Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.
Dạ Chẩn Đình dùng tay ra hiệu, mọi người đều lui ra ngoài.
Phong Thiên Tuyết cũng định đi ra nhưng bị anh kéo lại, đẩy cô ngã lên ghế chủ tịch màu đen.
Ghế chủ tịch trượt ra sau theo quán tính, Dạ Chẩn Đình dùng chân móc, chiếc ghế lại trượt đến trước mặt anh.
Anh chống hai tay lên tay vịn của ghế, phủ người ghé sát đến Phong Thiên Tuyết, giống như một con thú vây hãm cố dưới thân.
Phong Thiên Tuyết không nói gì mà ngước đôi mắt trong veo, giận dữ trừng anh.
Cô vô cùng tức giận, có rất nhiều câu hỏi đang đợi anh giải thích.
“Ha!” Dạ Chẩn Đình nhìn dáng vẻ của cô, không ngờ anh còn cười, bóp cằm cô hỏi: “Ghen rồi sao?”
Phong Thiên Tuyết không nói, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Chẳng lẽ không nên ghen sao?
Con mẹ nó lúc anh ghen thì chẳng khác nào sự tử, vừa quát vừa mắng, còn muốn ấy ấy.
Tôi thì không được nổi cáu?
“Giống ếch thật!”
Dạ Chẩn Đình bóp khuôn mặt phòng mang trợn mắt của cô, áp đến cắn lên đôi môi đang dần lên của cô.
“Ưm” Phong Thiên Tuyết giận dữ đẩy anh ra.
“Tôi xem thử, bỏng rồi sao?”
Dạ Chấn Đình đưa tay vén váy của cô lên, định kiểm tra đùi của cô.
“Chẩn Đình!”
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gọi của Lăng Long, sau
đó cửa phòng họp bị đẩy ra.
Anh lập tức rút tay lại đứng thẳng người, nhấc chân đá ghế chủ tịch ra.
Ghế chủ tịch trượt đi, suýt chút nữa là Phong Thiên Tuyết ngã xuống, may mà cô kịp thời nắm lấy tay vịn.
“Em tìm anh khắp nơi, có tiện mời em đến phòng làm việc của anh không?” Lăng Long cười đi vào.
“Tất nhiên”.