Phong Thiên Tuyết sửng sốt mở to mắt, đến giờ phút này cô mới ý thức được ham muốn chiếm hữu và lòng đố kị của Dạ Chẩn Đình đáng sợ đến cỡ nào…
Đáng sợ đến nỗi rất có thể sẽ dồn Sở Tử Mặc vào chỗ chết!
Phong Thiên Tuyết lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: “Không phải, không phải, Sở Tử Mặc vô tội, chúng tôi không có gì cả.
”
“Nếu ban nãy chúng tôi không vào kịp thời phá hỏng chuyện tốt của hai người thì e là bây giờ hai người đã ân ái mặn nồng?”
Dạ Chấn Đình nghiến răng, giơ tay vỗ khuôn mặt sưng đỏ của Phong Thiên Tuyết.
Anh hiểu lầm ý cô, tưởng rằng cô đang nói chuyện ban nãy.
“Không phải” Phong Thiên Tuyết bối rối lắc đầu, giải thích, “Thật ra Sở Tử Mặc hoàn toàn không phải là.
.
”
“Cốc cốc cốc!”
Phong Thiên Tuyết còn chưa nói hết lời thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Giọng Dạ Huy lập tức vọng vào: “Dạ Vương, ông cụ đến rồi!”
“Tôi biết rồi.
” Dạ Chấn Đình nhíu mày đáp, anh bóp gò má của Phong Thiên Tuyết, cảnh cáo một cách nghiêm túc, “Phong Thiên Tuyết, tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi nữa!”
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ nhìn anh, không dám nói câu nào.
“Có lẽ tôi không nỡ làm gì cô” Dạ Chẩn Đình híp mắt uy
hiếp, “Nhưng bạn cô, người nhà cô kể cả ba đứa trẻ sẽ phải trả giá đắt vì sự ngu xuẩn của cô!”
Phong Thiên Tuyết mở to mắt với vẻ sững sờ, lắc đầu đầy kích động: “Đừng, đừng làm hại họ, cầu xin anh.
”
“Vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời!” Dạ Chấn Đình bế cô lên ghế sofa, cởi áo khoác đắp lên người cô, sau đó xoay người rời đi, lúc đi ra ngoài cửa anh dặn dò, “Bảo Lôi Vũ tới!”
“Vâng!” Dạ Huy liếc nhìn Phong Thiên Tuyết trong phòng rồi chậm rãi khép cửa lại.
Phong Thiên Tuyết dựa vào ghế sofa không ngừng run rẩy, cô vừa đau đớn vừa hoảng sợ.
Cô không dám tưởng tượng, nhỡ chẳng may Dạ Chẩn Đình nổi điên lên làm hại bọn nhỏ….