Phong Thiên Tuyết đóng cửa phòng, nhanh chóng đổi quần áo với cô gái.
Tuy dáng người cô gái không đẹp bằng cô, nhưng vì hai người cao ngang ngửa nhau nên cô có thể mặc vừa bộ lễ phục.
Nhưng sau khi Phong Thiên Tuyết mặc vào, bộ lễ phục vốn đơn giản bỗng chốc trở nên tao nhã!
Để đề phòng người khác nhận ra, Phong Thiên Tuyết còn tìm một chiếc khăn trùm đầu bằng ren màu trắng làm khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo linh động…
“Chị thông minh quá, như vậy sẽ không có ai nhận ra!”
Cô gái kích động khen ngợi.
“Lát nữa em ở đây chờ chị, chị biểu diễn xong sẽ trở lại tìm em” Phong Thiên Tuyết căn dặn, còn đưa ví cho cô gái, “Em giữ hộ chị cái này”
“Vâng ạ” Cô gái gật đầu lia lịa, “Chị, em tên là Cao Đình, là sinh viên của học viện Âm nhạc thành phố Hải, chị tên là gì?”
“Chị tên là Phong Thiên Tuyết” Phong Thiên Tuyết đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng hét phẫn nộ của sếp Phương, “Khóa cửa làm gì? Cao Đình, cô còn muốn làm nữa không hả?”
Cao Đình lập tức hoảng hốt, khẽ hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Đừng sợ” Phong Thiên Tuyết đẩy Cao Đình và hòm thuốc ra sau tấm bình phong, sau đó cầm cầm phổ đi ra ngoài.
“Cô làm cái quái gì vậy?” Sếp Phương thấy Phong Thiên Tuyết thì tưởng cô là Cao Đình, “Đeo khăn che mặt làm gì? Tay cô còn đàn được không…
Sếp Phương cúi đầu nhìn tay Phong Thiên Tuyết, phát hiện không hề bị thương, chỉ là trên mu bàn tay trái có một vết sẹo sắp lành.
“Cô.
.
” Sếp Phương lập tức sửng sốt.
“Tôi lên sân khấu đây.
” Phong Thiên Tuyết không chờ cô ta hoàn hồn đã cầm cầm phổ đi về phía sảnh tiệc.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Cô, cô là ai? Đừng có mà phá hoại đấy.
” Sếp Phương vội vàng đuổi theo.
Lúc này, màn biểu diễn đàn vi-ô-lông đã kết thúc, Phong Thiên Tuyết cầm cầm phổ đi thẳng lên sân khấu…
“Này…” Sếp Phương định đuổi theo nhưng đèn flash chiếu tới, cô ta vội vàng lui lại, đứng bên sân khấu lo lắng nhìn xung quanh.
Phong Thiên Tuyết đứng trước đàn dương cầm cúi người chào, sau đó ngồi xuống, bắt đầu đàn khúc “Croatian Rhapsody”.