Giá thu mua vàng so với thực tế còn gấp đôi nhưng đối phương là đại biểu của quốc gia, tục ngữ có câu: Dân không đấu với quan, Trần Hỉ Toàn trả lời một cách thận trọng và lo lắng.
Sau khi đối phương dời đi, lập tức Trần Hỉ Toàn đi tìm mối quan hệ sau khi nghe lai lịch của ông ty kia khiến cho Trần Hỉ Toàn tức giận.
Vì tuy rằng công ty kia trực thuộc Tư Uỷ Quốc nhưng cũng chẳng có quan hệ gì, từ đầu đến cuối vẫn là một công ty tư nhân buôn bán về tài nguyên than và vàng trong nước.
Đây là công ty lớn, hùng hậu không chỉ làm lũng loạn tài nguyên khoáng sản trong nước mà còn ở cả Châu Phi và Nam Mĩ, thực lực của nó còn vượt xa so với tưởng tượng của Trần Hỉ Toàn.
Nhưng Trần Hỉ Toàn lúc còn là một thanh niên trí thức đã qua hai năm dân binh nên trong lòng cũng cơ sự gan dạ và tâm huyết.
Đối phương thự sự đã lấy danh nghĩa Quốc gia để thu mua vàng thì cũng đành thôi vậy nhưng cũng là muốn dùng quan hệ này để dọa người, dù có thế nào thì Trần Hỉ Toàn cũng không thể nhận, sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện ngay ngày hôm sau phải từ chối đối phương.
Nhưng Trần Hỉ Toàn lại không ngờ, sau khi từ chối đối phương thì các chuyện phiền toái cũng nối nhau mà đến.
Trước khi Trần Hỉ Toàn đi gom góp tài chính, đem cầm cố hai mỏ quặng, chắc chắn vay được tỷ song Trần Hỉ Toàn chỉ lấy được triệu.
Khi Trần Hỉ Toàn can thiệp với ngân hàng để lấy một khoản tiền thì lại bị bọn họ tố là thủ tục vay tiền của ông ta không tuân theo quy tắc, chẳng những không được vay tỷ mà triệu đã lấy được cũng phải trả lại trong vòng tháng.
Tin này khiến cho Trần Hỉ Toàn nghèo rớt mồng tơi như tiếng sấm đánh giữa trời quang, để có thể vay được một khoản tiền như vậy Trần Hỉ Toàn cũng phải nhờ đến các mối quan hệ, sau khi nghe ngóng tình hình thì mới phát hiện ra người phê duyệt cho vay khoản tiền kia đã đi khỏi ngân hàng.
Như vậy là Trần Hỉ Toàn đã hiểu đây nhât định là chiêu xấu sau lưng của công ty kia, có thể lúc y cho vay tiền cố tình làm không đúng, trước mắt thành người câm ăn Hoàng Liên nói không nên lời.
Tiền của ngân hàng là nhất định phải trả nếu không hai mỏ than của Trần Hỉ Toàn sẽ mất tổn thất có thể không chỉ là triệu đâu.
Có thể số tiền kia đều đã chi ở bên Nga, căn bản là ông không cầm số tiền kia.
Một số người bạn bên cạnh giải thích rồi đều khuyên Trần Hỉ nhịn cơn tức này, đem mỏ vàng kia giao cho đối phương cho xong, hơn nữa ông cũng đã chịu nhiều phí tổn như thế thì cũng coi như có điểm thuận lợi.
Trần Hỉ Toàn cũng không phải là loại người quật cường đến mức muốn lấy chứng chọi đá, sau vài ngày lo lắng đã đồng ý với đề nghị của người bạn rồi cũng tiến hành tiếp xúc với công ty kia.
Điều khiến Trần Hỉ tức giận chính là đối phương lại đổi giọng đem giá thu mua giảm xuống đến triệu so với giá thu mua ban đầu chỉ còn nửa.
Trần Hỉ Toàn kìm chế sự tức giận, trước mặt đối phương còn tỏ vẻ hối hận nhưng sau khi trở về lại làm văn kiện khiến cho những người đó không ngờ đến.
Hạn hoàn trả ngân hàng là kì hạn tháng, mà đúng tháng thứ lúc đối phương chờ xem ngân hàng thu hồi mỏ than bất ngờ Trần Hỉ Toàn đã đem triệu trả cho ngân hàng.
Vốn là trong tháng này Trần Hỉ Toàn đã tích cực đi liên hệ với những ông chủ thu mua lớn ở nước ngoài, đưa họ đến Tân Cương bán các nhà xưởng đi rồi gom đủ triệu.
Sau khi biết tin này, công ty kia cũng hối hận, năm ngoái lại cho người thương lượng với Trần Hỉ Toàn thì ông lại chạy ra nước ngoài, người khác đạp lên đầu người khác dung là không nhịn được.
- Trần thúc, việc này bây giờ như thế nào đây?
Nghe Trần Hỉ Toàn nói xong, Diệp Thiên liền hỏi hắn không phải là loại người có thể đảm nhiệm được nhiều việc, hơn nữa còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, hắn không biết Trần Hỉ Toàn đến tìm mình là xuất phát từ nhu cầu gì?
Trần Hỉ Toàn cười khổ một tiếng, thở dài:
- Còn có thể như thế nào được, chuyện đã kéo dài cả nửa năm, hợp đồng ta và Nga kí là năm, kỳ hạn nộp tài chính là một năm nhất định là phải đúng hạn…
Vốn dĩ Trần Hỉ Toàn đã hoàn trả triệu nhưng thiếu triệu nữa hơn nữa muốn khai thác mỏ vàng thuận lợi thì ít nhất một năm cũng phải cần có triệu khởi động.
Trần Hỉ Toàn làm giàu là nhờ vào bán nhà máy, hai mỏ than không thể cho vay, đó là áp lực vô hình thậm chí ngay cả nguồn tiêu thụ than đá cũng có vấn đề, căn bản là không có tiền để tiếp tục đầu tư.
Có thể nói hiện tại Trần Hỉ Toàn đang trong vòng bức bách.
Vàng không còn nhiều như trước, triệu tan thành mây khói, chi phí cho hai mỏ than cũng không thể duy trì được nữa, bây giờ ông ta chỉ còn chờ đến lúc phá sản.
- Diệp Thiên, cậu quen Đường lão ở Hồng Kông, tôi tới tìm cậu, là muốn…
Rốt cuộc thì Trần Hỉ Toàn cũng đã nói ra ý đồ của mình, bây giờ là ông ta thiếu hụt tài chính để khai thác mỏ vàng ở Nga.
Lần trước lúc ở khu sinh thái, Trần Hỉ Toàn thấy thái độ của Đường Viễn với Diệp Thiên cho nên bây giờ mới bất đắc dĩ đến tìm hắn, thực ra là muốn Đường Văn Viễn cho vay ít tiền.
Mặc dù sau này nhìn thấy Tống Hạo Thiên, Trần Hỉ Toàn biết chỉ cần nói với ông ta thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng nhưng vẫn có chút tự ái ông chỉ muốn thông qua mua bán để giải quyết vấn đề này.
Sau khi Trần Hỉ Toàn nói ra những lời này, lại thấy Diệp Thiên nhìn mình, ông sờ lên mặt nói:
- Ta nói này, Diệp Thiên cháu nhìn chú làm gì vậy? Nếu không được coi như ta chưa từng nói gì.
- Lão Trần, chú không khỏe!
Diệp Thiên nhìn Trần Hỉ Toàn rồi cười cầm đồng hồ, rửa sạch chén trà rồi nói:
- Uống trà, chuyện này muốn cháu giải quyết giúp thế nào đều được!
Tuyệt đối Diệp Thiên không phải là người lạm tốt nếu Trần Hỉ Toàn đã nói muốn hắn đi tìm Tống Hạo Thiên thì hôm nay nhiều nhất hắn cũng chỉ giúp được ông đi tìm Đường Văn Viễn, còn nói về chuyện gì thì chắc chắn hắn cũng không hỏi đến.
Nhưng Trần Hỉ Toàn là người bạn chí cốt cũng cùng đường với đến thỉnh cầu mình, Diệp Thiên đi tìm Tống Hạo Thiên điều này cũng khiến hắn cảm thấy rất là dễ chịu cũng chứng minh luôn là hắn không nhìn lầm người.
- Thực… thực sự?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Trần Hỉ Toàn cầm chén trà trong tay mà run lẩy bẩy.
Thời gian này Trần Hỉ Toàn đã đi cầu không ít người giới thương nhân cũng có, người trong ngân hàng cũng từng trước kia đều là anh em với ông nhưng không có quan hệ gì mật thiết.
Những người này đã biết ngọn ngành câu chuyện nhưng đều đánh trống lảng, thậm chí có người còn đóng cửa không tiếp khiến ông nếm đủ trò đời.
Hôm nay Trần Hỉ Toàn đến tìm Diệp Thiên thực ra cũng chỉ ôm một tia hi vọng mong manh nhưng ông lại không ngờ chuyện của mình vừa mới nói xong đã được Diệp Thiên đồng ý.
Nếu trước kia nhìn thấy Tống Hạo Thiên, có lẽ Trần Hỉ Toàn còn hoài nghi về sự giúp đỡ của Diệp Thiên nhưng giờ phút này đây ông biết Diệp Thiên đủ năng lực để nói ra những lời này.
- Trần thúc, không có việc gì cháu và chú đùa làm gì chứ? Đầy là cháu giúp chú, chú nói chương trình đi!
Thấy sự cảm động của Trần Hỉ Toàn, Diệp Thiên thầm thở dài, chuyện của Trần Hỉ Toàn suýt nữa cùng đường càng không thể không nói đến nhân dân.
Việc này không phải là Diệp Thiên không có cơ sở để giải quyết, một quốc gia đặc quyền từ trước đến nay giai cấp chưa từng mất hắn chỉ mong việc này đừng có xảy ra với người nhà mình.
Hít một hơi thật sâu, Trần Hỉ Toàn trấn tĩnh lại hỏi Diệp Thiên:
- Diệp Thiên chỉ cần cậu làm cho Đường lão đồng ý, ta cũng có chút quan hệ ở Nga, bên kia tuyệt đối không có khó dễ gì!
- Làm gì, không lên tìm Đường lão?
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Trần thúc, trong tay cháu cũng có ít tiền, chú cần bao nhiêu cháu cho vay cho xong việc?
Mặc dù lúc đàn ở Newyork, Diệp Thiên đã cho Tống Vi Lan nhưng bà dể con trai giữ lại triệu đôla nên hắn cũng không thiếu tiền xài.
- Diệp Thiên, không được?
Trần Hỉ Toàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là cháu nhập vào làm cổ đông , đến lúc đó chúng ta sẽ cùng khai phá mỏ vàng.
- Đừng, cháu không có trình độ, chú nói xem bao nhiêu tiền cho đủ!
Diệp Thiên vội suy nghĩ, nói đùa gì vậy, tài sản giá trị tỷ đôla Diệp Thiên còn không muốn tiếp quản chứ đừng nói gì đến mỏ vàng vài ba triệu này.
Huống hồ bây giờ Diệp Thiên đàn tâm cảnh tu vi, hắn chỉ muốn cùng người nhà sống bình yên cho thanh thản nếu không hắn đã đi tìm nơi thâm sơn cùng cốc để tu vi.
- Nhiều… khoảng tỷ đô?
Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn tính toán ngoài triệu ở Nga ông còn cần ít nhất triệu để bắt đầu.
- tỷ? Đúng là tiền của cháu không đủ, gần bằng như thế.
Diệp Thiên nghe thấy vậy gãi đầu, đứng lên nói:
- Trần thúc, chú chờ cháu một lát, cháu đi tìm người có tiền!
- Diệp Thiên, họ đang nói chuyện, kéo mẹ cậu ra đây làm gì?
Chưa đầy phút Diệp Thiên đã kéo mẹ ra hậu viện, sau khi bà bắt chuyện với Trần Hỉ Toàn bà nhìn con trai với vẻ khó hiểu.
Diệp Thiên cũng không vòng vo mà nói ngắn gọn:
- Mẹ, cho mẹ cơ hội làm ăn, mẹ có hứng thú với đầu tư mỏ vàng không?