Bọn chúng lợi hại không cũng bị ta làm thịt một người rồi?
Door Shaq bũi môi, chợt thấy ngoài cửa xuất hiện bóng người liền tỉnh lại, nói:
Aojinnieci, tôi ra xem một chút, lúc nữa sẽ quay vào, mẹ kiếp dựa vào cái gì mà bọn hắn lại thân thiết với nhóm này, còn chúng ta lại phải ở đây trông cửa?
Door Shaq theo lời nữ quyền thủ, đây là Flozd tiếp nhận võ đài Moscow mới khai trương rất nhiều đại phú hào thích những cô gái cắn xé trên võ đài.
Nhưng địa vị của những cô gái này so với các nam quyền thủ thì không biết cao hay thấp hơn, ngoài trận đấu trên võ đài thì họ cũng chỉ như những món đồ chơi.
Này, tiểu tử, ngươi ở đâu đến đây, đây không phải chỗ của ngươi.
Door Shaq say khướt nhìn Diệp Thiên đứng trước cửa, cái tay trắng trẻo sờ vào vỏ súng.
Trước kia mỗi khi làm động tác này thì những người khác đều sợ chạy mất Door Shaq coi đây cũng là chuyện thường tình.
Mẹ kiếp, đây là phản động Nga?
Thần thức của Diệp Thiên cũng không che hành động của Door Shaq, điều làm cho hắn ghê tởm suýt nữa nhổ nước bọt, may là trong tay hắn có túi châm nếu không đã thật sự là ô uế!
- Đây cũng không phải là địa bàn của ngươi!
Diệp Thiên mỉm cười nhưng câu này hắn nói bằng tiếng Trung, thấy vẻ mặt Châu Ân của Diệp Thiên, lại nói tiếng Trung Door Shaq không khỏi thấy lạnh một chút.
Rượu làm cho con người ta phản ứng chậm chạp, điều này thì Door Shaq lại là người nghiện rượu, sau vài giây mới phân biệt được là đối phương nói tiếng Trung Quốc.
Không đợi Door Shaq lấy súng ra, y chỉ mới cảm thấy lạnh tim, tiếp tục chống đỡ nhưng cũng chịu.
Cổ họng Door Shaq không phát ra lời chỉ còn kêu “Ôi Ôi”, toàn thân ngất xỉu trên mặt đât, ánh mắt lờ đờ, người run lên không còn động tĩnh gì nữa.
- Trái lại đồ chơi này rất hiếm!
Diệp Thiên nhìn Door Shaq hiểm ác, đi qua xác chết của y, tay Diệp Thiên bắn ra kim châm, nháy mắt đã xuyên vào tin Door Shaq tuy không hề chảy mọt giọt máu nào nhưng toàn cơ thể y đã bị phá hủy.
- Mẹ kiếp, Door Shaq mày uống nhiều quá rồi!
Sau khi Diệp Thiên đến gần sát cổng Aojinnieci đã thấy rõ khuôn mặt của hắn thấy không phải là người Trung Quốc, liền bớt cảnh giác hơn, trước mắt kẻ thù của bọn Moscow là Hồng môn.
Hơn nữa Diệp Thiên luôn duy trì khoảng cách với Door Shaq , thước, hai người hoàn toàn không tiếp xúc, lúc này đây Aojinnieci còn tưởng Door Shaq chỉ ngã do uống say.
- Ngươi là ai? Không được phép đến đây!
Aojinnieci liếc mắt nhìn Diệp Thiên, cúi đầu xuống kéo Door Shaq liền cảm thấy có hơi bất thường.
Cơ thể của người sống mềm còn người chết cứng hơn, tuy Door Shaq này vừa mới chết nhưng cơ thể đã nhanh chóng cứng lại lên Aojinnieci kéo thấy không giống.
Nhanh chóng Aojinnieci phản ứng với Door Shaq nhưng y chưa đứng lên, ông ta trực tiếp đưa tay đỡ đồng thời gọi khẽ.
Nhưng động tác của Aojinnieci chỉ vừa mới còn chưa kịp nói gì thì đã ngã lên người Door Shaq.
Ấn nội đường của Aojinnieci thấy xuất hiện một điểm hồng nhỏ đó chính là cây kim thép của Diệp Thiên bắn vào, sau đó xuyên ra sau đầu, phá hủy toàn não bộ và khung thần kinh của ông ta.
- Thình thình!
Diệp Thiên giơ chân đá vào hai các xác chết.
Khéo léo đặt hai xác chết, một người thì đang ngồi trên ghế solon, một người thì ngủ bên cạnh nhìn họ chỉ như là đang nghỉ ngơi rất bình thường.
Sau khi làm xong, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn, cười với cái Cameras ở sát cửa. Xem ra mặt của Rudolph, ở đây bóng đêm có vẻ rất kỳ dị.
- Phản động, là phản động, thật là xui xẻo!
Theo thần thức Diệp Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng, mấy chục người đang ở đây, trừ hơn người đang đánh bạc ra thì còn mấy cô gái đang làm những động tác kỳ dị và ăn mặc như nguyên thủy.
- Mẹ kiếp, nó đang làm gì vậy?
Thần thức đi vào phòng của một người, Diệp Thiên phát hiện có hai người đàn ông nhìn ra phía, suýt nữa hắn đã phun ra.
Nếu không phải thần thức chứng kiến thì thật sự hắn không thể nào tưởng tượng được, một thanh niên trai tráng mạnh mẽ như vậy mà lại như một người đàn bà ghì sát vào ghế solon, để một người đàn ông khác công phạt.
Diệp Thiên lắc đầu, nhấc chân tiến vào trong tòa nhà, không thấy hắn bước nhanh nhưng chỉ một cú đá hắn đã đi xa hơn m sau cái cửa kính.
ở hành lang. Hơn người đàn ông ngồi một chỗ đang nhập cuộc sục sôi nên căn bản là không chú ý Diệp Thiên vừa mới bước vào khi Diệp Thiên đi đến giữa cũng không có ai hỏi gì.
- Khốn nạn, ông đây thua sạch, ta muốn điếu thuốc.
Diệp Thiên đứng bên cạnh một người đán bạc than thở một câu, như là hắn thua tiền rồi lui về phía sau:
- Người đâu, đem bật lửa cho ta.
Người anh em kia cũng không nhìn Diệp Thiên, méo cả mồm chuẩn bị châm lửa cho người kia, chắc là anh ta Đầu Mục phụ trách ở đây.
- Mẹ kiếp, còn không nhanh đi!
Đợi một lúc lâu sau, người kia phát hiện, dường như Diệp Thiên không phản ứng gì với anh ta, y lại thúc giục lần nữa mới nhìn thấy một bàn tay đang giơ ra trước mặt hắn.
Cách tay kia cũng chẳng có gì, y cũng không cần bật lửa, lúc định tránh mắng thì cánh tay đưa dưới hàm hắn , một tiếng “rắc rắc” vàn giòn truyền vào trong đầu y.
- Tiếng gì vậy?
Đầu Mục lặng đi một chút thì đã phát hiện ra đầu của y đã rũ xuống trước ngực, đèn sáng trưng đột nhiên tối sầm.
- Như vậy, đuổi Hồng môn ra khỏi Moscow?
Sau khi bóp nát cổ người này, Diệp Thiên lắc đầu không nói gì, bởi vì đang hận sục sôi lũ tiểu tử này lại không có người nào phát hện ra chuyện của người bên cạnh mình.
Chẳng trách Đổng Thăng Hải có thể duy trì hắc quyền hơn một hai chục năm trời, bọn vô tổ chức, phần tử phản động này, thật đúng là không phải là đối thủ của Hồng môn.
- Bỏ đi!dùng một chút châm này đi!
Diệp Thiên suy nghĩ, thu châm về tuy hắn cầm túi có khoảng một đến hai trăm cái trâm nhưng có mấy chục người, Diệp Thiên không thể chừa ra được.
Hình ảnh mở ra, Diệp Thiên chạy một vòng vay quanh đám người này, hai tay như thiểm điện vỗ vào gáy của từng người, đáng lẽ âm thanh đã ầm ỹ nhưng nó nhất thời biến mất.
- Yval,Tại sao bên ngoài không có tiếng gì?
Trong phòng bên cạnh đại sảnh, có hai người đàn ông cường tráng đang đè lên một cô gái, âm thanh bên ngoài bỗng không có gì khiến họ không quen.
- Không biết, để tôi ra xem!
Yval lắc đầu, đi lên chỗ cô gái quỳ, đập tay liên tục xuống bàn, loạng choạng đi ra ngoài.
Chỉ có nhờ hắn ta mở cửa phòng, ánh đèn bên ngoài không có, cũng cảm giác ấn đường đang tên rân lên, cả cơ thể mất hết cảm giác.
Đúng lúc đó, đang ở trong phòng ra sức vận pít- tông, một người nặng hơn kg cũng đang nằm lên một cô gái.
- Im lặng hết đi!
Thấy hai cô gái kia kêu hét, Diệp Thiên gảy nhẹ ngón tay, châm khí đánh trúng huyệt thái dương của họ, khiến họ hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thiên như chạy trong bóng đêm, đi vào phòng của một người, không ngừng thu lại những sinh mệnh tươi sống.
Hơn phút ngắn ngủi trôi qua, cả một tòa nhà tầng cùng với tầng ngầm đã không còn một người sống sót, theo dõi người trong phòng đã hưng phấn trong sự đồng sinh cộng tử.
- Đến cảnh giới Tiên thiên, lại không thể trói buộc Thiên đạo nhưng nơi này hỏng rồi, e rằng sau này cũng không thể làm được võ đài nữa.
Sau khi sử dụng Thần thức đã đến tòa nhà điều tra, Diệp Thiên phát hiện, trong các xác chết này đều có oán khí, tất cả đều bị hắn mở thực khí ra, không có tia nào thoát, tràn đầy truyền vào cơ thể hắn.
Thế nhưng khi Diệp Thiên mở Thiên nhãn thì lại phát hiện tử khí chiếm một phần không nhỏ bên ngoài kiến trúc này.
Những người kia vừa mới chết không lâu đã phát ra oán khí, hòa với sát khí ở võ đài dưới tầng ngầm khiến cho toàn bộ phong thủy nơi này đột nhiên thay đổi.
Bên ngoài lại không biết mời Hòa thượng, Đạo sĩ ở đây e rằng sau năm nữa cũng không thíc hợp để làm nhà ở, hoặc có làm thì người trong đó cũng sẽ ốm đau, số phận đen đủi.
Quay đầu nhìn vào chỗ không khí trầm lặng, thân hình Diệp Thiên ẩn vào trong bóng tối.
- Diệp gia, ngài đã quay lại, ngài không sao chứ?
A Hoa đỗ xe dưới một cây đại thụ, bống nhiên cảm thấy xe rung lên quay nhìn thì đã thấy Diệp Thiên ngồi bên trong, A Hoa vôi quay lại hỏi han.
Không có tiếng súng, không có tiếng kêu, xa xa đèn trong tòa nhà kia vẫn sáng trưng, A Hoa nghi ngờ, anh ta không biết tốt cuộc thì Diệp Thiên đi vào đó để làm gì?
- Không sao, đi đến một chỗ khác.
Diệp Thiên liếm môi, sát ý đè nén cổ hắn, ánh mắt đỏ ngầu cả người giống như yêu nghiệt, khiến cho A Hoa sợ đến mức run lẩy bẩy.
- Keng !
Một tiếng chuông reo lên trong lòng Diệp Thiên, nháy mắt trong tiềm thức hắn sát ý này đã bị tan ra.
- Mình… Mình làm sao vây?
Tiếng chuông reo làm cho Diệp Thiên tỉnh lại, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, cũng không có cảm giác lúc trước bị sát khí nhập vào cơ thể, hắn suy nghĩ?
- Chẳng lẽ là giết người quá nhiều? là lúc trước ở Myanmar ta đã giết quá nhiều người!
Diệp Thiên đưa tay đặt ở Tam Thanh Linh, một cảm giác mát truyền đến sát khí lền biến mất.
- Diệp gia, ngài… Vừa rồi, ngài bị làm sao vậy?
Sát khí trên người Diệp Thiên mất, A Hoa mới dám nói lắp ba lắp bắp, nhìn Diệp Thiên tràn đầy sự sợ hãi vì vừa rồi trông hắn giống như một tử thần đẫm máu vậy vô vùng đáng sợ.
- Không sao. A Hoa, đi đến đó, nhanh lên hôm nay tôi rất bận!
Diệp Thiên kiên định, cũng không phải mà đột nhiên lại xảy ra chuyện này, dù sao thì Tam Thanh Linh cũng có tác dụng định tâm thần, đợi sau khi rửa sạch hắc đạo ở Moscow từ từ suy nghĩ cũng không muộn.
- Được, Diệp gia, ngài ngồi vững nhé!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, A Hoa rùng mình, lời của hắn đậm nồng sát ý, ý định đi dạo một vòng với Diệp Thiên quanh tòa nhà đó cũng không còn.