Ánh mắt anh dừng trên tay trái của cô, vết thương bị Lăng Long đi giày cao gót giẫm lên vẫn chưa lành sẹo…
Là cô!
Khúc dương cầm du dương vang vọng sảnh tiệc giống như một yêu tinh, khiến người ta quên đi tất cả phiền não, cơ thể như đang bay bổng trên mây.
Vốn chỉ là nhạc nền phụ họa cho bữa tiệc, nhưng bây giờ lại biến thành buổi diễn tấu tư nhân, tất cả khách mời đều dừng chân ngoảnh lại, chăm chú thưởng thức màn trình diễn đàn dương cầm của Phong Thiên Tuyết.
Trong góc, một đôi mắt màu xanh lam đang nhìn Phong Thiên Tuyết chăm chú, trong mắt có vẻ thưởng thức và ngạc nhiên!
Sở Tử Mặc dừng chân nghe một lúc rồi nhanh chóng dời ánh mắt, vội vàng đi ra sảnh sau.
Anh ta không nhận ra Phong Thiên Tuyết trên sân khấu cho nên ra sảnh sau tìm cô.
Khúc nhạc nhanh chóng kết thúc, dưới sân khấu vang lên tràng vỗ tay như sấm.
Bạn đang đọc truyện tại ~ TRUMtгuy en.
мE ~
Phong Thiên Tuyết đứng dậy cúi chào, sau đó tiếp tục đánh khúc nhạc thứ hai có tên là “Grande Valse Brillante in E-flat Major, Op.
” của Chopin.
Khúc nhạc này vui vẻ thoải mái, giống như một cô gái trong tình yêu cuồng nhiệt đang múa ba lê bên hồ chờ đợi người thương đến…
Khúc nhạc trở nên vui vẻ, mọi người khẽ lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, khuôn mặt không nén được nở nụ cười.
Ngay cả người trước giờ vẫn lạnh lùng nghiêm túc như Dạ Chấn Đình cũng hơi nhếch khóe môi.
Trước kia ở quán bar không có cơ hội thưởng thức kỹ càng, bây giờ anh mới biết được người phụ nữ ngu ngốc này cũng có tài năng ra phết.
ít nhất cô rất có thiên phú về khoản đánh đàn dương cầm!
“Hay như vậy sao?” Lăng Long khẽ lẩm bẩm, “Loại sinh viên mời từ học viện Âm nhạc về chỉ có kỹ năng kém cỏi, có gì hay ho đầu mà thưởng thức?”
“Trên thế giới chỉ có mấy người đạt đến trình độ này thôi, em nói kém cỏi ư?” Dạ Chẩn Đình nhìn Lăng Long với vẻ khinh bỉ, “Em đúng là không biết thưởng thức!”
“Không phải, Chấn Đình.
”
“Xuỵt!” Dạ Chẩn Đình ngắt lời lăng Long, không cho cco ta phá hỏng nhạc du dương này.
Lăng Long đành im miệng không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng không phục lắm.
.