Nói xong, Văn Lỵ vỗ vai Phong Thiên Tuyết: “Đây là đề nghị của tôi, cô suy nghĩ kỹ đi!”
Phong Thiên Tuyết gật đầu không nói.
Cô không hiểu, bây giờ xã hội ai cũng bình đẳng, tại sao còn có người cậy mình có quyền có thể rồi tùy tiện bắt nạt người khác?
Dạ Chẩn Đình là vậy, Lăng Long cũng vậy.
Nhưng cũng rất bình thường, vật họp theo loài mà!
Vì họ là người giống nhau nên mới thành bạn được.
“Không sao chứ?” Dạ Huy khẽ hỏi.
Phong Thiên Tuyết trừng anh ta, không nói câu nào mà xách hộp thuốc bỏ đi.
Dạ Huy sững người đứng tại chỗ, vẻ mặt đau khổ, anh ta đã đắc tội với ai?
Buổi trưa, Phong Thiên Tuyết tức đến mức không thèm ăn cơm, Văn Ly mang cho cô một phần bánh sandwich, buổi chiều sắp xếp cho cô làm vài việc nhẹ nhàng.
Buổi chiều Dạ Chấn Đình ra ngoài, lúc đi ngang qua quầy lễ tân thì nhìn Phong Thiên Tuyết một cái, không nói gì mà đi thẳng vào thang máy.
Phong Thiên Tuyết cúi đầu xử lý tài liệu, tự nhủ, đừng để ý đến tên đàn ông chết tiệt này nữa!
Buổi tối tan làm về, lúc vào cửa, Phong Thiên Tuyết đã điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười nói: “Mẹ về rồi đây!”
“Me.”
Ba đứa trẻ lập tức chạy lại, nhào vào lòng Phong Thiên Tuyết, quấn lấy cô ôm rồi hôn.
Thấy tay Phong Thiên Tuyết băng bó kín mít, Thần Thần hỏi: “Mẹ, tay mẹ sao the?”
“Hôm nay lúc làm việc mẹ không cẩn thận bị thương, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng lo lắng” Phong Thiên Tuyết cười nói.
“Mẹ, sao mẹ cứ bị thương vậy? Có phải là công việc này rất nguy hiểm không?” Long Long lo lắng hỏi.
“Đúng đấy, nếu nguy hiểm thì mẹ đừng làm nữa, đổi công việc khác an toàn hơn” Nguyệt Nguyệt kéo tay Phong Thiên Tuyết, đau lòng nói: “Tam Bảo không muốn mẹ bị thương”
“Đại Bảo cũng không muốn”
“Nhị Bảo cũng không muốn”
“Tứ Bảo cũng không muốn!”.
Tiểu Tứ Bảo học theo..