắc là song sinh bá đạo của Hoàng Gia rồi.”
– AAAAAAAAAAAAAAAAA!!! THẬT KHÔNG CK???? -Phương lay lay người Thiên hỏi.
– Phải đúng thế đó. CHúng ta có duyên nhỉ? -Thiên trả lời.
Nó im lặng từ nãy cũng lên tiếng:
– Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ bàn về lễ đính hôn của Thiên và Phương nhé!
– OK. Tao và An sẽ phụ trách phần trang trí. -cô hưởng ứng.
– Được, càng nhanh càng tốt. -anh cũng sốt ruột.
Tự nhiên mọi người lại thấy Thiên lấy tay đỡ trán. Phương hỏi:
– Ck sao thế???
– Onee-chan em quên mất cô bé kẹo mút thế nào rồi???
Phương nghe thấy Thiên nói tên “cô bé kẹo ngọt” tình cảm như thế thì lấy tay nhéo tai Thiên nói:
– Cô bé kẹo mút là ai hả??? Dám ngoại tình hả????
– Phương ơi em bình tĩnh đi. Cô bé kẹo ngọt là Hoàng Thiên An – em gái bá đạo của tên Thiên này đó. -cô giải thích.
Phương ngại ngùng đến đỏ cả mang tai luôn. Còn nó thì trả lời Thiên:
– Con nhỏ vẫn ổn nhưng nó vẫn nhớ em lắm đó Thiên. Mau mau về gặp nó đi.
Thiên nghe nó thấy thế thì đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi nảy ra ý tưởng rồi bảo với mọi người:
– Em có một “món quà” này muốn tặng cho An này muốn mọi người giúp được không???
– OK. -cô, anh, cậu, Phương đồng thành còn nó và hắn chỉ lặng lẽ gật đầu.
Sau đó mọi người ngồi bàn nhau về món quà sẽ tặng cho nhỏ vào ngày mai.
Đêm đó, tại một căn biệt thự kiểu Á – Âu có một có gái ngủ gật trên ghế sofa vì đợi mãi không thấy bà chị quý giá của mình đâu. Còn tại một căn hộ gần đường đua R có con người đang chuẩn bị một món quà tặng cho nhỏ.