Diệp tiên sinh, rất vui mừng lại được gặp ngài, hoan nghênh ngài tham dự buổi đấu giá lần này.
Đúng rồi, bà Tống sao lại không đến? Buổi đấu giá hôm nay thiếu bà Tống xinh đẹp đúng là không khí ảm đạm đi rất nhiều.
Lúc Diệp Thiên và cha và cô bước chân vào buổi đấu giá mùa xuân Christie ở kinh thành, Wilson đang đứng ở ngoài tiếp khác vội vàng đi qua.
Là chủ tịch của Christie tại châu Á, Trung Quốc là thị trường đương nhiên không thể bỏ qua, là tiềm năng khổng lồ, Trung Quốc trở thành chiến trường bán đấu giá lớn thứ thế giới, Wilson đương nhiên là đích thân đến chủ trì buổi đấu giá lần này.
Thế nhưng Wilson chỉ tỏ ý hoan nghêng Diệp Thiên, còn về Diệp Đông Bình thì hắn không thèm nhìn, lúc nhìn xung quanh Diệp Thiên không thấy Tống Vi Lan thì cảm thấy có chút tiếc nuổi.
- Wilson tiên sinh, ngài cũng biết, mẹ tôi không thích khung cảnh ở đây, mẹ tôi rất mong nếu ngài có thời gian thì đến nhà chơi.
Nhìn thấy nét mặt của Wilson, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cách biểu lộ của nước ngoài đúng là rất thẳng thắn, trước mặt mình với ba lại biểu lộ ái mộ mẹ mình.
- A, thế thì tốt quá, tôi thực sự là nhớ mãi không quên những món ăn ngon mà bà Tống nấu.
Wilson khoa trương cười lên, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Diệp Đông Bình, hắn không biết người phụ nữ ưu tú như Tống Vi Lan sao lại kết hôn cùng người đàn ông bình thường như vậy.
- Được rồi, Wilson tiên sinh, chúng tôi vào tham gia đấu giá, không quấy rầy ngài nữa!
Nhìn thấy sắc mặt cha mình u ám có thể nổi lên cả mặt nước, Diệp Thiên vội vàng kéo cha mình vào trong hội trường, nếu không cậu không biết được hôm nay sẽ có tin tức chủ tịch Christie châu Á đánh nhau với người khác tại buổi đấu giá hay không?
- Tiểu tử thối, mẹ ngươi nói mời hắn đến nhà khi nào?
Sau khi ngồi vào chỗ, gân xanh trên trán Diệp Đông Bình nổi lên, nếu không phải ở chỗ đông người, ông thực là đã giáo huấn cho cậu trận, không quan tâm Diệp Thiên lợi hại thế nào, cha đánh con, mà ông còn không dám sao?
- Ba, chỉ là khách khí chút thôi.
Diêp Thiên cười đùa tí nói:
- Người ta đồng ý cho thêm mấy thứ của cha đó vào đấu gía, mình lại không nể mặt người ta sao, nói ông ta cũng không biết nhà mình ở chỗ nào đâu.
- Lần sau còn dám nói này nói nọ, xem ta có đánh ngươi không?
Diệp Đông Bình hung hăng trừng mắt liếc con cái, thế nhưng ông cũng biết mình chẳng có chút uy lực nào hết với đứa con này, từ khi nó tuổi biện pháp này của ông đều không có hiệu quả.
- Dượng này, sau này dượng muốn bán đấu giá thứ gì, báo tên mẹ con với họ là được rồi.
Thế nhưng câu sau cùng của Diệp Thiên suýt chút nữa lại khiến Diệp Đông Bình nổi điên, nhịn không được gõ con trai cái thật mạnh, Diệp Thiên thời gian này bị mẹ quản , giữa cha con hình như lâu lắm rồi không ầm ĩ như vậy.
Thời gian bán đấu giá tới gần, người trong hội trường đông dần lên, ghế xung quan Diệp Thiên cũng đầy người dần.
Buổi đấu giá mùa xuân này ngoài mấy tác phẩm nghệ thuật nước ngoài ra, phần lớn đều là những văn vật quý báu từ trong nước ra, cho nên người đến tham gia đấu giá có rất nhiều người là người nước ngoài.
- Ấy, sao lại thế này?
Đang nói chuyện cùng ba và Lưu Duy An, bỗng nhiên sau não truyền đến cảm giác mát, vội vàng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn, ánh mắt rốt cuộc cũng không thu về được.
Lúc này ở cửa có người đến, trong đó có người thân hình khá lạc hậu, đang cười với người đạo sĩ mặc quần áo đạo sĩ ở giữa, hình như đang nói về hội trường này.
người nói chuyện, ánh mắt ẩn hiện sự uy nghiêm, chắc hẳn là người ẩn cư lâu năm, thế nhưng người đạo sĩ đi giữa lại lộ ra khí chất thoát tục siêu phàm, người đó hình như là người hầu vậy.
Đúng vào lúc Diệp Thiên nhìn ra cửa, Đinh Hồng khẽ nhíu mày lại, ánh mắt xuyên qua mấy chục mét ở hội trường, đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên.
- Ở đây cũng có người tu đạo ư?
Thời điểm mấy chục năm trước Đinh Hồng đã tiến đến cảnh giới Tiên Thiên rồi, chỉ cần chân khí tiến thêm bước cô đọng nữa, sau khi nén thành đan và trải qua lôi kiếp xong là có thể tiến vào Kim Đan Đại Đạo.
Cho nên mặc dù chỉ dùng ánh mắt nhìn đơn giản, Đinh Đồng vừa liếc mắt cái là nhìn ra tu luyện của Diệp Thiên, ông thật không ngờ, ở cái thế giới trần tục thiếu thốn linh khí này thế mà cũng có người tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên?
- Chẳng lẽ là hậu nhân của môn phái nào đó? Sau khi trời vào thời đại Mạt Pháp, không nghe nói còn có môn phái nào còn truyền nhân của đạo Nho chính thống nữa.
Trong đầu Đinh Hồng suy nghĩ, bước chân đến chỗ Diệp Thiên, những người như bọn họ nói chuyện là tuỳ ý, không để vấn đề ở trong lòng.
- Đinh chân nhân, vị trí của chúng ta là ở đây.
Đúng lúc đi qua hàng thứ , Vân Hoa Quân phát hiện, Đinh Hồng căn bản là không có ý định dừng lại, mà hướng về hàng thứ nhất, ngoảnh mặt làm ngơ lời nói của ông, đến cả ý giải thích cũng không có.
Vân Hoa Quân cười khổ tiếng, chỉ có thể đi theo, qua nhiều ngày ở chung, ông cũng càng hiểu Đinh Hồng hơn, cũng càng kính sợ hơn.
Theo như Đinh Hồng nói, ông sinh năm Càn Long thứ , tới năm nay là đã tuổi rồi.
Chuyện này nếu người khác nói cho Vân Hoa Quân nghe, hắn nhất định không tin, nhưng cách thức thần tiên của đinh Hồng khiến cho hắn không dám có bất kỳ hoài nghi gì.
- Không ngờ bần dạo có thể gặp được người đồng đạo ở thế gian trần tục này, không biết bạn hữu xưng hô thế nào?
Đi tới trước mặt Diệp Thiên, Đinh Hồng chắp tay nói, khiến cho ánh mắt tò mò của mọi người tự nhiên nhìn qua.
Tuy rằng lão tử trong “Đạo Đức Kinh” có nói:
“Trời đất không có lòng nhân đức, coi vạn vật như chó rơm”. Tỏ rõ lý luận chúng sinh bình đẳng, nhưng sau khi người có được sức mạnh gần như không thể đo đếm được, cảm giác ưu việt trong lòng cũng không phải dễ bài trừ.
Cho nên lúc này trong mắt Đinh Hồng, cả hội trường chỉ có mỗi Diệp Thiên có là tư dách nói chuyện ngang hàng với mình mà thôi, mà như anh em nhà họ Vân cũng chỉ là công cụ trong tay mình mà thôi.
- Tiểu tử tên Diệp Thiên, xin chào tiền bối, không… không ngờ trên thế gian này còn gặp được nhân vật như tiền bối.
Lúc Đinh Hồng đi tới, Diệp Thiên đã đứng dậy, cậu vốn không dùng lễ tiết chắp tay như trong giang hồ mà dùng phương thức chắp tay thi lễ như môn đạo hành lễ với Đinh Hồng.
Nét mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ có điều không ai biết. Trong lòng cậu lúc này đương nhiên là vô cùng kinh hãi, nếu không phải tu luyện tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Diệp Thiên sợ là đã chạy ra ngoài cửa rồi.
Bởi vì lúc ánh mắt nhìn nhau với người đạo sĩ đó, Diệp Thiên chỉ cảm thấy quần áo trên người như là bị người ta giật đi, ngồi tồng ngồng giữ chốn đông người, người đạo sĩ này hình như cũng nhìn ra nội tâm cậu.
Không hề nghi ngờ, người đạo sĩ này tu luyện cao hơn mình, lúc đối mặt với ông ta, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên dâng lên tia phản kháng, toàn toàn bị khí của đối phương trấn áp ngăn chặn.
Điều này không phải là nguyên nhân chủ yếu mà Diệp Thiên sợ, mà điều khiến cho cậu kinh sợ chính là thân phận của người đạo sĩ này.
Diệp Thiên có cảm giác, đối phương có chút liên quan đến người hôm nọ gặp ở núi Trường Bạch, bởi vì người bên cạnh ông ta này, Diệp Thiên đã từng nhìn thấy ảnh chụp của họ, đúng là anh em nhà họ Vân!
Cảm giác của Diệp Thiên lúc này, giống như trộm đồ vật của người khác bị bắt , tuy rằng đối phương chưa chắc biết mình trộm, nhưng vẫn là có tật giật mình.
Cho nên lúc Đinh Hồng đi tới, Diệp Thiên đang điều chỉnh lại thân thể mình, ngoài hơi lộ chút thần sắc khiếp sợ ra, huyết mạch và nhịp tin đều không có thay đổi gì quá lớn.
- Bần đạo là Đinh Hồng, là các chủ đương thời của Luyện Các Khí, không biết anh bạn xuất thân từ đâu?
Đinh Hồng có chút kỳ quái, người trước mặt này chẳng qua là luyện đến thời kỳ đầu của Tiên Thiên, kém mình cảnh giới, nhưng không có cách nào nhìn rõ khí đan điền của đối phương, do đó không nhìn ra lai lịch của hắn.
Nhưng có điểm Đinh Hồng có thể khẳng định , tuổi của Diệp Thiên là hoàn toàn tương xứng với tướng mạo của cậu, bộ dạng của cậu là , tuổi, điều này cũng khiến cho Đinh Hồng cảm thấy chút khiếp sợ.
Phải biết tằng, cho dù ở không gian tu luyện đầy đủ linh khí như chỗ của ông, lúc các đệ tử còn nhỏ sẽ sử dụng linh dược để tẩy tuỷ, trước tuổi có thể tiển vào cảnh giới Tiên Thiên đã được coi như là kỳ tài ngút trời rồi.
Có thể trước năm tuổi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đã được coi như là tư chất không tồi, bình thường đều là đệ tử huấn luyện chính của các môn phái.
Mà Diệp Thiên ở chỗ này khắp nơi đều tràn ngập khí ô nhiễm trần tục này, thế mà tuổi này đã tiến vào Tiên Thiên, nếu để cậu ở chỗ đó, chắc chắn là thiên tài mà các môn phái đều giành giật.
Sau khi nghe Đinh Hồng nói, Diệp Thiên mở miệng nói:
- Hoá ra là Đinh chân nhân, Diệp Thiên xuất thân từ Ma Y Nhất Mạch, truyền nhân của Lý Thiện Nguyên, tổ sư là Quỷ Cốc Tử!
Kỳ thực Diệp Thiên nhận là truyền nhân là đạo nhân Ma Y đời nhà Tống, thế nhưng nghe thấy Khỉ Trắng nói, hiểu chút về giới tu đạo, thế là cậu tự tìm cho mình tổ sư vang danh hàng đầu.
- Lý Thiện Nguyên? Sao ta chưa nghe qua cái tên này nhỷ?
Đinh Hồng nghe vậy sửng sốt chút, nói:
- Nếu ngươi là truyền nhân của Quỷ Cốc Tử, hẳn là người trong Thiên Cơ Môn, trong giới tu đạo có thể không có Ma Y Nhất Mạch!
- Đinh chân nhân, sư phụ tôi truyền thừa không được đầy đủ trọn vẹn, tiểu tử là do gặp được cơ duyên, từng gặp qua tiền bối Khỉ Trắng trong Thần Nông Giá, được ông ấy chỉ điểm nên mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Diệp Thiên cười khổ tiếng, sắc mặt lộ ra thần sắc mong ước, nói tiếp:
- Trước kia chỉ cho rằng thế gian chỉ có mình tại hạ tu đạo, không ngờ còn gặp đựợc tiền bối, rất mong tiền bối nói cho tại hạ biết chuyện gì xảy ra trăm năm trước ạ?
Nói đến truyền nhân sư môn, Đinh Hồng và Diệp Thiên dùng công pháp thần thức truyền âm, người bên cạnh chỉ nhìn thấy hai người đứng đó nhìn nhau tình cảm nồng nàn, nhưng không biết là họ đang nói chuyện.
- Tiền bối Khỉ Trắng ư? cậu nói chính là cái con khỉ ở trong Thần Nông Giá đó sao?
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Đinh Hồng lộ ra vẻ kỳ quái.