Dạ Chấn Đình vô cùng bình tĩnh, “Cô tìm ông phải không ạ?”
“Hừ!” Giọng điệu của ông cụ Dạ trở nên lạnh lùng, “Cháu còn biết nó là cô của cháu à?”
“Là cô động đến cháu trước!” Giọng điệu Dạ Chấn Đình lạnh lùng, kiêu ngạo.
“Rốt cuộc là ai động đến ai trước?” Ông cụ Dạ chất vấn: “Nếu cháu không động đến Thiên Nhai thì nó sẽ ra tay với công ty cháu à?”
“Vậy cũng là do Đoạn Thiên Nhai động đến cháu trước” Dạ Chấn Đình lạnh lùng phản bác.
“Chỉ vì một người phụ nữ?” Ông cụ Dạ cực kỳ tức giận: “Thiên Nhai là em họ ruột của cháu, vì người phụ nữ kia mà cháu suýt chút nữa bóp chết nó!”
“Chẳng phải vẫn chưa chết sao?” Dạ Chấn Đình rất xem thường.
“Hỗn láo!” Ông cụ Dạ đập mạnh cây gậy xuống đất, phát ra tiếng “cộp”.
Phong Thiên Tuyết rùng mình sợ hãi, tim như sắp bay ra ngoài.
Sau khi nghe cuộc đối thoại này cuối cùng cô cũng hiểu, thì ra Đoàn Thiên Nhai là em họ của Dạ Chấn Đình, lần đó anh ta bị bỏ thuốc suýt thì cưỡng bức cô, Dạ Chấn Đình kịp thời đến cứu cô, còn đánh cho anh ta một trận nhừ tử.
Chính vì điều này nên cô của anh mới tức giận.
Vì vậy trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Thịnh Thiên, người phải người đến tấn công bất ngờ là cô của Dạ Chấn Đình?
Phong Thiên Tuyết đột nhiên nhận thấy mình đã gây ra hoạ lớn, vô tình gây ra mâu thuẫn nội bộ cho nhà họ Dạ, chắc chắn ông cụ Dạ sẽ không thích cô, có khi còn coi cô là cái định trong mắt, cái gai trong thịt.
“Ai biết cậu ta kém tắm, không chịu nổi đòn như vậy!” Dạ Chấn Đình nhỏ giọng thì thầm.
“Chuyện này kết thúc ở đây đi” Ông cụ Dạ lạnh lùng ra lệnh: “Ông đã tìm cô cháu rồi, nó sẽ không động đến công ty cháu nữa, cháu cũng không được phép chọc giận nó!”
“Chỉ cần cô không động đến cháu thì đương nhiên cháu sẽ không động đến cô” Dạ Chấn Đình hờ hững đáp: “Nước sông không phạm nước giếng!”
“Người phụ nữ kia ở đây đúng không?” Ông cụ Dạ hỏi với ý sâu xa.
Phong Thiên Tuyết sợ đến mức suýt ngã xuống đất, ông cụ này giỏi thật, ông ta đã sớm đoán được cô đang ở phòng kế bên…
“Vâng” Dạ Chấn Đfinh thừa nhận..