- Chuyện khác? Các ngươi muốn làm gì nào?
Thấy cửa bị đẩy ra, Chúc Duy Phong ra nghên đón, bởi vì ông ta có thể nhìn ra hai người đi vào là hai thanh niên rất dũng mãnh, nhất định là cũng làm việc trong cùng ngành.
- Chúc Duy Phong, là ai vậy? Chuyện ở Thái Lan sử lý xong chưa?
Một người mặc quần áo đen, một người trung niên bụng to phình đi vào.
- Nói là thủ trưởng muốn gặp Diệp Thiên, những người này là thủ hạ của ngươi cũng dám ngăn cản sao?
- Phục Tranh Minh? Là… là người của Chủ tịch Tống?
Nhìn thấy người đến, Chúc Duy Phong há hốc mồm, hắn ta xuất thân từ trong quân đội, thời còn nhỏ cũng đã thấy những người này, nên lúc này Phục Tranh Minh rất là quen thuộc.
Phục Tranh Minh gật đầu, lại không trả lời mà nhìn Diệp Thiên, nói:
- Thủ trưởng đang ở trong xe, ngài có muốn đến hay không?
Nghe thấy Phục Tranh Minh nói như vậy. Chúc Duy Phong trợn tròn hai mắt, tính khí của người này nổi tiếng trong bảo vệ đại nội, lại có thể dùng giọng điệu thương lượng với Diệp Thiên? Hơn nữa nói ngữ khí rất tôn trọng.
- Muốn.
Chỉ trong nháy mắt mà nhóm những người này đã loại hết những bảo vệ ở ngoài, căn bản họ không là gì cả, cho dù có là đích thân thủ trưởng cũng không phải đợi bao nhiêu.
Thái độ của Phục Tranh Minh đối với Diệp Thiên rõ ràng không khác gì là đối với thủ trưởng, cái này khiến cho Chúc Duy Phong khó mà lý giải được, chỉ tràn đầy sự kinh ngạc.
- Để ông cụ vào trong viện đi.
Diệp Thiên quay đầu lại lướt nhìn Chúc Duy Phong, nói những người bọn họ hãy lui đi, không cần mấy người đi theo, có phải lộ hết uy phong không?
Chúc Duy Phong xấu hổ gật đầu, nói được:
- Cho bọn họ đi, tôi và lão Đổng đi trước!
- Không được, Diệp Thiên cậu phải giúp chúng tôi!
Chúc Duy Phong nói chuyện liền đẩy xe lăn có thể người của Đổng Thăng Hải cũng không đến, tro tàn đều không muốn động vào, ông chỉ còn biết trông cậy vào Diệp Thiên đi cứu con trai mình.
- Được rồi, ông và lão Đổng lại đây đi, tôi sẽ đi ra ngoài.
Thấy bộ dạng thê thảm của Đổng Thăng Hải, Diệp Thiên cũng không đành lòng, quẻ tượng hiện lên Đổng Đại Tráng tuy chưa chết nhưng lại gặp phải kiếp nạn.
Thấy Phục Tranh Minh rút chân ra ngoài Diệp Thiên vội vàng gọi, nói:
- Lão Phục chớ đi trước, tìm người nghiên cứu đã. Đây là sâu độc ở Thái Lan.
Quay đầu nhìn xung quanh, Diệp Thiên ra chỗ bồn hoa lấy một chai nước lọc để con sâu kia vào, loại này không phải bổn mạng cổ dời khỏi kí chủ sẽ rất yếu.
- Tôi nói này, tiểu tử cậu đừng có hại tôi, cho tôi cái này làm gì?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Phục Tranh Minh thấy nó như con quỷ vậy, cảnh vệ bọn họ có một quy tắc chính là không cho phép bất cứ cái gì nguy hiểm đến gần thủ trưởng, mà sâu độc là thứ xấu xa.
- Xem lá gan của ông kìa, không muốn thì thôi vậy.
Diệp Thiên lắc đầu, cầm lấy chai nước khoáng trong tay đi chơi.
Thấy hành động này của Diệp Thiên, mí mắt của Phục Tranh Minh nháy liên tục riền nói:
- Diệp Thiên cậu không thể cầm cái kia đi đến chỗ thủ trưởng được.
- Được rồi, tôi đi hủy nó không được à?
Diệp Thiên dở khóc dở cười, vứt cái chai xuống đất, dẫm lên một cái con sâu độc bên trong biến thành một vũng máu.
Lúc đó Phục Tranh Minh mới yên tâm, lại nói với thủ hạ mang đi để cho đội xét nghiệm.
- Sống không cần mà lại cần chết hay sao?
Diệp Thiên thấy không đúng lắm liền lắc đầu:
- Lúc về xét nghiệm có kết quả thì cho tôi biết đấy.
Tống Hạo Thiên đã đi vào Tứ hợp viện mấy lần, cứ giương mắt nhìn Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải ngồi trong xe lăn mà nhíu mày.
Không đợi cho Tống Hạo Thiên mở miệng, Diệp Thiên đã nói trước:
- Kia là hai người nhà tôi, còn có chút chuyện cần bàn với họ nữa, chúng ta đi vào trong đi.
Tống Hạo Thiên khẽ gật đầu, lập tức đi vào viện, vệ sĩ đi theo sau có hai người, còn có cả người đi trước để cảnh giới.
- Sao không mang thêm đến , người nữa, nhìn bộ dạng của họ kìa?
Sau khi đi vào giữa viện, Tống Hạo Thiên dặn dò và mắng Diệp Thiên mấy câu.
- Lão gia, ông có cảm giác được cơ thể của mình nhẹ nhàng khoan khoái hay không, có thể thể dạy thể dục được chứ?
Diệp Thiên cũng không muốn nói chuyện với Tống Hạo Thiên bị mọi người nghe được, nhìn cách bọn họ m là vệ sĩ, tâm niệm vừa động dưới chân đã xuất hiện một đám sương mù, bao quanh chân hắn và Tống Hạo Thiên.
- Tiểu tử, ngươi, ta sẽ tính sổ với ngươi!
Tống Hạo Thiên lắc đầu cười khổ, ông đã từng nắm giữ một quốc gia mà cũng phải bó tay bó chân với Diệp Thiên.
- Sự kiện kia có đầu mối rồi hay sao? Tại sao không gọi cho cháu?
Sau khi dùng thực khí và Tống Hạo Thiên khí ngăn cách với bên ngoài, sắc mặt Diệp Thiên cũng nghiêm túc trở lại.
- Cũng lâu rồi, để ta nhớ lại một chút.
Tống Hạo Thiên gật đầu, nói nhỏ đi:
- Năm đó còn phân phối bằng tem phiếu chính là ông nội của Hoàng Tư Chí, nhưng ta cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy đâu!
Tuy chỉ dựa vào tấm tem phiếu để điều tra ra chỗ ẩn náu của bọn họ là rất khó khăn nhưng với Tống Hạo Thiên mà nói thì vẫn có thể làm được.
Tốn mất một tuần, Tống Hạo Thiên mang phân tích, điều tra qua sàng lọc một khối lượng thông tức khổng lồ cũng chỉ là hướng đó chính là kinh thành Hoàng gia.
- Hoàng Tư Chí, tuy nhà bọn họ đều là cấp tướng nhưng cũng không phải là thực sự được để mặt đến trong kinh thành?
Sau khi Tống Hạo Thiên nghe Diệp Thiên nói thì ngẩn cả người ra, chuyện này và tiểu tử ngu ngốc kia có quan hệ gì?
Hơn nữa, lúc mới dựng nước, có thể nói kinh thành là nơi tập hợp của các tướng soái. Ông nội Hoàng Tư Chí cũng làm không nhỏ trong quân đội, người tu đạo tiếp xúc với ông ta thế nào đây?
- Cho nên mới nói chuyện này có chút gì đó rất kì quặc.
Theo quán tính Tống Hạo Thiên sờ vào túi, lại bị bác sĩ tịch thu mất rồi, nói:
- Tuy địa vị Hoàng Đại Trung không cao nhưng vẫn thuộc phe của lão Vân.
- Lão Vân?
Sắc mặt Diệp Thiên trầm đi:
- Lão Vân là người trị nước?
Diệp Thiên không thèm để ý đến Hoàng Đại Trung, nhưng lão Vân này quyền cao chức trọng, chính là người nắm giữ quyền lực trong những ngày đầu dựng nước, tuy không có quân hàm nhưng lại có tầm ảnh hưởng sâu rộng đến rất nhiều tướng soái.
- Không, Hoàng Đại Trung kia không bị đánh cũng đều vì lão Vân, cho nên ta mới hoài nghi, có phải lão Vân có tiếp xúc, quan hệ với những người đó không đây?
Tuổi của Tống Hạo Thiên cũng phải gọi lão vân là bậc tiền bối, tuy ông ta đã qua đời từ lâu nhưng khi nhắc đến vẫn phải cung kính.
Tống Hạo Thiên một bên vừa chải chuốt vừa nói với tiểu tử Hòa Hoàng Gia, có phải đã gây thù chuốc oán với những người đó hay không?
Chuyện lần đó Diệp Thiên bị mời đến cục cảnh sát vẫn là Tống Hạo Thiên đã cho thư kí của mình đi giải quyết, rõ ràng là giờ đây Diệp Thiên và Hoàng Tư Chí đang có ân oán.
- Chính là hắn ta? Không đủ tư cách, đổi là ông của hắn e rằng không đủ trọng lượng…
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, trong đầu bỗng nhiên vang lên câu hỏi, hậu nhân của lão Vân hiện tại đang ở đâu?
Trước kia Tống Hạo Thiên cũng trị nước, thật ra chuyện này ông cũng hiểt rất rõ, nói về vận nước bây giờ đều là kinh tế thị trường, đầu tư nước ngoài, Vân Hoa Đồng chiếm một số lượng nhất định.
Tống Hạo Thiên nói về Vân Hoa Đồng là con thứ của lão Vân, đồng thời cũng là nhân vật lĩnh quân của Vân gia.
Cần chứ, cho dù là năm đó lão Vân đã dời khỏi chính giới nhưng cũng không thể bỏ qua được, trước kia Vân Hoa Đồng và Tống Hạo Thiên cũng qua lại với nhau không ít lần.
Diệp Thiên suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Theo ý ông thì?
- Án binh bất động!
Mắt Tống Hạo Thiên híp lên,:
- Nếu có người bị giết, có lẽ bên kia đã phái người đến, đến lúc đó mới đúng là chuyện!
- Cũng chỉ có thể như thế thôi.
Diệp Thiên gật đầu, dù sao cũng chiếm ưu thế, bây giờ nếu bị đối phương phát hiện chỉ e những người đó sẽ liên hệ đến chuyện người mất tích.
- Chuyện hôm nay hả? Lại có người đến cửa?
Lúc đang nói chuyện cùng với Tống Hạo Thiên thì Diệp Thiên nhíu mày vì vừa rồi đã phóng ra khí cơ ở ngoài sân để ngăn chặn nhưng lúc này lại có người quen vào sân.
Thực khí bao phủ quanh người Diệp Thiên, hắn nói:
- Lão gia à, chúng ta đi ra đi, mẹ không thấy ông lại trách cháu.
- Thằng nhóc, qua cầu rút ván đúng không hả?
Tống Hạo Thiên bị Diệp Thiên chọc tức, không nói thân phận trước kia… tuổi này cũng vẫn bị Diệp Thiên chọc tức.
- Hi hi, để cháu tiễn ông, nếu không có việc gì thì hãy qua kia nói chuyện với mẹ cháu, bà rất muốn gặp ông.
Diệp Thiên cười nhả, vừa mới đi ra đến cửa viện thì mẹ hắn và Trần Hỉ Toàn đã hơn một năm không gặp đứng ở đó vui mừng.
- Diệp Thiên, nếu cháu đang bận thì mai ta lại đến!
Thấy Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn vội chào đón, còn chưa nói dứt lời bất ngờ nhìn thấy bên cạnh Diệp Thiên là Tống Hạo Thiên, cả người cứ ngẩn ra.
Tuy đã lui về năm nhưng năm đó Tống Hạo Thiên là nhân vật xuất hiện thường xuyên trên TV, Trần Hỉ Toàn lại có thói quen xem TV nên thấy người này rất quen thuộc.
Cho nên khi nghìn thấy họ thân mật như vậy, Trần Hỉ Toàn cứ như đang mơ, không ngờ là người biết đoàn tàu kia lại có quan hệ với Diệp Thiên.