Nhìn thấy Tả Gia Tuấn đã khôi phục bình thường, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy linh thạch thuộc tính hỏa trong lòng bàn tay Tả Gia Tuấn, nói:
- Nhị sư huynh, mọi việc cần làm theo khả năng, sau này huynh tu luyện, không thể vượt qua '!
Tả Gia Tuấn tiến vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần chỉ có vài năm ngắn ngủn, chân khí còn lâu mới có thể so sánh với Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn.
Hơn nữa hắn cũng không phải hiểu được rất sâu đối với cảnh giới này, sau khi cảm giác được hơi nóng đó có chút trợ giúp đối với chính mình, liền không quan tâm luyện hóa, thiếu chút nữa đã khiến chính mình rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục .
- Diệp sư đệ, cảm ơn đệ!
Nghe được lời nói của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn nghĩ lại mà sợ, lau mồ hôi trán, hắn vừa rồi chỉ cảm thấy phủ tạng thiếu chút nữa bị đun chín, nếu không phải Diệp Thiên ra tay đúng lúc, cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Diệp Thiên sợ Tả Gia Tuấn khinh thường, lại dặn dò:
- Tả sư huynh, sau này không thể nóng vội, cảm giác hết sức thì buông linh thạch ra, đệ không thể ở bên cạnh huynh mỗi ngày đâu!
- Tiểu sư đệ, đệ cứ yên tâm đi, có lần này là đủ rồi!
Tả Gia Tuấn nghe vậy cười khổ không thôi, cái cảm thụ như là lỗ mũi cũng sắp phun lửa đó, cũng không phải là dễ chịu gì.
- Được, các sư huynh tu luyện đi, đệ trở về phòng nghỉ ngơi đã!
Tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên, linh khí trong Tụ Linh Trận này bất kể là độ tinh khiết hay là số lượng, cũng đã không đạt được yêu cầu của Diệp Thiên.
Nếu hắn ở trong này tu luyện, sợ là nguyên thần vừa xuất hiện, linh khí cả biệt thự này ngay cả một tia không còn, căn bản sẽ không còn cho mấy sư huynh .
Nếu không thể tranh chấp cùng các sư huynh chút linh khí này, còn không bằng Diệp Thiên trở về phòng ngủ, hơn nữa lúc này cũng tới thời gian hắn ước hẹn gọi điện thoại cho Vu Thanh Nhã.
Mới vừa trở lại phòng, điện thoại đầu giường liền vang lên.
- Thanh Nhã, không phải nói là để anh điện sao?
Diệp Thiên cầm điện thoại lên.
- Ông chủ, là tôi, Mã Lạp Khải!
Trong điện thoại truyền ra thanh âm khiến Diệp Thiên sửng sốt, trong lòng nhất thời sinh ra một dự cảm không tốt.
Nghe được thanh âm của Mã Lạp Khải có chút dồn dập, Diệp Thiên chầm chậm nói:
- Lão Mã, đã xảy ra chuyện gì? Không nên gấp, từ từ nói.
Bởi vì Đinh Hồng đột nhiên xuất hiện, gây cho Diệp Thiên cảm giác nguy cơ thật mạnh, trong khoảng thời gian này hắn chạy ngược chạy xuôi, căn bản không còn thời gian đi chú ý chuyện Mã Lạp Khải nghĩ cách cứu viện Đổng Đại Tráng.
- Ông chủ, nhiệm vụ thất bại, George bị trọng thương, chúng tôi đã sắp rời Seberia, hiện tại đang ở Moscow nghỉ ngơi chỉnh đốn...
Thanh âm của Mã Lạp Khải có chút uể oải, mười ngày trước ở trong điện thoại hắn đã cam đoan, nhưng sau khi đi vào Seberia, hắn mới phát hiện sự tình đã không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Sự tình tiến triển vốn là rất thuận lợi, Mã Lạp Khải cũng không đi tìm kiếm Andre Abramovich mà Diệp Thiên giới thiệu, mà là thông qua một tiểu đội lính đánh thuê thường xuyên làm nhiệm vụ ở Seberia, biết được về chuyện giới boxing ngầm ở Moscow sống mái với nhau.
Thông qua một vài tin tức, Mã Lạp Khải thực dễ dàng nghe được chuyện một tháng trước, có một người Trung Quốc bị bắt cóc, hơn nữa hiện tại địa điểm giấu người, đúng là khu Seberia mà Diệp Thiên nói.
Chính là khiến Mã Lạp Khải có chút kỳ quái chính là, những người đó tựa hồ cũng không kiêng dè tin tức vụ bắt cóc truyền ra, thậm chí cả nơi mà giấu người Trung Quốc đó hiện tại, cũng rất dễ dàng tìm hiểu được.
Lúc ấy Mã Lạp Khải cũng không nghĩ nhiều, sau khi nghĩ kế hoạch cứu viện, khuya ngày hôm trước bọn hắn đánh bất ngờ vào nơi đó.
Nhưng khiến đám người Mã Lạp Khải thật không ngờ chính là, nơi đó lại là một cái bẫy, hơn nữa đối phương chống cự cũng rất mãnh liệt, nhìn qua hoàn toàn không giống như là hành vi thông thường.
Cho nên nhiệm vụ lần này không những không thể cứu Đổng Đại Tráng ra, khi phụ trách phá vây, George còn trúng ba phát súng, cho dù mặc áo chống đạn, xương sườn cũng bị gãy vài cái.
- Ông chủ, đối phương tuyệt đối không phải là tổ chức phản động bình thường, nhưng cậu yên tâm, tôi liên hệ ba tổ chức đánh thuê ở quốc nội, bọn hắn rất nhanh sẽ tới Nga!
Trong điện thoại Mã Lạp Khải có chút không cam lòng, hắn từng chiến đấu tại những nơi nóng bỏng nhất như Trung Phi và khu Tam Giác Vàng, nhưng chưa từng bị thiệt thòi như vậy.
Nhưng chỉ dựa vào sức của vài người bọn hắn, hiển nhiên là không thể hoàn thành nhiệm vụ, lúc rút lui Mã Lạp Khải cũng đã phát ra tín hiệu cầu viện tổ chức của hắn.
- Lão Mã, bảo những người đó không nên đi Nga!
Diệp Thiên trầm mặc một hồi lâu, mở miệng nói:
- Cho tôi địa chỉ xác thực của các anh, sáng sớm mai tôi sẽ bay đi Nga!
Thành thật mà nói, sau khi biết Vân Hoa Đồng đã đi Nga, đánh chết Diệp Thiên cũng không muốn lúc này đi cái nơi đó, người tên Đinh Hồng kia tạo thành áp lực đối với hắn thật sự quá lớn.
Nhưng Diệp Thiên từng đáp ứng Đổng Thăng Hải rồi, phải cứu con trai hắn ra, mà Flodz tựa hồ sớm đã có phòng bị, nếu mình không đi, an nguy của Đổng Đại Tráng thật khó nói.
Sau khi xác định quan hệ của Vân gia cùng Đinh Hồng, trong lòng Diệp Thiên cũng có một chút tò mò.
Trong mỏ vàng ở Seberia rốt cuộc có đồ vật gì? Có thể khiến cho Đinh Hồng vội vàng đến đó ngay khi đấu giá mới vừa kết thúc, nếu như nói chỉ là vì vàng, lý do đó không khỏi rất gượng ép.
- Ông chủ, cậu sẽ lại đây? Vậy thì tốt quá, chúng tôi hiện đang ở tại...
Nghe thấy Diệp Thiên nói sẽ tới Nga, giọng Mã Lạp Khải trong điện thoại bỗng nhiên hưng phấn lên, lập tức báo ra địa chỉ của mình, ở trong lòng Mã Lạp Khải, Diệp Thiên quả thực giống như Thượng Đế vậy, không gì làm không được.
- Tôi biết rồi, sáng sớm ngày mai tôi liền qua đó.
Diệp Thiên nhớ kỹ địa chỉ, rồi cúp điện thoại, đang muốn đi xuống lầu tìm Đường Văn Viễn, để cho hắn sắp xếp lộ trình, chuông điện thoại lại vang lên.
- Diệp Thiên, vừa rồi anh điện thoại cho ai vậy?
Trong loa truyền đến thanh âm của Vu Thanh Nhã, cô cũng không có thói quen tra hỏi, nhưng trong khoảng thời gian này hành vi của Diệp Thiên rất khác thường, khiến trong lòng cô cũng có cảm giác sợ hãi, sợ chuyện đã xảy ra ở Newyork tái xuất hiện.
- À, đang cùng người bạn ở Nga nói chuyện điện thoại...
Diệp Thiên ở thở dài trong lòng, nói:
- Thanh Nhã, ngày mai anh đi Nga, bên đó không biết có tiện gọi điện thoại hay không, nếu không điện thoại cho em được thì em cũng không cần phải lo lắng nhé!
Tống Vi Lan cùng Diệp Đông Bình đều là người đã ngoài năm mươi tuổi, bây giờ còn chưa cần Diệp Thiên phụng dưỡng chăm sóc, hắn ở bên ngoài trở cũng không có gì canh cánh trong lòng, chỉ là đối với Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên từ nội tâm cảm thấy áy náy.
Từ khi kết hôn đến hiện tại, ngoài thời gian mình bị thương dưỡng bệnh đó, tính ra cũng không ở cùng Vu Thanh Nhã quá một tháng, không thể nghi ngờ là Diệp Thiên là người chồng không làm tròn chức trách.
- Anh lại muốn đi ra ngoài?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, thanh âm của Vu Thanh Nhã có chút căng thẳng:
- Đi Nga làm gì? Nguy hiểm hay không hả?
Trong trí nhớ của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên tựa hồ sẽ không làm những chuyện bình thường, không phải chạy đi Myanmar tìm kiếm vàng, chính là chạy đến Thần Nông Giá tìm dã nhân. Hiện tại lại muốn xuất ngoại .
- Không có việc gì, việc kinh doanh thôi, không bao lâu là có thể về nước !
Chuyện Tống Vi Lan đầu tư mỏ vàng, chỉ có hai người là bà và Diệp Thiên biết, cho nên Diệp Thiên cũng không nói cụ thể là chuyện gì, trấn an Vu Thanh Nhã vài câu, liền cúp điện thoại.
Xuống đến dưới lầu, Diệp Thiên tìm đến phòng Đường Văn Viễn. Hắn đã ở trong ngôi nhà này gần nửa năm.
Bởi vì tính đặc thù của biệt thự, hàng ngày Đường Văn Viễn đều tự mình làm cơm ăn, không cần xã giao cùng người bên ngoài lại được linh khí trong biêth thự này tẩm bổ, cả người hắn giống như là trẻ hai mươi tuổi. Trên mặt lão nhân đã giảm đi không ít nếp nhăn.
Nghe thấy Diệp Thiên nói muốn đi Nga, Đường Văn Viễn liền đáp ứng, hiện tại máy bay tư nhân của hắn cơ hồ chính là chuyên dụng của Diệp Thiên. Ông ta còn ước gì Diệp Thiên có thể sử dụng càng nhiều càng tốt.
- Diệp tiên sinh, gọi thêm A Hoa đi, xin hỏi ngài cần đi chỗ nào?
Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Thiên vừa xuống máy bay, một chiếc ô tô lộ biển Moscow liền chạy nhanh lại đây, đây là do Đường Văn Viễn sắp xếp, hắn cũng có chi nhánh công ty của mình ở Nga.
Ngồi ở chỗ ngồi phía sau trong xe, Diệp Thiên nói:
- Đi đến gần quảng trường Đỏ!
Người lái xe kia cũng biết tiếng Hoa, khởi động xe chạy nhanh ra sân bay, còn Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, nghĩ đến hành trình đến Nga lần này.