“Đêm hôm ông ấy tới đây làm gì?” Dạ Chấn Đình nhíu mày.
“Cô Lăng cũng đi cùng a.” Dạ Huy lại bổ sung một câu.
Dạ Chấn Đình hơi sững sờ nhưng không nói gì, anh đưa tay đóng cửa phòng Phong Thiên Tuyết lại.
Trong phòng, Phong Thiên Tuyết nghe thấy vậy thì trong lòng thấp thỏm bất an, đêm khuya ông cụ Dạ đưa Lăng Long tới đây chẳng lẽ để bắt cô?
“Lấy áo khoác cho tôi” Cô nghe thấy tiếng Dạ Chấn Đình dặn dò ở bên ngoài.
“Vâng!”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chắc là Dạ Chấn Đình dẫn người đi đón ông cụ Dạ.
Phong Thiên Tuyết nằm trên giường không sao ngủ được, cô chống tay nhấc người dậy, cẩn thận rời giường.
Dưới lầu vọng đến tiếng xe, ngay sau đó, căn biệt thự vốn tối thui bỗng trở nên sáng trưng như ban ngày.
Ánh đèn sáng rực từ ban công chiếu vào khiến Phong Thiên Tuyết cảm thấy bất an.
Cô nheo mắt đi tới, vén rèm cửa he hé nhìn ra phía ngoài.
Dạ Chấn Đình dẫn Dạ Huy và các vệ sĩ thân cận ra cửa đón ông cụ Dạ.
Vệ sĩ và người giúp việc đứng chỉnh tề thành hai hàng, cung kính chào: “Chào ông cụ!”
Dạ Chấn Đình đích thân tiến lên mở cửa xe, đỡ ông cụ Dạ xuống xe.
Dạ Huy mở cửa xe bên kia, đón Lăng Long xuống xe.
Lăng Long đã thay bộ quần áo khác, cả người toát ra vẻ dịu dàng tao nhã, ngay cả đôi mắt bình thường vốn hùng hổ lúc này cũng đầy ắp ý cười.
“Ông nội, để cháu đỡ ông!”
Lăng Long đi vòng qua bên kia đỡ ông cụ Dạ.
“Ừm, ngoan lắm.” Ông cụ Dạ tỏ ra thân thiết hiền lành, dường như rất hài lòng về đứa cháu dâu tương lai này.
“Nhờ phúc của ông mà cháu mới được đến chỗ ở của Chẩn Đình đấy ạ” Lăng Long nhìn Dạ Chấn Đình với vẻ hờn dỗi, “Trước kia anh ấy chẳng bao giờ dẫn cháu tới đây”
Dạ Chấn Đình không nói gì.
Ông cụ Dạ liếc nhìn anh một cái rồi dặn dò: “Biệt thự bên bờ biển của cháu ở nơi hẻo lánh quá, bắt đầu từ hôm nay cháu ở lại nơi này đi.”.