- Vậy đa tạ chân nhân!
Sắc mặt Diệp Thiên nửa mừng nửa lo, nhìn thấy khoé miệng Đinh Hồng không khỏi co rúm lại, đầu óc tên thanh niên này chắc chắn không đơn giản như vậy?
- Không sao, chỉ là tốn tí sức nhấc tay lên mà thôi…
Đinh Hồng khoát tay, lúc đang định nói chuyện, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào cái xe đẩy vừa tiền vào bàn đấu giá, thân thể bỗng nhiên đứng lên, nhưng thật ra lại khiến Diệp Thiên hoảng sợ.
- Tinh thạch thuộc tính hoả thượng phẩm, chưa từng nhiễm linh mạch trần tục, sao có thể sinh ra linh thạch thượng phẩm thế được nhỉ?
Ánh mắt Đinh Hồng lộ ra vẻ khiếp sợ kinh người, trong lòng cũng nổi sóng dữ dội, ông vốn nghĩ ở đây nhiều nhất cũng chỉ có linh khách hạ phẩm mà thôi, thế nhưng sai tuyệt đối, đây rõ ràng là khối tinh thạch thượng phẩm.
Phải biết rằng, cho dù ở không gian mà ông ta sống, linh thạch thượng phẩm cũng cực kỳ hiếm thấy chỉ có vài môn phái lớn có truyền thừa lâu năm cất giấu mới có, đệ tử bình thường căn bản khó mà thấy được.
Tuy rằng khối linh thạch này đã bị ngươi ta cắt qua, linh khí có hơi tản đi, nhưng Đinh Hồng tin rằng, sau khi cầm khối linh thạch này trở về nơi đó, tất nhiên có thể đổi lấy khối đá linh thạch thuộc tính thuỷ mà ông ta cần.
Đinh Hồng âm thầm cảm thấy mình may mắn, may mắn mình xuống núi đúng lúc, không thì cơ duyên này cũng không đến lượt ông ta, trong lòng ông ta lúc này chuyện sư đệ chết cũng vơi đi, chỉ còn lại khối linh thạch thượng phẩm này thôi.
Ánh mắt phát ra tia cực nóng, nếu không phải bận tâm mình đang ở nhân gian, Đinh Hồng thậm chí còn có cả ý định ra tay cướp lấy.
Thế nhưng Đinh Hồng kích động cũng không bị phát hiện, sau khi ông ta phát ra khí bảo vệ, Diệp Thiên không có cách nào truyền thần thức vào trong, mà lại dặn dò cha không được tranh đoạt khối tinh thạch đó.
Tuy rằng lúc này Diệp Thiên cũng có thể cảm ứng được, khối tinh thạch đó ẩn chứa linh khí, vượt xa những khối linh thạch của cậu, nhưng thứ tốt cũng phải đổi mạng mới có được.
Nhìn người đạo sĩ bên cạnh phát ra khí, Diệp Thiên biết, mình mà phát ra ý định có hứng thú với khối tinh thạch này, nói không chừng Đinh Hồng sẽ ghi hận trong lòng, xoá luôn mối hoạ này cũng nên.
Sau khi Đinh Hồng đứng lên, người chủ trì bán đấu giá trên đài không vui nói:
- Vi tiên sinh này, mời ngồi xuống, đừng có làm loạn trật tự đấu giá.
Lúc đang đấu giá vật phẩm thứ hai, người dưới đài vẫn đang nói chuyện khiến cho người bán đấu giá cảm thấy mình chủ trì thất bại, tối thiểu cũng không khiến cho người khác chú ý được.
Đinh Hồng đang định trừng mắt lên,hình như nhớ ra điều gì, lạnh lùng nhìn người đấu giá cái, người chủ trì đấu giá này vốn đang hưng phấn cũng lạnh cả người, cũng không dám giục Đinh Hồng ngồi xuống nữa.
Quay đầu nhìn về phía Vân Hoa Quân, Đinh Hồng truyền đoạn thần thức:
- Bất kể là bao nhiêu tiền, mua bằng được thứ này, tôi cho huynh đệ các ngươi sống thêm năm nữa!
Ngồi ở hàng ghế sau mắt Vân Hoa Quân mở to ra, liên tục ngẩng đầu lên, mấy ngày nay lão Đạo vẫn luôn ngậm miệng, không ngờ hôm nay cũng mở miệng ra.
Vân Hoa Quân năm nay cũng tuổi rồi, hơn nữa lại chăm sóc giữ gìn tốt, có thể sống thêm năm nữa, ông ta chắc chắn là có thể sống trên trăm tuổi, đủ để kích động người ta .
- Em trai, nhất định phải đấu giá bằng được hòn đá này, không tiếc giá gì!
Giọng Vân Hoa Quân có chút run rẩy, so với tiền tài mà nói, sinh mệnh không nghi ngờ gì nữa quan trọng hơn nhiều.
- Anh cả, anh yên tâm đi, em chuẩn bị đầy đủ tài chính, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì!
Đã nhiều ngày Vân Hoa Đồng cũng được kiếm chứng sự thần kỳ của người đạo sĩ đó, tất nhiên không nghi ngờ gì lời anh cả.
- Anh bạn Diệp, khối tinh thạch này có ý nghĩa hết sức quan trọng với lão đạo, không phải tranh đoạt đâu nha!
Sau khi ngồi xuống, Đinh Hồng thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Thiên cái, trong lời nói vẫn rất có sức uy hiếp.
Tuy rằng Thiên Cơ Môn thế lực cực mạnh, nhưng sau khi có được khối linh thạch thượng phẩm này đổi lấy khối linh thạch thuộc tính thuỷ, khả năng Đinh Hồng tiến vào Kim Đan Đại Điền là cực lớn, đến lúc đó không sợ Thiên Cơ Môn nữa.
Cho nên nếu Diệp Thiên không nể mặt tranh đoạt với ông ta, Đinh Hồng không ngại tìm cơ hội khiến cậu ta quy tiên lên núi thành tiên, tu đạo là việc làm nghịch thiên, Đinh Hồng cũng chẳng cần để ý đến tính mạng người khác.
- Đinh chân nhân, vãn bối tu luyện ở trần thế, tài nguyên thiếu thốn cực kỳ, cái… cái này…
Sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ chần chừ, cậu không dám đồng ý, nếu không sẽ khiến cho cái lão bất tử này nghi ngờ.
- Hả??
Ánh mắt Đinh Hồng lộ ra tia hung ác, thế nhưng rất nhanh đã biến mất, bàn tay ông ta vừa lật, lòng bàn tay lấy ra khối tinh thạch thô màu đỏ, nói:
- Cậu tu vi chưa đủ, dùng khối linh thạch kia phí của trời, khối linh thạch này của ta, cũng đủ để cậu dùng tu luyện.
Khi nói chuyện Đinh Hồng liền nhét khối linh thạch vào trong tay Diệp Thiên,ông ta cuối cùng cảm thấy được lời nói của tiểu tử này không giả dối, chắc hẳn tiền bối đã qua đời, cứng rắn ngăn nó không bằng xoa dịu nó, dù sao nghe đồn Thiên Cơ Môn cũng có cao nhân Kim Đan rồi.
- Thế… thế thì cảm ơn tiền bối!
Diệp Thiên tuy rằng còn có bộ dạng có chút không cam lòng, nhưng mâu thuẫn cảm xúc cũng không phải lớn lắm, phóng thần thức vào trong hòn linh thạch cảm ứng chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
- Cảm ơn tiền bối, thứ này có thể khiến tôi đột phá ấy nữa chứ?
Đinh Hồng có chút nghi ngờ phán đoán của mình, Diệp Thiên nếu đúng là sau lưng có tiền bối sư môn, sẽ không ngay cả tinh thạch thuộc tính hoả hạ phẩm thế này cũng quý thế chứ.
Thế nhưng lúc này trên đài bắt đầu đấu gía rồi, Đinh Hồng vội đem lực chú ý qua đó, cho dù ông có tu luyện hơn năm, lúc này tâm trạng cũng có chút dao động.
- Khối đá ngọc xinh đẹp này là vật lưu lại sau khi ngọn núi lửa Piton de la Fournaise trào ra, nó được bậc thầy về đồ trang sức tạo nên tác phẩm tuyệt đẹp thế này, giá khỏi điểm là triệu nhân dân tệ, mỗi lần tăng thêm vạn, mời các vị ra giá!
Không biết có phải bị Đinh Hồng nhìn hay không, người đấu giá lúc này trạng thái rõ ràng không tốt, sau khi giới thiệu đồ đấu giá xong, liền tuyên bố bắt đầu đấu giá.
- Thứ tốt đều bị lãng phí!
Lời của người bán đấu giá vừa dứt, Đinh Hồng không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Thiên cái, trên mặt người đồng thời lộ ra vẻ cười mếu, nếu khối linh thạch này mà chưa được tạo hình, sợ là còn có tác dụng với bọn họ lớn hơn nữa.
- Tiểu tử này cũng biết hàng đấy.
Sau khi đưa ra khối linh thạch đó, Đinh Hồng căn bản là không sợ Diệp Thiên dám giở trò nữa, nếu không cho dù Diệp Thiên có gặp được người của sư môn, ông ta cũng vẫn đúng lý.
- Tôi trả triệu nhân dân tệ!
Sau khi người dẫn chương trinh vừa hô bắt đầu, Vân Hoa Đồng liền giơ thẻ bài lên, nâng giá lên thêm triệu hắn đây là tỏ rõ ý quyết tâm muốn giành được của mình.
Đôi khi bán đấu giá là như vậy, là hào phú tiền nhiều không đếm xuể, sau khi có hứng thú với thứ nào đó, rất nhiều người sẽ tự động nhường, trong số trường hợp đây là quy tắc ngầm.
Thế nhưng những người trong nước, nhất là Vân Hoa Đồng, sản nghiệp tư bản trong nước của hắn căn bản đều là hoạt động bí mật, số lần tham gia đấu giá còn quá ít, cũng không biết chuyên gia nước ngoài có người đối phó với “người có tiền”.
- Vị tiên sinh này trả giá triệu, còn có ai trả giá nữa không ạ, khối tinh thạch này được chuyên gia xem xét, là loại châu báu chưa từng xuất hiện, rất có giá trị.
Sau khi nghe thấy Vân Hoa Đồng giơ bảng giá lên, người bán đấu giá mắt sáng rực, nói năng cũng mau lẹ hơn, giới thiệu lại nội dung vừa rồi lần nữa.
Cùng lúc đó, ngón út tay phải người dẫn chương trình ở lên bàn ngoắc nhẹ mấy cái, những người vẫn luôn chú ý đến động tác của ông ta lập tức nhận được chỉ thị.
vài thẻ bài của những nhà đồ cổ có tiếng trong kinh thành giơ lên, cười nói:
- triệu nhân dân tệ, Vân tổng, không phải tôi tranh đấu với ông, ông cũng biết đấy, tôi là người thu mua các loại đá quý mà.
- triệu nhân dân tệ, thứ này, tôi thích!
Sắc mặt Vân Hoa Đồng không chút thay đổi cầm thẻ bài lên, nói có vẻ bá đạo.
Mà trong buổi đấu giá, người bán đấu giá không nghi ngờ gì chính là nhà đấu giá, lập tức ám hiệu lại phát ra.
- triệu, Vân tổng, thứ như vậy ở trong tay người chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Người sưu tầm đó cũng không sợ Vân Hoa Đồng, lĩnh vực mà hắn làm cũng không liên quan gì đến Vân Hoa Đồng, không liên quan gì thì không phải nể mặt làm gì.
Mà điều quan trọng hơn, là chuyên gia uỷ thác có thân phận nhất định, hắn có thể có được phần từ cuộc giao dịch này, đạt được %. Hét lên triệu, hắn có thể thu về được triệu.
- Thật đúng là người ngốc nhiều, chỉ là tên đẩy giá mà thôi.
Diệp Thiên ngồi ở hàng trước bĩu nôi, sau khi tham dự buổi đấu giá lần đó ở hồng Kông, cậu hiểu cái bẫy của bọn đấu giá này trong lòng bàn tay.
Thế nhưng nếu đổi là Diệp Thiên ra giá, đừng nói là triệu, mà là triệu cậu cũng cam tâm tình nguyện, dù sao thứ này cũng không thể dùng tiền mà mua được.
- triệu!
Vân Hoa Đồng lần nữa lại giơ thẻ bài lên, vừa rồi anh cả ghé ta nói ra điều kiện của Đinh Hồng, lúc này ông ta nghĩ cũng không khác gì Diệp Thiên, có tiêu nhiều tiền nữa cũng phải có được tinh thạch trong tay.
- Ông chủ Vân điên rồi, hòn đá này đâu đáng giá triệu chứ?
- Đúng thế, đứng nói hòn đá quý không rõ xuất xứ, ngay cả kim cương cũng không đáng giá như vậy.
- Nghìn vàng không mua được niềm vui, Vân tổng là ai? Đây là đang đánh bạc đấy.
Sau khi Vân Hoa Đồng hô lên giá này, trong hội trường lập tức sôi nổi lên, theo như những nhà sưu tầm đồ cổ thấy, hòn đá này nhiều khả năng nhất là đá rubi, triệu giá khởi điểm là hơi nhiều rồi, thế mà ra đến triệu thực là điên rồi.
Lần này ngay cả vị uỷ thác kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đấu giá điều quan trọng chính là tâm lý, nếu như mình hô lên giá cao quá, đối phương không chơi nữa thế thì hắn không còn chỗ để khóc nữa ấy chứ.
Không chỉ có nhà sưu tầm đó, mà người bán đấu giá trên đài cũng không ngờ trong phút chốc mà Vân Hoa Đồng tăng giá lên gấp đôi, tục ngữ nói thấy chuyện tốt thì nhận, lần này hắn không ra ám hiệu nữa, mà sau lần hỏi, đánh mạnh búa đấu giá xuống.
- Chúc mừng Đinh chân nhân!
Sau khi Vân Hoa Đồng đấu giá được khối tinh thạch, Diệp Thiên vẻ mặt hâm mộ nhìn Đinh Hồng, sau đó nói:
- Không biết chân nhân ở chỗ nào, vãn bối muốn đến đó quấy rầy chuyến!